Người đàn ông phụ bạc phải trải thảm rước mẹ con tôi về
Anh thường đặt sữa và áo quần trẻ con trước cửa phòng trọ, có khi đặt cả xe đẩy và nôi điện tử. Tôi nhận tất cả mọi thứ vì con có quyền được hưởng.
Anh bối rối bế nó trên tay. (Ảnh minh họa).
Đàn ông có thể chối bỏ phụ nữ chứ không bao giờ ruồng rẫy con cái. Đó là kết luận của tôi sau một thời gian làm mẹ đơn thân. Người từng phụ bạc tôi cũng chính là người trải thảm rước mẹ con tôi về chung sống.
Tôi là người tỉnh lẻ lại sống ở môi trường nhà trọ phức tạp trong nhiều năm nên không thể chiến thắng được cám dỗ khi yêu đương. Tôi đã lỡ có thai với một người mình chưa thật sự yêu.
Do công việc ở khách sạn bận rộn nên tôi không chú ý đến sự biến mất của k.inh n.guyệt. Khi chợt nhớ ra thì thai đã bước sang tháng thứ 3, tử cung của tôi lại yếu nên không cách gì phá thai được.
Tôi đã rất hoảng sợ và nghĩ rằng nếu muốn sống chỉ còn cách đeo bám đòi hỏi trách nhiệm ở người yêu. Tất nhiên là anh từ chối. Đàn ông muôn thuở là vậy.
Anh gần 30 t.uổi vẫn một mực khăng khăng phải lo tiến thân trong sự nghiệp, chưa tính chuyện gia đình. Trong khi đó anh nào phải cán bộ cốt cán gì. Anh chỉ là một anh nhân viên chuyên về điện lạnh ở công ty tôi làm mà thôi.
Uất ức và phẫn nộ nhưng nhìn xuống bụng bầu ngày một lớn, tôi đành chấp nhận chịu muối mặt về nhà anh ăn vạ. Cả gia đình anh lúc ấy đã xô đẩy và phủ nhận tôi như một con hủi. Lý lẽ của họ là: “Đàn ông có quyền quất ngựa truy phong, còn đàn bà ngu thì ráng chịu”.
Video đang HOT
Tôi hận họ, tôi muốn cào xé họ nhưng ngẫm đến một mái ấm trọn vẹn cho đứa con sắp chào đời, tôi cố sống cố c.hết để được họ chấp nhận.
Tôi xin nghỉ sinh sớm rồi hàng ngày cần mẫn đi chợ nấu ăn cho bố mẹ anh. Không những thế, tôi còn mua sắm đồ dùng trong nhà. Người nhà anh hất đổ mâm cơm thì tôi lại nhặt lên. Mẹ anh lấy chổi đ.ánh đuổi thì đợi bà ngủ trưa, tôi âm thầm dọn dẹp. Bố anh c.hửi đến ba đời nhà tôi, tôi vẫn im lặng cúi đầu giặt quần áo. Em gái anh miệt thị tôi, tôi chỉ cười buồn.
Còn anh, anh luôn nổi điên mỗi khi trông thấy tôi ở nhà. Ban đầu chỉ c.hửi bới nhưng thấy tôi lỳ lợm, anh bắt đầu đ.ập p.há đồ đạc và ném về phía tôi. Đến lúc không còn thứ gì có thể vỡ nữa, anh lao vào đ.ánh. Không một ai đứng ra ngăn cản điều này. Anh nỡ đ.ánh n.gười phụ nữ đang mang thai giọt m.áu của mình.
Phải chịu quá nhiều t.ủi n.hục và đ.au đ.ớn cả thể xác lẫn tâm hồn vẫn không được thừa nhận, tôi đành lòng buông xuôi. Tôi đã thật sự cùng đường, chỉ có thể làm mẹ đơn thân. Tôi cũng nung nấu ý định sẽ trả thù. Tôi muốn nuôi dạy con thật tốt để anh và bố mẹ anh phải ân hận khi bỏ rơi 2 mẹ con tôi.
Tôi hi vọng con mình lớn lên sẽ thật thành đạt và sống cả phần đời dang dở của tôi. (Ảnh minh họa).
