Người đàn bà giữ gió
Tôi có một cô em họ, đã yêu gần chục lần, nhưng khi nào yêu cũng như yêu lần đầu tiên…
Hai năm nay, em yêu một người đàn ông đã hai lần ly dị. Khi nghe em hăng say kể về tình yêu ấy, tôi nói: “Chị không có thành kiến gì với người từng ly dị hai lần, nhưng dù kết hôn với ai, em cũng phải tìm hiểu kỹ, nhất là người từng qua hai lần đò, em suy nghĩ sao nếu một thứ quý giá mà nhiều người buông tay? Em phải biết, những người như thế đa số có hai trường phái, một là sẽ rất trân trọng hạnh phúc đến sau, hai là sẽ bất cần khi đã một lần đổ vỡ”.
Em chắc như đinh đóng cột: “Anh này được lắm, tại các bà vợ anh ấy không chăm lo gia đình, không yêu anh ấy, chỉ chăm chăm vào tiền của anh ấy thôi…”.
“Thì chị có đánh giá gì đâu, chỉ là chị dặn vậy, chỉ có em mới hiểu họ. Nhưng em cũng phải nghĩ, một người tốt, có công ty riêng, dù nhỏ hay lớn, cũng là người tài, nói như em anh ta tốt, thì cớ sao những người đàn bà có thể bỏ rơi? Chị nói thật nhé, đàn bà xấu hay tốt, đều muốn có một đàn ông tài và tốt. Đàn bà xấu đều ranh ma, lại càng biết giữ một người đán ông vừa tốt lại vừa có tiền lắm…”.
Em cãi tôi nhiều nữa để bảo vệ người mà em đang yêu say đắm.
Tôi đành im lặng và nghĩ thầm, có thể tôi cũng già rồi, hay lẩm cẩm… và hơi khắt khe khi nhìn ai đó.
Video đang HOT
Bẵng đi một năm, em gọi điện thoại nức nở: “Chị ơi! Em phát hiện ra anh ta có mấy bồ nữa, mà em xấu hổ không dám nói với chị, khốn nạn hơn là những lời anh ta nói với mấy cô kia, giống với em lắm. Anh ta gọi em là vợ, gọi mấy cô kia cũng là vợ hoặc bà xã. Anh ta nói, cả đời chỉ yêu em nhất, thì mấy cô kia cũng vậy chị à!”.
Em khóc, em kể dài lắm, giọng chứa đầy sự khinh bỉ và hận thù…
Nhưng rồi em chốt một câu: “Bao lần em muốn bỏ anh ta, nhưng em nhớ lắm, em nói với mấy cô kia rằng: Anh ấy là của chị, em bỏ thì bỏ chứ chị không bỏ, còn mấy cô kia cũng nói như em vậy. Giờ em nên làm gì?”.
Vậy thì em đừng hỏi em phải làm sao, cứ như cách em lựa chọn đi. Đừng có gào thét lên để đòi hỏi quyền lợi của người đàn bà.
Bởi, người đàn bà đàng hoàng không phải gào thét với người nói yêu mình rằng: “Anh phải chỉ yêu mình em, anh phải chăm sóc em, anh phải có trách nhiệm với em, anh phải coi em là nhất…”.
