Người đàn bà hư hỏng (Phần 19)
Ngân vẫn im lặng, nín thở chờ đợi điều sắp xảy đến với mình. Đây là người của Thạc sao? Ông ta đã tiên liệu được chuyện này? Từ khi chứng kiến hết sự tàn độc của Thạc, Ngân tin là ông ta còn có thể làm được hơn thế.
Người phụ nữ đưa cô đến một chỗ khuất, người đàn ông đứng lại canh chừng. Ngân bị trói, cô giả bộ khó khăn cởi quần của mình ra. Đây không còn là một sự lựa chọn nữa, mà là một cuộc chiến. Đường nào cũng sẽ dẫn đến cái chết cho nên cô phải thật cẩn trọng.
Trước đó cô đã nghĩ hay là buông xuôi tất cả, nhưng nhìn thấy cánh đồng lúa trong cô lại bừng lên một sức sống mãnh liệt. Cô phải quay trở lại làm người, quay trở lại căn nhà của bà ngoại. Cô sẽ sống một mình đến già, tìm an yên trong những ký ức tuổi thơ. Cô có tội với bà, nếu cô buông xuôi cuộc đời, chẳng phải tội càng lớn hơn sao?
- Nhanh lên! – Người phụ nữ hét lớn.
Ngân thở hắt, làm bộ khó chịu:
- Từ từ, đi vệ sinh chứ có phải đi ăn cướp đâu mà nhanh được.
Ngân bắt đầu luồn tay ra sau để tháo dây trói. Ngân cầm chặt sợi dây thừng trong tay, cô đi tới người phụ nữ rồi vênh mặt bảo:
- Đi nào.
Người phụ nữ quay lưng định rời đi thì ngay lập tức, Ngân dùng sợi dây thừng trong tay thắt cổ mụ ta. Người đàn bà không kịp hét lên đã bị cô cầm một hòn đá đập mạnh vào đầu ngất xỉu. Ngân không định giết người, cô nghĩ mụ ta còn sống. Ngân nhìn Cheng đang ngó nghiêng nhìn. Trời quá tối, hắn không thể thấy được những hành động nhanh gọn vừa rồi của cô.
Ngân bước đi, cô đạp lên đám lá cây xào xạc. Ngân đã tự trói mình lại bằng dây thừng, tất nhiên là không chặt. Cô hoảng hốt, bắt đầu chạy thật nhanh đến chỗ của Cheng.
- Anh Cheng, Cheng…
Cheng quay mặt nhìn cô.
- Có ai đó – Ngân cuống cuồng giải thích – Có ai đó… chị ấy…
Đây không còn là một sự lựa chọn nữa, mà là một cuộc chiến. Đường nào cũng sẽ dẫn đến cái chết cho nên cô phải thật cẩn trọng. (Ảnh minh hoạ)
Cheng chạy nhanh đến chỗ người phụ nữ đang nằm sõng soài trên đất, nhìn quanh đề phòng. Anh ta nói một câu tiếng Trung, một tay nắm chặt vả vai Ngân không cho cô chạy thoát. Ngân ôm chầm lấy Cheng, để khuỷu tay anh chạm vào bầu ngực đẫy đà của cô. Giọng cô trở nên mềm mại.
- Em sợ!
Cheng cứng người lại, anh ta cúi đầu nhìn Ngân. Ngân vẫn giả vờ như không biết, cô ôm chặt Cheng hơn.
- Họ sẽ giết chúng ta ư?
Video đang HOT
Mọi chuyện diễn ra như những gì cô nghĩ, Cheng kéo cô vào một nơi tối hơn và bắt đầu hôn dồn dập cô. Hẳn là anh ta đã nhịn từ rất lâu rồi. Ngân không hét, ngược lại còn dùng chân vòng ra sau lưng kẹp chặt anh ta lại. Mắt cô như sóng nước nhìn anh.
Cheng như lạc vào một cõi mê, anh ta không còn biết gì nữa, nhanh chóng cởi quần một cách vụng về. Trong lúc ấy, Ngân liền rút khẩu súng ăn cắp được từ người phụ nữ kia và bắn vào Cheng.
Tiếng súng nổ ra như một tiếng hét phẫn nộ. Cheng bắn người ra vì đau. Hắn loạng choạng rồi ngã xuống, đôi mắt tràn đầy sự kinh hãi. Ngân vẫn chĩa họng súng về phía Cheng, nghiến răng nói:
- Để tao đi.
Cheng nghiêng đầu như cố hiểu. Ngân hét lớn:
- Để tao đi, tao sẽ không giết mày.
Cheng gật gật đầu, anh ta giơ hay tay qua đầu, chỉ về chiếc xe ô tô.
Ngân liếc mắt nhìn rồi đáp:
- Cảm ơn.
Ngân vừa đi lùi vừa để ý Cheng. Cô đã bắn vào đùi anh ta, chắc chắn nếu cô chạy nhanh, anh ta sẽ không đuổi kịp cô được.
