Người đàn ông không bao giờ ‘chiều vợ’ và lý do khiến ai nấy đều sững người
“Vợ tôi thay đổi tính nết từ đấy. Không quá rõ ràng, chỉ âm ỉ âm ỉ, những thói quen của cô ấy dần dần không còn như xưa…”.
Mỗi người đàn ông đều có một cách thương vợ khác nhau. Đa số chị em đều so rằng anh nào càng yêu vợ thì càng chiều vợ, coi vợ như công chúa càng tốt. Người đàn ông tuyệt vời là người không để vợ phải động một cái móng tay để làm việc nhà, không để vợ phải xấc bấc xang bang chăm lo con cái để mỗi ngày nhìn vợ tiều tụy, tàn tạ về cả nhan sắc lẫn tinh thần.
Nhưng vẫn có một người đàn ông “kỳ lạ” khác, anh ta thương vợ nhưng không chiều vợ, anh ta vẫn đi làm mỗi ngày, thậm chí là đi công tác xa vài tuần, vài tháng mà để vợ ở nhà quây quần với công việc làm mẹ, làm bà nội trợ. Nhiều người bảo anh ta chỉ thương vợ ngoài miệng thế thôi, chứ như thế kia sao lại là thương vợ. Vậy mà cũng chính những “người ta” đó, phải sững người khi biết rõ lý do ẩn đằng sau câu chuyện dạt dào xúc cảm của người đàn ông “kỳ lạ” này.
Thương vợ thì nhất thiết phải chiều vợ? (Ảnh minh họa)
“- Ông có chiều vợ không?
- Không!
- Thấy 2 người tình cảm thế tôi cứ tưởng ông phải chiều vợ lắm!
Thực ra tôi không có cơ hội được “chiều vợ” mấy! Vợ tôi sống chủ động lắm! Việc gì nó làm được nó sẽ làm, không bao giờ cần giúp, không bao giờ nhờ vả.
Hồi vợ tôi chửa, vẫn hàng ngày nấu nướng, giặt giũ, phơi đồ, lau cầu thang… tôi nhảy vào tranh việc thì nó bảo “em vẫn làm được, em chửa chứ em có tàn tật đâu?”. Nó chẳng vun cớ bầu bí mà chừa việc cho tôi bao giờ cả. Chỉ đến khi sinh con, đau đớn mệt mỏi, nó bảo “em không còn được như ngày trước nữa rồi, bố nó tự lo cho mình và làm giúp em nhé!”. Tôi tự nguyện làm hết mọi thứ không nề hà gì.
Không phải tự nhiên mà nó như thế đâu. Ngày trước yêu tôi nó nhõng nhẽo và dựa dẫm vào tôi nhiều lắm. Để tôi kể cho các ông bà nghe chuyện này.
Tôi có một thằng bạn, nó chiều vợ như vong, chăm vợ từ bữa ăn giấc ngủ, từ đường đi lối về. Nó rất hay quở tôi vô tâm. Có một lần tôi với nó đi có việc, tôi phát hiện cầm nhầm điện thoại vợ đi nên phải quay về đổi. Về đến cổng nhà tôi gọi vợ xuống lấy. Thằng bạn tôi thấy thế giật ngay điện thoại chạy thẳng lên tầng 4 đưa cho vợ. Xong lúc sau đi đường, nó quát tôi “mày quá đáng! Vợ chạy 4 tầng xuống đây nhỡ ngã cái trật tay trật chân thì sao?”.
Đấy, mỗi người đàn ông một cách yêu, một cách thể hiện tình cảm với vợ. Tôi thì thấy đi lại nhiều cho khoẻ. Nó thì luôn thấy nguy hiểm rình rập bất cứ đâu, phải luôn bảo vệ người đàn bà của mình tốt nhất.
“Thực ra tôi không có cơ hội được “chiều vợ” mấy! Vợ tôi sống chủ động lắm!” (Ảnh minh họa)
Rồi, nó mất vì tai nạn các ông bà ạ!
Buồn lắm!
