Người đàn bà hư hỏng (Phần 16)
Lúc này có lẽ Ngân cũng đang gặp nguy, nhưng anh không thể cứu cô ta được. Trong hoàn cảnh này, anh nên lo cho bản thân mình. Tuấn không sợ ngồi tù, anh chỉ lo mẹ anh ở nhà không có ai chăm sóc. Và đương nhiên, anh vẫn phải thực hiện nốt kế hoạch dìm Thạc xuống vũng lầy đau khổ.
Ngân vội vàng đóng két lại, thu lại mọi thứ trở về bình thường, sau đó cô trốn xuống dưới gầm bàn. Do tình thế quá cấp bách, Ngân không nghĩ ra được giải pháp nào khác vào lúc này. Bàn tay cầm bản di chúc của cô run lên bần bật, hơi thở bị dồn lại tận sâu, trái tim trong lồng ngực đập mạnh đến nỗi hai tai cô có thể lùng bùng nghe thấy.
- Ngân, Ngân ơi…
Thạc gọi. Ngân đoán lúc này ông ta đã đi vào phòng ngủ và không thấy cô đâu. Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng mở cửa cùng tiếng hỏi của ông ta:
- Bà chắc là Ngân có ở nhà chứ?
- Có mà – Bà giúp việc từ dưới nói vọng lên – Cô ấy ăn trưa xong rồi nói mệt nên muốn đi ngủ.
Không thấy Thạc đáp lại, Ngân càng run sợ hơn. Nếu như ông ta biết được chuyện cô đã đánh tráo bản di chúc thì sao? Ông ta sẽ giết cô? Hay là sẽ hành hạ cô sống không được, chết cũng chẳng xong?
Cạch!
Cửa phòng làm việc bật mở khiến Ngân ngừng lại mọi suy nghĩ và hơi thở. Qua khe bàn làm việc, Ngân có thể thấy đôi chân của Thạc đang chậm rãi bước lại gần. Ngân càng thu người chặt hơn vào gầm bàn, cố gắng cứng người lại để không gây ra bất cứ một sơ xuất nào.
Thạc đi tới bức tranh, đẩy nó ra rồi bắt đầu mở két. Cả không gian im lặng càng khiến cho sự căng thẳng tăng lên gấp bội. Tiếng kẹt kẹt từ chiếc két sắt dày vang lên. Thạc cúi mình nhòm vào bên trong. Dường như đã yên tâm, ông ta đóng lại rồi tiếp tục chèn bức tranh lên.
Hình như Thạc đang suy nghĩ gì đó, ông ta từ từ bước lại cạnh bàn làm việc. Ngân cảm tưởng như từng sợi tóc trên đầu cô cũng đang dựng lên vì sự cương cứng của cơ thể. Ngân cố dịch chân vào để mũi dép của ông ta không chạm phải. Được một lúc thì Thạc rời đi.
Ngân thở phào nhẹ nhõm. Phải đợi tới khi tiếng bà giúp việc chào Thạc thì Ngân mới dám ra ngoài. Cô ngồi bệt trên sàn, ôm bản di chúc vào trong lòng mà thở. Cứ như thể cô vừa làm một chuyện gì đấy vô cùng mất sức, toàn thân cô đều đau nhức và mỏi nhừ.
- Lão già chết tiệt! – Ngân buông ra một câu rồi về phòng.
Cô ngồi bệt trên sàn, ôm bản di chúc vào trong lòng mà thở. Cứ như thể cô vừa làm một chuyện gì đấy vô cùng mất sức, toàn thân cô đều đau nhức và mỏi nhừ. (Ảnh minh hoạ)
Vội vàng lấy điện thoại gọi cho Tuấn, cô phải đưa cho anh bản di chúc này càng nhanh càng tốt. Rất có thể Thạc đã nghi ngờ cô rồi, ông ta vừa vào phòng đã mở két sắt ra để kiểm tra. Ông ta biết âm mưu của Tuấn.
- Em đang làm gì thế Ngân?
Tiếng nói từ ấy khiến cô lạnh toát sống lưng. Ngân ngắt điện thoại và quay ngoắt lại. Bản di chúc cũng bị cô giấu ra đằng sau lưng. Thạc đang đứng ngay ở đó.