Nổ máy xe rồi rời đi, nhưng nhớ ra gì đó, Ngân liền bỏ lại chiếc xe bên đường rồi chạy trốn. Cô không thể đi chiếc xe này trở về, Thạc sẽ tìm ra cô mất. Có thể trong xe còn có gắn định vị nữa, đó là lý do mà Cheng cố tình để cô lên xe.
Trời đã tối và con đường thì vắng vẻ hơn bao giờ hết. Ngân nhìn xung quanh, cố vận dụng hết tất cả kỹ năng sinh tồn của mình để tìm được đường thoát. Đây đã là gần biên giới hay chưa? Họ đi con đường nào vậy? Không có một thông tin nào để tìm hiểu điều đó. Điện thoại của cô đã bỏ lại. Giờ tất cả những gì Ngân có là một khẩu súng, một cuộn dây thừng.
Sự căng thẳng trong Ngân không khiến cô run sợ, đến một giới hạn nào đó của sự sợ hãi, con người cô sẽ giải phóng và trở nên bất cần.
Đột nhiên từ đằng xa có ánh đèn pha khiến Ngân hoảng hốt. Cô vội vàng trốn vào một góc khuất. Chiếc xe dừng lại bên cạnh chiếc xe mà cô vừa bỏ lại. Ngân vẫn im lặng, nín thở chờ đợi điều sắp xảy đến với mình. Đây là người của Thạc sao? Ông ta đã tiên liệu được chuyện này? Từ khi chứng kiến hết sự tàn độc của Thạc, Ngân tin là ông ta còn có thể làm được hơn thế.
Người đó từ trên xe bước xuống, Ngân có thể nhận ra đó là một người đàn ông. Rất cao lớn. Không phải là Thạc. Có thể là một tay vệ sĩ nào đó của ông ta. Cheng giờ này đã gọi cho Thạc, nhưng ông ta có thể gửi người đến nhanh như vậy sao?
- Ngân! Chị có ở đó chứ?
Giọng nói này?
Ngân vẫn chưa dám bước ra, cô vẫn im lặng chờ đợi. Người này… cô đã gặp người này ở đâu rồi. Cũng đã từng nghe thấy giọng nói đó.
- Tôi là Hùng đây!
Cậu ta làm gì ở nơi khỉ ho cò gáy này? Sao cậu ta biết mà tới? Ngân vội vàng bước ra, cô nhìn Hùng trong bóng tối nhưng vẫn có thể nhận ra được khuôn mặt và dáng người đẹp của cậu.
- Sao lại là cậu?
Sự căng thẳng trong Ngân không khiến cô run sợ, đến một giới hạn nào đó của sự sợ hãi, con người cô sẽ giải phóng và trở nên bất cần. (Ảnh minh hoạ)
Hùng vội vàng kéo tay cô vào xe, anh ta nhìn quanh rồi rời đi nhanh chóng. Đến khi ra khỏi con đường vắng vẻ, băng qua một đại lộ sáng đèn, ngược vào trong thành phố thì Hùng mới thở phào và giải thích:
- Huy đã bảo tôi đến cứu chị.
- Huy? Cậu ta sao rồi?
- Không sao, bị bố ruột theo dõi. Ông ta từ mặt Huy rồi.
- Từ mặt mà vẫn theo dõi cậu ta sao?
- Đúng vậy.
Thạc quả là một con người luôn đề cao cảnh giác, ngay cả con mình cũng vậy. Nhưng cô không lạ lẫm gì nữa.
- Sao Huy lại biết cậu, và tại sao cậu ta lại biết tôi…?
- Đây là kế hoạch từ trước. Tôi và Huy quen nhau khi Tuấn dẫn cậu ấy tới Thiên Đường. Huy nói tôi bảo vệ cho chị trước Tuấn. Có thể chị không biết, nhưng tôi vẫn luôn theo dõi chị.
- Cậu theo dõi tôi?
- Đúng. Tôi đồng ý với Huy vì chị tốt với tôi.
Hùng nháy mắt với cô, chiếc xe ô tô mà cậu ta đang lái có phải là của Huy? Nhưng cậu ta sẽ đưa cô đi đâu chứ? Ở trong thành phố này đầy rẫy những tai mắt của Thạc. Nếu quay trở lại nơi đây thì làm sao có thể thoát khỏi ông ta?
Như đoán được suy nghĩ trong lòng Ngân, Hùng đánh tay lái vào một con đường. Giọng cậu ta trở nên khó khăn:
- Xin lỗi, nhưng cách duy nhất để chị được an toàn đó là đem chị đến đồn cảnh sát.
Ngân trợn mắt nhìn Hùng, cô nắm chặt tay vào tay nắm cửa. Rất nhanh chóng, tiếng chốt vang lên khiến Ngân giật mình.
- Cậu định làm gì?
- Hãy thành thật khai báo hết tất cả mọi chuyện và đưa những con người đó vào tù.
- Còn tôi thì sao?