Tôi buồn, vợ tôi buồn, nhưng khổ nhất là vợ nó…
Cái đợt 49 ngày sang nhà thăm, vợ nó kể, mấy hôm trước mơ chồng về, chỉ xin lỗi vợ, xin lỗi vì anh đã quá yêu chiều mà bây giờ khiến em khổ sở nhiều như thế. Em ấy nói, chồng mất, em ấy đau khổ vì đơn độc đã đành, rồi nhận ra thời gian yêu nhau và lấy nhau, mình đã quá ỉ lại vào sự chiều chuộng của chồng mình. Đến cái công tắc bình nóng lạnh của phòng ngủ giờ cũng không biết là công tắc nào giữa mấy cái gạt cầu giao phân chia đèn, điều hoà, tủ lạnh, bình nước nóng, bởi luôn được chồng bật nước tắm rồi tắt cho. Máy giặt em ý cũng phải làm quen mãi mới tự sử dụng được vì toàn tiếng Thái, quần áo thì chồng luôn mang lên giặt và phơi sợ vợ mò mẫm gió máy rồi cảm. Vị trí chổi lau nhà, các đồ dùng thiết bị máy móc cũng mất cả tuần để tìm và nhớ được vị trí… nhận ra ông trời cho mình một người thương mình tuyệt đối không mảy may tính toán, mà nỡ cướp mất trong gang tấc. Không cam tâm, mà vẫn phải chấp nhận sự thật không gì thay đổi được.
“Người ta mất vài tuần vài tháng. Nhưng chắc em phải mất bao nhiêu năm mới tự sống được bình thường…”.
“Anh chị ạ! Đến tận hôm qua em mới biết chồng em cất thuốc bổ cho em ở ngăn tủ nào để lôi ra uống lại cho hồi sức. Trước từng viên thuốc đều tự tay anh ý mang lên giường cho em uống…”.
Tôi thấy cái câu “khi yêu được người đàn ông toàn tâm toàn ý cho mình, thì người con gái không bao giờ phải trưởng thành cả”, đúng đấy! Nghĩa đen luôn, với gia đình thằng bạn tôi. Chỉ tiếc cuộc đời oan nghiệt quá!
Video đang HOT
“Các ông có bao giờ chợt nghĩ nếu một ngày không có vợ, thì cuộc sống của các ông sẽ như thế nào không? ” (Ảnh minh họa)
Vợ tôi thay đổi tính nết từ đấy. Không quá rõ ràng, chỉ âm ỉ âm ỉ, những thói quen của cô ấy dần dần không còn như xưa. Đi tắm không còn thấy gọi tôi ời ời lấy khăn lấy quần cho nữa. Thấy bóng đèn hỏng tự mua về thay. Thấy trần nhà nhiều mạng nhện tự buộc chổi vào gậy để quét, không còn lè nhè ỉ ôi tôi nhiều việc như trước.
Và rồi tôi thấy vợ tôi chọn cách sống đúng. Khi tôi quyết định và bắt đầu đi làm xa nhà, khi gặp công việc kiếm được nhiều tiền hơn, có tương lai hơn, đầy đủ hơn. Mỗi lần đi là cả tuần và có khi cả tháng. Tôi đi làm xa từ khi con tôi còn ẵm ngửa. Nhưng ở nhà vợ tôi nó luôn làm tốt mọi việc. Hỏng máy bơm cũng tự biết xem xét, mồi lại cho chạy bình thường. Nhà mất nước mất điện cũng biết coi ở đâu đầu tiên, biết nguyên nhân mà xử trí. Đồ gì lỏng ốc lỏng ếch biết cầm kìm cầm tô vít vặn lại… nó làm được nhiều lắm! Làm được rất nhiều công việc thường là của đàn ông mà không cần đến tôi! Nó không ỉ lại, nên nó sẽ dễ sống hơn dù không có tôi bên cạnh.
Mỗi đợt về nhà, tôi lại tự nguyện làm tất cả việc nhà cho vợ nó có thời gian nghỉ ngơi, đi làm tóc hay đắp mặt, cho nó rảnh rang chăm sóc bản thân nó một tí. Vợ tôi xứng đáng với cuộc sống nhàn hạ sung sướng hơn nhiều. Nhưng vì tôi và con mà nó từng phải hy sinh nhiều thứ. Thậm chí phải học và làm quen với cả việc gồng mình mạnh mẽ.
Nghĩ nhiều chuyện trong đời, thấy lòng càng rối bời. Nghe câu này quen không? Nhưng nhiều lúc tâm trạng tôi nó mông lung vậy thật đấy.
Các ông có bao giờ chợt nghĩ nếu một ngày không có vợ, thì cuộc sống của các ông sẽ như thế nào không? Nếu một ngày không có các ông, cuộc sống của vợ sẽ như thế nào không?