- Anh… Tại sao anh lại ở đây? – Ngân hỏi theo cảm tính.
Thạc nhếch môi nguy hiểm, ông ta bước đến gần cô và đáp:
Video đang HOT
- Tại sao lại không thể ở đây?
Ngân lùi lại, ông ta tiến tới. Cứ như thế cho đến khi gót chân của cô đã chạm vào tường. Nhịp tim của Ngân lại bắt đầu tăng mạnh. Cô sợ rằng mình sẽ không chịu nổi áp lực mà ngất đi.
Nhưng Thạc không để điều đó xảy ra khi ông ta vươn tay đến nắm vào cổ cô.
- A!
Ngân chỉ kịp kêu lên một tiếng, toàn thân cô bị ông ta nhấc bổng lên. Cô không ngờ Thạc lại khoẻ như vậy. Ông ta nghiến răng nhìn cô như nhìn một con vật bẩn thỉu. Đến khi tờ di chúc rơi ra khỏi tay Ngân thì ông mới nói:
- Thứ gì là của tao thì mãi mãi là của tao. Không ai có thể lấy đi được.
- Buô… buông e… em ra….
Ngân đập đập vào cánh tay Thạc, lưỡi cô bắt đầu bị đẩy dần ra, hai mắt trợn lên. Cô không thở được nữa, chỉ có thể há miệng để đớp lấy không khí. Nhưng nó cũng chẳng giúp ích được gì.
Thạc lạnh lùng như không biết đến điều đó, ông ta nói với vẻ khoái trá:
- Thế nào? Lúc ăn cắp có nghĩ đến chuyện này không?
Từ cổ họng Ngân phát ra những tiếng khục khục.
Nhận thức dần dần mất đi, khi tất cả mờ ảo thì Thạc đột ngột buông tay khiến người cô xụi xuống dưới sàn. Ngân vừa ho vừa yếu ớt chống tay dậy. Hôm nay là một ngày mệt mỏi, và cũng là một ngày xui xẻo của cô.
Thạc nhặt tờ di chúc lên và nhìn ngắm, ông ta vuốt thẳng nó rồi nhẹ nhàng bật lửa đốt cháy. Ngân ngước nhìn ngọn lửa đang nuốt chửng những con chữ, những dấu đỏ, những bằng chứng duy nhất để Tuấn có được một phần gia sản của Thạc… Hết rồi, hết thật rồi. Thạc đã thắng.
Thạc giẫm lên ngọn lửa yếu ớt, ông ta ngồi quỳ một chân xuống, nâng cằm Ngân lên và nhìn vào đôi mắt đầy tuyệt vọng của cô:
- Không phải cái gì muốn lấy là lấy đâu cưng ạ. Ngay từ đầu tao đã nói, theo tao thì thắng, chống tao thì chết. Và tao không hề biết nói đùa.
- Ông định làm gì? Giết tôi sao?
- Đoán xem?
Ngân không nói gì, cô cũng không cố gắng nghĩ xem ông ta sẽ làm gì mình, vì cô biết ông ta sẽ giết cô. Nhanh thôi.
Bỗng từ ngoài cửa có tiếng vỗ tay, Elly xuất hiện với vẻ tự mãn. Cô ta vẫn mang dáng vẻ sắc sảo, đôi mày xếch lên dữ dằn. Hẳn rồi, cô ta đã có toan tính từ trước. Cô ta đã nhìn ra sơ hở của cô để hành động. Mọi việc cô làm Thạc đều biết, người mà Thạc thuê để theo dõi cô thực sự là Elly chứ không phải người đàn ông lạ mặt kia. Tại sao cô lại không đề cao cảnh giác với Elly?
- Em đã nói rồi đấy anh rể, con nhãi ranh này không đơn giản như anh nghĩ đâu. Ban đầu anh còn tin tưởng nó cơ đấy.
Ngân đứng dậy, cô nhìn hai người bọn họ. Trong thế giới đầy mùi tiền này, không mưu mô thủ đoạn thì không thể nào toàn thây được. Giờ thì cô đã thấu, nhưng có lẽ là đã quá muộn rồi.