Sau khi sinh con, tôi chuyển đến ở trọ ngay khu nhà anh ở. Tôi muốn họ dù không thừa nhận vẫn phải trông thấy con cháu họ lớn lên từng ngày. Nỗi hận trong lòng tôi lớn đến mức muốn đặt tên con là Thù, là Hận. Song vì nó còn quá nhỏ không đáng để mang những gánh nặng cuộc đời nên tôi đặt là Hoài Bão. Tôi hi vọng con mình lớn lên sẽ thật thành đạt và sống cả phần đời dang dở của tôi.
Gia đình anh rất tức giận khi thấy tôi lảng vảng quanh khu vực nhà anh. Nhưng họ không thể làm gì vì tôi chỉ đang ở nhà mình, không có mối liên hệ gì đến họ nữa.
Hàng xóm thương cảm và hiếu kỳ về hoản cảnh đơn chiếc của mẹ con tôi. Tôi không ngần ngại thừa nhận mọi chuyện và chỉ thẳng ra ai là cha, là ông bà nội của đ.ứa b.é. Họ đã rất sốc và giận, nhất là bác tổ trưởng dân phố. Không ai chấp nhận được một khu dân cư văn hóa lại có gia đình sống trái đạo lý đến vậy.
Gia đình anh vì đó mà bị một phen bẽ mặt. Trước sức ép của mọi người, gia đình anh bị đề nghị hợp thức hóa hôn nhân với tôi và nuôi dưỡng con cái. Nhưng tôi một mực từ chối. Mục đích của tôi bây giờ không phải là sống để được thừa nhận nữa mà phải muốn khiến họ phải ân hận vì lỗi lầm của mình.
Cuối tuần không phải đi làm, tôi bế con đi khắp xóm chào hỏi mọi người. Đ.ứa b.é ngoan và kháu khỉnh nên ai cũng thương, chào đón chúng tôi. Nhiều lần trông thấy ông bà len lén nhìn đ.ứa b.é, tôi mở cờ trong bụng. Tôi biết người Việt mình dù có bạc tình bạc nghĩa đến đâu cũng khó lòng chối b.ỏ c.on cháu, nhất là một đứa cháu trai bụ bẫm thế này.
Cả anh cũng cố tình tìm cách gặp gỡ tôi. Anh thường đặt sữa và áo quần trẻ con trước cửa phòng trọ, có khi đặt cả xe đẩy và nôi điện tử. Tôi nhận tất cả những quà tặng này vì con tôi có quyền được hưởng quyền lợi từ bố nó.
Một lần tôi nhờ hàng xóm trông con để đi chợ thì lúc về đã thấy anh bế nó trên tay. Anh ngượng ngập bối rối khi bị tôi bắt gặp nhưng sau đó anh mạnh dạn hỏi han con như thể chúng tôi là vợ chồng. Tôi tuy giữ im lặng nhưng cũng không có thái độ gay gắt nào.
Sau một thời gian có cơ hội gần gũi đ.ứa b.é, cả gia đình anh thay đổi thái độ. Họ bớt gai góc, cay nghiệt mà dịu dàng và tỏ vẻ ăn năn. Mới đây, bố mẹ và anh đã sang phòng tôi nói chuyện rất nghiêm túc. Họ xin được tha thứ chuyện cũ và đặt vấn đề hỏi cưới.
Tôi biết người mà họ cần là con trai tôi chứ không phải tôi. Nhưng bản năng muốn được hạnh phúc khiến tôi vô cùng lưỡng lự. Tôi có nên cho họ một cơ hội không các chị em?
Theo TTVN
Buộc phải làm mẹ đơn thân, còn bị đày đọa tâm lý
Cho đến tận bây giờ, khi t.uổi đời đã 35, chị tôi vẫn còn quay quắt trong vòng xoáy của cuộc đời. Ước mơ hạnh phúc với chị dường như quá xa xôi .
Người ta thường nói "Thân gái 12 bến nước. Trong nhờ , đục chịu", tôi may mắn tìm được một bến đỗ bình yên là người chồng hết mực yêu vợ, thương con. Cùng là phận gái như nhau, nhưng chị tôi lại kém may mắn hơn rất nhiều. Cho đến tận bây giờ, khi t.uổi đời đã 35, chị tôi vẫn còn quay quắt trong vòng xoáy của cuộc đời. Ước mơ hạnh phúc với chị dường như quá xa xôi.