Câu chuyện được đăng tải trên mạng xã hội thu hút rất nhiều sự quan tâm của cộng đồng mạng (Ảnh: Faebook)
Nếu các ông thấy, vắng các ông, vợ mình khổ sở nhiều thứ lắm, thì các ông đang là một người chồng tốt.
Còn các ông nhận thấy, một ngày vắng các ông, vợ các ông sẽ rảnh rang sung sướng, không phải tất bật nồi niêu quần áo chổi rế nhà cửa, không phải điếc tai nghe những lời nặng nề, không phải đau đầu cho những bực tức tranh cãi này nọ… thì các ông đang là một người chồng tệ.
Câu chuyện thằng bạn quá cố của tôi không chỉ ảnh hưởng đến vợ tôi đâu. Nó ảnh hưởng đến cả tâm lý tôi. Tôi lúc nào cũng sợ sự bất trắc của cuộc đời. Thế nên mấy câu ngôn tình “hãy thương nhau khi còn có thể ở bên, hãy chăm sóc nhau khi bàn tay còn nắm”, đôi khi nó không xáo rỗng đâu. Nó là thật đấy!
Nay đọc được câu này, thấy hay và thấm:
“Hãy đi gặp người mà bạn muốn gặp đi. Nhân lúc ánh mặt trời dìu dịu, nhân lúc gió lay nhẹ nhàng, nhân lúc người ấy vẫn còn ở đó, nhân lúc bạn chưa già.”
Hãy yêu thương nhau khi còn có thể!”
Thế đấy, câu chuyện vừa rồi có phải cho các anh em, và các chị em thấy được, không phải cứ thương vợ là chiều vợ, chăm vợ từ chân răng kẽ tóc đâu. Cuộc đời luôn tràn ngập những câu chuyện sầu bi mà chẳng ai lường trước được, cũng chẳng có thứ gì có thể vĩnh cữu trước sự hủy hoại của thời gian. Vậy nên, yêu sao không nghĩ sâu, nghĩ xa một tí? Biết đâu một ngày xấu trời nào đấy, âm dương cách biệt, đôi lứa chia lìa thì chính cái tình yêu “sắt đá”, cái sự chuẩn bị của kẻ đi sẽ là nguồn sống cho người ở lại. Khi đó tình yêu mới là thứ bất hoại trường tồn.
“Đôi khi có những điều tinh tế chứa đựng biết bao nhiêu tình thương mà các chị không nhận ra đấy thôi” (Ảnh minh họa)
Còn các bà, các mẹ, các chị em ơi! Đừng nghĩ rằng chồng mình tệ bạc, xấu xí, thay tánh đổi nết khi thấy anh ấy không thương mình như hồi mới yêu. Đôi khi có những điều tinh tế chứa đựng biết bao nhiêu tình thương mà các chị không nhận ra đấy thôi. Tôi tin rằng, qua câu chuyện này các chị sẽ hiểu ra được phần nào.
Và cũng có những lúc, các cặp vợ chồng nên ngồi lại với nhau, giải bày cho nhau hiểu rằng không cần thiết phải trao nhau những hành động tình cảm rõ ràng hay to bự mà thay vào đó, “chúng ta hãy thử chọn sống một cuộc sống ý nghĩa cho hôm nay và cả mai sau, anh/em nhé!”. Để khi có bất trắc xảy ra, tất cả ai cũng có thể đương đầu vượt qua bằng tất cả tình yêu của vợ, của chồng!
Theo Trithuctre
'Tâm thư chiều vợ' của ông chồng khiến nhiều người phải gật gù đồng ý
Nhiều người đàn ông nghĩ rằng: Chẳng có ai dại gì mà đi nhét thêm mồi vào miệng con cá khi đã câu được cá rồi. Bởi thế, họ hờ hững, họ vô tâm với chính người mà họ đang chung chăn gối.
Là đàn ông nên luôn cố gắng giữ thái độ "lady first". (Ảnh minh họa)
Xã hội ngày càng phát triển, cuộc sống gấp gáp, những nỗi lo cơm, áo, gạo, tiền khiến không ít cặp vợ chồng ngày càng xa cách. Bận rộn với công việc, các ông chồng ít dành thời gian quan tâm đến vợ. Trong khi, phụ nữ luôn cần được yêu thương. Vậy, làm cách nào để giữ lửa hạnh phúc gia đình?
Cùng đọc "bức tâm thư" hơn nghìn chữ của một ông chồng để cùng ngẫm và thay đổi.