…
Trong lúc ấy, Thiên Đường bao nhiêu năm yên ổn bỗng nhiên bị cảnh sát “sờ gáy”. Họ bị đánh bất ngờ khiến cho mọi thứ trở nên nhốn nháo đến buồn cười. Tuấn lúc đó đang ở trong phòng, anh ta không tưởng tượng được cái tên trên mọi giấy tờ kinh doanh đều là tên của anh. Đây chắc chắn là chiêu trò của Elly, nhưng giờ có thanh minh cũng vô dụng. Giấy trắng mực đen và con dấu đỏ, anh không có đường để chối cãi.
- Đây là hình thức kinh doanh trái phép, anh biết chứ?
- Tôi có quyền im lặng! – Tuấn vẫn bình tĩnh đáp lại cảnh sát. Rõ ràng đây là một cái bẫy đã giăng ra từ trước.
Mọi việc cô làm Thạc đều biết, người mà Thạc thuê để theo dõi cô thực sự là Elly chứ không phải người đàn ông lạ mặt kia. Tại sao cô lại không đề cao cảnh giác với Elly? (Ảnh minh hoạ)
Lúc này có lẽ Ngân cũng đang gặp nguy, nhưng anh không thể cứu cô ta được. Trong hoàn cảnh này, anh nên lo cho bản thân mình. Tuấn không sợ ngồi tù, anh chỉ lo mẹ anh ở nhà không có ai chăm sóc. Và đương nhiên, anh vẫn phải thực hiện nốt kế hoạch dìm Thạc xuống vũng lầy đau khổ.
Tuấn bị giải đi, lúc ấy anh đã nhìn thấy Hùng trốn ở đằng sau tủ sách. Tuấn nhếch miệng cười rồi nháy mắt với cậu ta. Xem như cậu ta tốt số đi.
…
Ngân bị nhốt ở trong phòng với hai vệ sĩ canh giữ bên ngoài. Cô không rõ Thạc định làm gì cô, ông ta và Elly đang toan tính điều gì với nhau nhưng ngay lúc này, cô không muốn tìm hiểu làm gì. Chuyện đáng sợ nhất cũng đã xảy ra rồi, cô không còn sức lực để làm gì nữa.
Nằm ở trên giường, Ngân tự nhiên nhớ những ngày tháng sống cùng bà ngoại. Được yêu thương, được vỗ về, được đối xử chân thành. Bà ngoại từng rất kỳ vọng vào cô, nhưng những khó khăn, khổ sở mà hai bà cháu phải chịu đựng đã khiến cô mất đi niềm tin vào cuộc sống. Một cú lừa tình ngoạn mục của tay bạn trai năm năm lại bồi thêm cho cô một cú đánh, khiến cô chìm sâu xuống cái hố đen cuộc đời. Giờ rơi nước mắt cũng không giải quyết được gì, dù khoé mắt cô đã cay xè cả đi.
Đột nhiên Ngân nảy ra một sáng kiến và cô chắc chắn là nó sẽ thành công.
Ngân chờ đến giờ ăn, khi bà giúp việc bưng đồ lên cô mới hỏi nhỏ bà ta rằng:
- Chị cho em mượn điện thoại được không? Em hứa sẽ không bỏ trốn.
Bà giúp việc nhìn cô bằng vẻ thương cảm. Cô biết bà ta có trái tim nhân hậu, và ở trong thế giới này, bà chính là người quan tâm đến cô nhất.
- Em chỉ cần nhắn một tin thôi, không cần gọi điện. Có chuyện gì xảy ra em sẽ nói em lấy trộm điện thoại của chị.
Vì ánh mắt của Ngân như có ngọn lửa, vì giọng nói của cô quá thành khẩn, cho nên bà giúp việc đã không kìm được lòng lấy điện thoại đưa cho cô. Đồng thời, bà đi đến gần cửa để nghe ngóng mọi động tĩnh giúp cô.
Theo Eva
Khi cuộc đời là những điều bất ngờ
Tôi hối hận vô cùng, nhưng bây giờ thì đã muộn rồi... Có những lúc hồ đồ một chút còn hơn tỉnh táo như bây giờ, phải không?