Chị tôi yêu anh, là người bà con xa trong họ. Tình yêu của họ diễn ra trong v.ụng t.rộm. Mà thói thường, cái gì v.ụng t.rộm cũng đều đem đến cho con người sự đam mê. Những cám dỗ của giới tính đã khiến họ có quyết định "ăn cơm trước kẻng". Vì là họ hàng với nhau, khi biết anh chị công khai tình cảm, hai bên gia đình đều ra sức cấm đoán. Chị tôi lúc ấy mới chịu thú thực với cha mẹ việc mình đã có mang với anh. Tin ấy như sét đ.ánh ngang tai, ba mẹ tôi chỉ còn biết im lặng phó mặc cho số phận. Sự thật đến tai người nhà của anh, mọi người chụm vào c.hửi mắng, xỉ vả chị tôi là đứa con gái hư thân mất nết. Họ xúi giục anh chia tay với chị tôi và từ bỏ đứa con hoang đang ngày một lớn dần trong bụng chị.
Không ngờ, tình yêu của anh với chị chỉ là sự bồng bột nhất thời. Anh nghe theo gia đình, ghẻ lạnh với người từng thề thốt yêu thương, bỏ rơi luôn cả giọt m.áu của chính mình. Nỗi đ.au đ.ớn xâu xé con tim chị đến tan nát. Nhưng con chị vô tội, chị chấp nhận miệng đời khinh miệt, quyết trở thành bà mẹ đơn thân. Ba mẹ tôi thương con gái bạc phước nên cũng nhắm mắt để chấp nhận quyết định của chị.
"Ăn cơm trước kẻng" thường biến phụ nữ thành bà mẹ đơn thân. (Ảnh minh họa)
Bẵng đi một thời gian không lâu. Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là chị tôi đã đến ngày sinh nở. Vậy mà, anh lại xuất hiện, một lần nữa làm xáo trộn cuộc sống của chị. Sự xuất hiện của anh không phải là một tín hiệu vui mà trở thành mối đe dọa khi anh thẳng thừng yêu cầu chị trao quyền nuôi dưỡng đ.ứa b.é ngay khi chị mới vừa sinh. Yêu cầu quá vô lý của anh ngay lập tức bị chị từ chối nhưng anh lại lớn tiếng dọa: "Nếu cô không trao con cho tôi nuôi. Khi cô sinh xong tôi nhất định sẽ tìm cơ hội bắt lấy đứa bé". Lời nói của anh, khuôn mặt dữ tợn đó làm chị kinh ngạc. Người đàn ông này chẳng phải người chị từng yêu tha thiết, từng đầu ấp tay gối với chị ngày nào hay sao? Giờ đây anh ta quá xa lạ, trở nên biến chất trước người phụ nữ nhỏ bé là chị tôi.
Chị tôi vô cùng sợ hãi, đem mối trăn trở này trình bày với công an nhưng đề nghị ấy bị từ chối vì anh ta mới chỉ nói suông chứ chưa có hành động thực tế. Và quan trọng hơn, đ.ứa b.é vẫn chưa chào đời. Lời giải thích đúng là hợp tình nhưng lại gây không ít hoang mang cho người mẹ trẻ. Chị tôi cứ mãi buồn, điều mà bản thân chị biết là không hề tốt cho thai nhi.
Rồi chị tôi cũng đến ngày chuyển dạ, sinh được một b.é g.ái xinh xắn. Chị cứ ôm khư khư lấy con bất kể ngày đêm vì nỗi ám ảnh người tình vô lương tâm. Chỉ có 3 hôm nằm viện mà mắt chị thâm quầng vì chị "nghiện con".
Ngày cháu bé tròn tháng, anh gửi món quà mừng đến nhà. Là mấy bộ đầm rất xinh, bên trong là một lá thư với vài dòng ngắn ngủi: "Tôi để cho cô nuôi con, vài năm nữa tôi sẽ bắt nó về. Cô liệu mà thu xếp. Nếu sau này cô ngăn cản thì hậu quả nặng nề thế nào, cô đừng có mà trách". Chị tôi đọc xong, bưng mặt khóc. Chỉ biết than trời và sống trong sợ hãi. Chẳng lẽ nỗi lo cứ đeo đẳng mãi sao?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gỡ rối tơ lòng cho mẹ đơn thân Em đang rối như canh hẹ, băn khoăn có nên nói sự thật về bố với cậu con trai 4 t.uổi. Đơn lẻ trên đường tình có thể là một nỗi buồn. Cô đơn khi "vượt cạn" có thể là một nỗi tủi. Không chỉ có buồn và tủi, tất cả sẽ biến thành nỗi đau âm ỉ không dứt khi con lớn...