Quyền "nói dối" và "không tin tưởng"
Vợ chồng em có một quy định, đó là luôn cho phép đối phương 2 thứ quyền: NÓI DỐI và KHÔNG TIN TƯỞNG.
Bình thường thì không sao, nhưng bất cứ khi nào cãi nhau, câu nói nào gây tổn thương cho nhau đều mặc định là NÓI DỐI và cả hai đứa sẽ KHÔNG TIN.
Khi sự giận dữ đang kiểm soát trí óc, cái tôi lên cao, bản thân thường nói ra những điều mà mình không thực sự nghĩ như vậy, càng không muốn như vậy. Do đó, chúng em không hề tin bất cứ lời nào đối phương nói ra, dù nghe cũng đau lòng ra phết.
Nhưng phải quên các bác ạ.
Thật sự phải quên.
...Và vì em là đàn ông, nên em phải Lady First bằng việc... em tự quên những điều cô ấy nói trước.
Thái độ của các ông chồng là điểm mấu chốt
Khi cãi nhau, điểm mấu chốt chính là thái độ của thằng đàn ông. Tin em đi, thái độ của phái mạnh chính là yếu tố quyết định, các bác ạ. Nhưng trước khi đến cái đoạn thể hiện thái độ và bản lĩnh của thằng đàn ông trước người vợ của mình, cả hai vợ chồng cứ NÓI CHO BÕ TỨC đã.
Nói nhau khó nghe, nói nhau phũ phàng, thậm chí chửi bậy thì sau đó, CHÍNH EM - LUÔN LUÔN LÀ EM - VÀ MÃI MÃI LÀ EM sẽ xin lỗi cô ấy, rồi cô ấy sẽ thấy em thành khẩn và tha thứ... bởi vì phụ nữ lúc ấy chẳng biết đúng sai thế nào đâu, họ cãi nhau chỉ để chờ mình xin lỗi thôi....
Lấy ví dụ về chuyện nhà em như sau:
Em rất bận. Mỗi lần em mất tích, vợ em thường nhắn tin chửi em, nhắn rất dài. Và em sẽ nhắn ngay rằng: "Anh xin lỗi, anh bận quá, em cứ nhắn cứ chửi nhé, lát nữa rảnh anh sẽ đọc hết rồi tạ lỗi với em. Anh yêu em!".
Sau đó lâu lâu lại vào mở tin nhắn, hoặc giữ màn hình sáng, "seen" cho cô ấy vài lần để cô ấy biết rằng cô ấy không một mình.
Sở dĩ em có thể làm được như vậy, là vì em biết cô ấy chỉ đang xả ra ức chế trong lòng, và em luôn chấp nhận lắng nghe, để rồi quên đi.
Thức tỉnh sau trải nghiệm "làm mẹ"
Nói đến đây các bác đừng nghĩ em tinh vi. Tất nhiên chẳng ai thích bị nghe chửi cả, mới đầu em cũng bật kinh lắm. Nhưng rồi vợ em cứ khóc nhiều hơn, buồn hơn, rồi ít nói chuyện với em hơn...
Rồi cô ấy chẳng nói gì cả, chỉ bỏ đi, để mặc em với con nhỏ ở lại, cả nhà tìm nhắng lên mà không thấy đâu. Lúc đấy, em mới biết rằng vợ mình trầm cảm mất rồi...
Giai đoạn sau sinh, cô ấy toàn ở một mình, và em thì đúng là một thằng đàn ông vô tâm nên mới không biết rằng cô ấy đã có những suy nghĩ tiêu cực như vậy. Em sợ gần chết, và em cũng đã trải nghiệm "làm mẹ" là như thế nào. Không hề đơn giản đâu các bác ạ.
Em thà chạy deadline bục mặt ở cơ quan còn hơn về nhà "làm mẹ" dù chỉ nửa ngày. Em viết tâm thư rất dài và mail cho cô ấy, nói rằng em đã hối hận thế nào, thương cô ấy ra sao... Chẳng biết có check mail không nữa.
Chỉ nhớ là đến chiều hôm đó cô ấy tự về, lý do là vì nhớ con thương con quá không đành lòng đi. Hôm đó, em đã dành cả đêm nghe cô ấy trút hết nỗi lòng. Một buổi tối ngập ngụa nước nôi các bác ạ, mặn lắm!
Chăm con đâu phải là điều đơn giản. (Ảnh minh họa)
Kiên nhẫn lắng nghe...vợ chửi và...quên đi
Sau lần ấy, em đã quyết tâm luyện NÃO CÁ VÀNG. Bí kíp rất đơn giản, là KIÊN NHẪN lắng nghe và QUÊN ĐI mọi thứ trong vòng 7 giây.