Tôi vốn là một người đàn ông thành đạt được nhiều người ngưỡng mộ. Mấy ngày trước, một người bạn của tôi còn nói: "Cậu thật là sướng quá, mới ở tuổi trung niên mà đã có trong tay đã có một công ty lớn này, có tiền bạc này, có quyền lực này. Sống như vậy mới là có ý nghĩa chứ".
Nghe vậy, tôi không nói gì, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn tôi là một nỗi buồn mang mác. Tôi vẫn đang suy nghĩ xem định nghĩa chính xác của thành công là gì đây. Liệu có phải là sự nghiệp, là tiền bạc như trước đây tôi vẫn mặc định hay không? Hai nhân tố đó có đúng là tiêu chuẩn duy nhất để đo lường giá trị tồn tại và sinh mệnh của một con người hay không nhỉ?
Sau một trận ốm nặng, tôi đã hiểu thế nào là thành công của một con người. Con người ta không chỉ là một thành viên trong xã hội, mà còn là một thành viên trong gia đình, đặc biệt là trong giai đoạn vị thành niên và đã về hưu thì gia đình là quan trọng nhất. Tất nhiên để đạt được cả thành công trong công việc và trong hạnh phúc gia đình thì người ta phải nỗ lực không ngừng.
Tôi biết chính xác mình không phải là đối tượng đáng nhận được sự ngưỡng mộ của người khác. Tôi mới chỉ thành công về sự nghiệp, còn trong cuộc sống gia đình tôi không hề hạnh phúc. Đó không phải là bởi vì tôi kém may mắn, mà bởi vì tôi đã để vuột mất cơ hội khi đã đứng trước ngưỡng cửa hạnh phúc. Mỗi khi đêm về, tôi lại phải đối diện với bản thân mình: Tại sao trên đời này không ai bán thuốc hối hận? Nếu có, tôi tình nguyện đánh đổi tất cả những gì tôi đang có để mua thuốc hối hận, như thế tôi chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều.
Dường như mỗi miếng bánh đều chứa đựng tình yêu và sự quan tâm của cô ấy dành cho tôi - Ảnh minh họa
Cái bánh mỗi sáng sớm
Tôi và vợ cũ bằng tuổi, chúng tôi tự nguyện đến với nhau. Hồi đó, tôi mới bắt đầu đi làm, còn cô ấy đi làm trước tôi 1 năm và đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi bị đau dạ dày, nhưng cứ bận là lại quên cả giờ ăn cơm, cô ấy là chiếc đồng hồ dịu dàng nhắc tôi phải ăn cơm đúng giờ, thậm chí còn chuẩn bị cơm từ nhà cho tôi. Món ngon nào cô ấy cũng để dành cho tôi cả. Biết tôi thích ăn bánh ga tô, cô ấy chịu khó học và thực hành làm món bánh này cho thật ngon. Mỗi sáng, bất kể thời tiết giá lạnh hay nóng nực, chưa đến 6 giờ cô ấy đã trở dậy làm bánh để bánh được nóng và tươi mới. Dường như mỗi miếng bánh đều chứa đựng tình yêu và sự quan tâm của cô ấy dành cho tôi.
Lúc đó, tôi cảm thấy cô ấy đích thực là một người thân của tôi. Cô ấy vừa dịu dàng, lại rất mộc mạc. Sau khi yêu nhau được hai năm, chúng tôi cưới nhau. Cuộc sống gia đình cứ bình dị ngày lại ngày trôi qua, không có bất kỳ sóng gió, hay lãng mạn phá cách nào hết. Sau một năm, vợ tôi sinh hạ một cậu con trai kháu khỉnh. Biết tôi bận trăm công nghìn việc, cô ấy xung phong đảm nhận tất cả mọi việc gia đình, kể cả những việc như đưa đón con đi học tôi cũng chưa từng phải làm bao giờ.