- Chị? Nếu chị muốn sống lại một lần nữa, được làm người tử tế, thì đây là cửa ải cuối cùng.
Huy bảo Hùng đưa cô đến đây ư? Cậu ta đang suy nghĩ gì vậy? Cô không muốn vào tù. Cô không muốn sống trong buồng giam lạnh lẽo. Cô chỉ muốn trở về căn nhà của bà, nằm trên chiếc giường mà xưa kia bà vẫn ôm cô vào lòng và hát ru. Cô chỉ muốn được bình yên đến khi nhắm mắt xuôi tay trên chiếc giường ấy, như bà cô thôi… Cô đã không còn ham muốn điều gì nữa, cô đã phải vượt qua tất cả để trở về. Tại sao ông trời vẫn không muốn cô toại nguyện?
Theo Eva
Nếu là đàn ông thì đừng hứa cho vui
Làm được thì mới hứa, còn không làm được thì tốt nhất đừng hứa để làm gì...
ảnh minh họa
Phụ nữ vốn hảo ngọt, cho nên đàn ông khôn là đàn ông biết múa mép cho nàng siêu lòng. Nhưng nếu chỉ múa mép cho nàng vui tai lúc bấy giờ rồi quên khuấy đi, hoặc là cố tình quên khuấy đi, các nàng lại khinh. Bởi vì trí nhớ của phụ nữ trong việc ghi nhớ lời hứa là siêu phàm.
Họ có thể quên ở trong tủ đã có bao nhiêu cái váy, trong kệ giày có bao nhiêu đôi cao gót, tháng vừa rồi lậm chi bao nhiêu tiền... Nhưng tuyệt nhiên, họ không bao giờ quên dù chỉ một lời hứa bâng quơ của cánh đàn ông.
Và đối với phụ nữ, đàn ông biết hứa hay đã đáng yêu, đàn ông vừa biết hứa hay, vừa biết giữ lời đích thực là đàn ông quý hiếm. Mà đã được các nàng liệt vào hàng quý hiếm rồi, thì không còn gì phải bàn cãi nữa. Các nàng sẽ tự động ngoan, tự động yêu thương và gìn giữ như một món bảo vật ở trong nhà.
Có những cô nàng tôi quen, họ hay kể về những anh chàng họ Hứa. Hôm nay hứng lên thì hứa mua cho em một thỏi son. Ngày mai hứng lên lại hứa cho em đi chơi xa trên con xe tay ga. Ngày kỉa ngày kìa... lại bao niềm ước hẹn xa vời và lung linh khiến con tim mong manh chất ngất.
Chỉ có điều, lần một lần hai thì các nàng còn tin, còn háo hức, còn mong đợi. Chứ đến lần thứ ba thì các nàng sẽ chỉ cười ruồi cho qua. Và sau đó thì khinh không thèm tiếp chuyện. Bởi các nàng cũng đủ lớn rồi, xinh chứ đâu có ngơ mà đi tin vào những kẻ chỉ giỏi nói mồm không biết chứng minh bằng hành động?
Bên cạnh đó, cũng có những cô nàng xuýt xoa kể về anh người yêu ân cần mẫn cán. Anh ấy không hay nói nhiều, ít khi hứa hươu hứa vượn, cơ mà đã hứa thì oai phong lẫm liệt phải làm bằng được mới thôi.
Thật ra, phụ nữ khi yêu thì đức tin của họ vô cùng đơn giản. Đó là tin tưởng vào người đàn ông của mình. Trong mắt họ, bạn luôn là đẹp nhất, luôn là giỏi nhất, cừ khôi nhất. Và luôn là một người khiến nàng muốn trao gửi cả đời.
Cho nên bạn không cần phải khẩn khẩn trương trương mà chứng minh sự uy quyền của mình, không cần phải lanh lanh lẹ lẹ mà chứng tỏ sức mạnh hay bản lĩnh đàn ông của mình. Đối với các nàng, đơn giản chỉ là bạn biết quan tâm, biết nói những lời làm cho nàng vui lòng, và nhất là khi trót hứa hãy nhớ giữ lời đến cùng.
Phụ nữ không coi trọng đàn ông chỉ hứa cho vui, mà nàng coi trọng người đàn ông "nhất ngôn cửu đỉnh", "tứ mã nan truy". Mình là đàn ông mà, mình phải biết giữ lấy cái uy của đàn ông như thế chứ!
Theo Phununews
Chỉ vì hành động tưởng lãng mạn này, cô gái bị chồng cho một cái tát như trời giáng ngay đêm tân hôn Cô mong chờ một điều lãng mạn, ngọt ngào trong đêm tân hôn nhưng mọi thứ lại không như ý muốn, nếu không muốn nói là hoàn toàn trái ngược! Yêu nhau 6 tháng đã cưới nhưng Mai Chi và chồng không phải cưới chạy bầu, thậm chí cả hai chưa hề đi quá giới hạn. Cũng bởi tính cô trẻ con, lại...