Vậy thôi!
Sau 3 tháng, em đã có thể tự tin vỗ ngực rằng, mình đã hoàn toàn đạt đến cảnh giới cao nhất. Đó là vợ chửi 1 câu, em quên luôn trong 1 nốt nhạc. Vợ em hỏi "em vừa chửi gì anh có nhớ không?" Chồng bảo "không", thế là lại chửi tiếp.
Em nói thật với các bác, làm đàn ông mà không dám nghe vợ chửi vài câu bâng quơ, nghe rồi mà không quên đi được, thì chẳng phải đàn ông. Cái thuở "dạy vợ" nó là từ thời tám hoánh nào rồi. Các bác đang sống trong thế kỷ 21 đấy ạ. Phóng khoáng lên cho đời nó dễ thở.
Vợ các bác cũng như các bác, chẳng thể hoàn hảo, nhưng điểm tốt thì không ai khen, mà hễ mắc lỗi gì thì dù nhỏ, cũng bị mẹ chồng chửi cho ấy chứ, cô ấy nghe rồi cũng phải quên đi đấy thôi. Các bác thì chắc chắn chẳng bao giờ bị đằng ngoại chê trách đâu.
Vì mình đang giữ con tin là con gái nhà họ mà. Các bác chỉ phải nghe mỗi vợ móc máy, có bấy nhiêu mà không làm được, thì thua vợ rồi còn gì. Thế thì còn đàn ông trụ cột gì nữa, cứ đu vào vợ mà bám cho xong.
Rồi các bác nếu có con gái, sau này tuyển rể, tất nhiên sẽ mong thằng rể giống mình, yêu thương vợ con nó như mình yêu thương vợ con mình vậy. Lúc ấy tha hồ vỗ ngực tự hào và truyền dạy bí kíp, để nó đối xử với "con tin" tốt như mình ý. Thế có phải vui vẻ thoải mái không?
Đây chính là phương pháp tối ưu nhất để hiểu và quan tâm vợ mình các bác ạ. Dần dần các bác sẽ thấy, cô ấy sẽ dần dần dịu dàng trở lại, các lời trách móc sẽ trở nên nũng nịu hơn, những lần cô ấy "lên cơn" sẽ thưa dần, và ngọt ngào sẽ lại trở về.
Em đã thử và thành công!
Suy cho cùng, vợ là Mèo hay là Hổ, là do một tay thằng đàn ông nhào nặn thôi. Các bác công nhận không???
Cuối cùng,
Một người phụ nữ tự nhốt bản thân trong 4 bức tưởng, quanh quẩn với bỉm sữa và những đứa con nghịch ngợm, không bạn bè, không được ốm đau, không có ngày nghỉ, không được trả lương, tất cả những điều đó, biến hoá cô ấy thành một giống loài Khủng Long trên cả Bạo Chúa, gọi là VỢ.
Nhưng lý do để cô ấy biến thành "VỢ" là gì hả các bác???
Các bác nghĩ đúng rồi đấy. Lý do là vì...CÁC BÁC ĐÃ CẦU HÔN cô ấy chứ còn sao nữa???
Là đàn ông, nói được thì làm được! Ngày đó đã hứa sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy, sẽ hết lòng yêu cô ấy, thì hãy nỗ lực nhé các Đại Trượng Phu...
Tiện thể, cho anh xin lỗi vợ nhé!!!
Cám ơn em vì đã hiểu cho sự bận rộn của anh!
Anh yêu em và các con vô cùng!!!
Đấy, cách mà "chồng người ta" gìn giữ hạnh phúc gia đình họ chỉ đơn giản vậy thôi đấy. Thế còn những đức ông chồng khác, hãy suy nghĩ xem mình đã làm được điều đơn giản này chưa nhé?
Theo Giadinh.net
Chật vật theo đuổi 3 năm ròng rã, tưởng em ngoan lắm, ai ngờ vừa cởi áo em ra, tôi sốc... Tôi không biết đâu là con người thật của em nữa, tôi như sững người...Hiền lành, ngoan ngoãn... hay chỉ là cái mác bên ngoài để che đậy con người thật bên trong? Ảnh minh họa Lần đầu tiên tôi gặp em là trong bữa tiệc sinh nhật của anh đồng nghiệp. Em là cô gái xinh xắn, nổi bật đáng yêu. Nhìn...