Năm 2005, tôi có ý định bỏ việc. Cô ấy bảo với tôi: "Em tôn trọng mọi quyết định của anh mà." Những tai họa lớn trong công việc lần lượt giáng xuống đầu tôi, khiến tôi tưởng chừng như không thể gượng dậy nổi. Hàng tỷ đồng tiền hàng đã bị người ta lừa đi mất, những người phụ trách chính thì lần lượt chuyển đi, kéo theo cả những khách hàng lớn của công ty. Hôm đó, tôi trở về nhà khá muộn, không bật đèn mà cứ ngồi trong bóng tối suy ngẫm trong phòng đọc sách. Một điếu, rồi hai điếu thuốc tàn dần. Tôi có cảm giác như trời đất đang sụp xuống đầu tôi, trái tim tôi đã nguội lạnh, ý chí của tôi đã thối lui. Không hiểu cô ấy từ đâu bước tới ngồi cạnh tôi, quàng đôi tay ấm áp của mình qua vai tôi, yên lặng không nói một lời nào cả. Cứ như vậy cho đến khi tôi không im lặng nổi nữa, đành trút hết bầu tâm sự cho cô ấy nghe. Đến khi tôi nói đã thấm mệt, và dừng lại, cô ấy mới nắm chặt tay tôi và nói: "Em không hiểu công việc kinh doanh của anh, nên cũng chẳng biết nói gì. Em chỉ muốn anh biết rằng, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, gia đình này vẫn là chốn đi về của anh. Kể cả trong trường hợp xấu nhất là anh không có nổi một đồng trong tay, thì em vẫn có công việc cơ mà, nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra với chúng ta đâu." Nghe những lời nói ấy, tôi cảm động suýt rớt nước mắt. Nhờ có cuộc nói chuyện kéo dài hơn 6 tiếng đồng hồ đó mà tôi đã bình tâm trở lại và có quyết định sáng suốt cuối cùng.
Sự đe dọa từ phía người mới
Sau cuộc nói chuyện trong phòng đọc sách, tôi quyết tâm bắt đầu lại từ đầu. Công việc của tôi đã qua giai đoạn sóng gió, dần dần trở về quỹ đạo ổn định và tăng trưởng tốt. Mười năm sau, sự nghiệp của tôi lên như diều gặp gió và đang ở đỉnh cao thì tôi gặp Mai, một nữ khách hàng đặc biệt. Ngay từ đầu, ấn tượng của tôi đối với Mai rất tốt. Cô ấy thông minh, hiểu biết và đặc biệt là rất phóng khoáng dễ chịu. Sau vài lần tiếp xúc, tôi và Mai trở nên thân thiết hơn. Tôi phát hiện ra rằng mỗi lần gặp Mai, tôi dường như trẻ lại cả chục tuổi, tâm trạng rất vui vẻ, thảnh thơi, nhẹ nhàng. Mọi lo âu buồn phiền trong công việc cũng như tan biến.
Thế rồi chuyện gì đến cũng đã phải đến. Tôi đã không thể cưỡng lại sự quyết rũ và nhiệt tình của Mai, và cuối cùng chúng tôi đã làm những chuyện vượt quỹ đạo. Sau mỗi lần thân mật, tôi lại đưa cho Mai năm triệu đồng. Mọi chuyện cứ trôi qua êm đềm như thế, cho đến khi không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà Mai lại nói với tôi là cô ấy yêu tôi, cô ấy muốn lấy tôi. Trời đất, tôi sững người và khuyên cô ấy bình tĩnh suy nghĩ kỹ trước đã. Nhưng Mai vẫn khăng khăng cho rằng cô ấy đã suy nghĩ rất kỹ, cô ấy đối với tôi là rất thật lòng, nếu không thì đã không cho phép tôi đi quá giới hạn như thế.
Quả thật là tôi rất bối rối. Vợ tôi là người tốt, chẳng có lý do gì để tôi bỏ rơi cô ấy cả. Nhưng Mai cũng thật tuyệt, vừa trẻ đẹp, lại hiện đại và có học vấn. Nếu không cưới Mai, thì tôi biết đền bù cho cô ấy bằng cái gì bây giờ? Ngày nào Mai cũng gọi điện thúc giục tôi, và còn nói nếu tôi không cưới cô ấy, cô ấy sẽ ở giá suốt đời. Sự hấp dẫn của Mai, cộng thêm thể diện và tâm lý "có mới nới cũ" của tôi đã thúc đẩy tôi đi tới một quyết định khiến tôi không bao giờ tha thứ nổi cho mình: Ly dị với vợ cũ. Khi nói chuyện này với vợ, tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ khóc lóc nhiều lắm, và sẽ không đồng ý ly dị, thế nhưng thực tế cô ấy chỉ hơi bất ngờ, rồi lạnh lùng nói với tôi: "Anh cứ suy nghĩ thật kỹ đi, và dù quyết định của anh thế nào thì tôi cũng sẽ không bao giờ làm khó cho anh đâu".
Mãi về sau này, con trai tôi mới nói cho tôi biết, tròn ba ngày sau khi chia tay tôi, vợ tôi không ăn một miếng cơm nào, chỉ nằm trên giường mà nước mắt ướt gối. Còn tôi thì lại nhanh chóng cưới Mai chỉ trong vài tháng sau đó. Mãi cho tới năm ngoái, vợ tôi mới đi bước nữa với một ông giáo đã về hưu, tính tình rất thật thà tốt bụng.
Một trận ốm khiến tôi tỉnh ngộ
Sau khi kết hôn, Mai không đi làm nữa. Cô ấy bắt đầu một cuộc sống mới, cả ngày chỉ đi dạo phố, đi đánh bài, đi mua sắm, mọi việc trong nhà phó mặc cho người giúp việc. Mấy năm đầu, tôi rất sung sướng khi cưới được một cô vợ vừa xinh đẹp vừa biết ăn diện như cô ấy. Thế nhưng trận ốm vào tháng 9 năm ngoái đã khiến tôi hoàn toàn tỉnh ngộ.
Hôm đó, đang ở công ty thì tôi bị đau dạ dày cấp, phải vào viện cấp cứu. Các bác sỹ lắc đầu nói chứng bệnh của tôi rất hiếm gặp và khuyên tôi lên Hà Nội để kiểm tra lại cho chắc chắn. Sau khi nghe kết luận của bác sỹ, Mai trốn biệt trong phòng không bước chân ra ngoài. Tôi vẫn cứ nghĩ là cô ấy lo cho sức khỏe của tôi cơ đấy, nhưng không ngờ ngày hôm sau, câu đầu tiên cô ấy mở miêng ra nói với tôi là: "Em còn trẻ, anh thương em thì hy vọng anh hãy mau lập di chúc đi."
Tôi chết lặng. Thật không ngờ, tôi chưa chết, mà cô ấy đã bắt đầu mưu cầu tài sản của tôi rồi. Một ngày trước khi chuyển viện, con trai mang đồ ăn tới cho tôi. Vừa mở cặp lồng ra, nhìn thấy món bánh ga tô trong đó, lập tức những giọt nước mắt tôi trào ra không cách gì ngăn lại được... Mùi vị của món bánh vẫn thế, chỉ có con người đã đổi khác.
Thật may là kết quả bệnh tật của tôi hoàn toàn bình thường, chỉ cần nằm viện thêm vài ngày nữa là sức khỏe của tôi hồi phục. Trước khi tôi xuất viện, Mai đã kịp có mặt tại Hà Nội, gương mặt thiểu não, nước mắt vòng quanh, quỳ xuống trước giường tôi và nói tất cả đều là do mẹ cô ấy khuyên nhủ, chứ cô ấy vẫn còn yêu tôi lắm, cô ấy chỉ sợ tôi bỏ rơi cô ấy giữa đường. Có yêu tôi hay không thì bây giờ tôi đã hiểu rất rõ rồi..
Tôi hối hận vô cùng, nhưng bây giờ thì đã muộn rồi... Có những lúc hồ đồ một chút còn hơn tỉnh táo như bây giờ, phải không?
Theo GĐVN
Con trai giận mẹ không về chịu tang rồi sốc khi nhận di chúc Anh vôn tương răng gia đinh minh la môt gia đinh hanh phuc vơi 4 ngươi: bô, me, anh va cô em gai kem anh 10 tuôi. Du em gai anh co la con riêng cua bô, nhưng anh cung không cam thây ghet bo gi no ma vân đôi xư vô cung yêu quy. Cuôc sông gia đinh anh vôn di rât...