Chẳng ai có trách nhiệm với cuộc đời hay tình yêu của em cả, chỉ khi em phải có trách nhiệm với bản thân mình. Bằng cách, em tự kiếm tiền nuôi bản thân em, nếu có người đàn ông tự nguyện mua quà cho em thì quá tốt, có người có thể lo lắng trọn đời cho em thì tốt hơn… Nhưng trước tiên em phải lo cho mình, em phải nghĩ rằng nếu không có bất cứ người đàn ông nào, em cũng tự có thể làm ra tiền, mua cho mình cái áo mình thích, tự chi trả những chuyến du lịch mình đi, tự mua cho mình ngôi nhà mình thấy được. Hay không được như vậy, em cũng tự trả tiền thuê nhà, tự lo cuộc sống mà không cần bất cứ người đàn ông nào…
Chỉ đến khi đó, chị tin sẽ có nhiều người đàn ông tự đến với em, và họ sẽ rất chân thành…
Khi em còn phụ thuộc vào họ về cả kinh tế lẫn tình cảm, thì em sẽ là nô lệ cho họ…
Phụ nữ yêu một người đàn ông bạc bẽo giống như người cả đời có nhiệm vụ giữ GIÓ…
Theo Người đưa tin
Tự sự đêm và nỗi niềm của một người đàn bà đã cũ
Có người bảo tôi nghĩ đơn giản đi mà sống, tôi thấy tôi đã rất đơn giản rồi mà sống vẫn không thấy có ý nghĩa! Đã đi qua rồi, không bao giờ còn có thể lấy lại được đâu.
Con người rồi cũng sẽ đến lúc thấy nhàm chán chính những thứ mình yêu thương và thích thú nhất. Với tôi mỗi niềm yêu thương qua đi không phải là nỗi đau quá lớn , bởi hình như tôi không còn cảm giác thế nào là "đau lắm" từ rất lâu rồi. Hoặc những lần đau ấy, nó quá đau để cảm nhận được nỗi đau nó có vị ra làm sao.
Mỗi một người đều có một định hướng riêng, đến người điên tôi nghĩ họ còn may mắn hơn cả mình, vì ít nhất họ còn bị điên để không cần biết mọi thứ xung quanh ra làm sao. Tôi chỉ muốn có một người, thực sự hiểu, bản thân tôi cần gì, muốn gì, và hơn hết, có thể cùng tôi làm những việc mà tôi đang cần và đang muốn.
Rất nhiều người nói, tôi có quá đủ rồi, nhưng họ thấy đủ vì là họ đang thiếu hoặc chưa có bằng những thứ mà tôi đang có mà thôi. Họ không thể hiểu, cái thiếu mà tôi cần là gì? Tôi có thể hiểu, có thể hòa đồng, có thể cảm nhận, tôi cũng có thể có rất nhiều thời gian và sự kiên nhẫn với rất nhiều người. Nhân vô thập toàn, nên tôi chẳng thể đòi hỏi ai hoàn hảo theo ý của mình. Nhưng mỗi một người đến với tôi, có thể chỉ là một câu chuyện, có thể sẽ là một tình yêu, là một người tạo nên sự thích thú, dù là ai đi nữa, hình như họ không đủ kiên nhẫn để ở bên tôi. Cũng có thể ,tôi chính là người rời bỏ họ. Nhưng cần một người để họ hiểu tôi, quả thật chưa bao giờ tôi tìm thấy. Có lẽ vì vậy mà tôi luôn thấy mình thật cô đơn.
Tôi dễ tin người bao nhiêu thì cũng đầy lòng nghi ngờ họ bấy nhiêu. Giới hạn của tôi là chấp nhận sự im lặng chứ không chấp nhận sự nói dối . Kể cả họ có là người chuyên nói dối thì cũng xin cứ im lặng. Tôi rất thất vọng với những lời quanh co, những ánh mắt rối bời và những hành động gượng gạo lúng túng. Gần như họ đang phơi bày ra trước mắt tôi điều họ cố tránh. Giống như người cố kéo vạt áo quá ngắn để che chỗ hở hang của thân thể vậy.
Có vẻ tôi hơi bạc. Bạc với đời, với người và với cả bản thân của tôi của tôi nữa. Cái tôi muốn thì rất nhiệt huyết,nhưng để bước qua đôi khi chỉ cần một cái nhếch mép cũng đã là xong. Để lại cho người, cho đời thậm chí ngay cả cho tôi cũng thấy rất bàng hoàng. Và rồi tôi thật sự thấy xa lạ. Lại thấy buồn cho cái sự xa lạ ấy.
Thật ra họ không biết tôi cho họ rất nhiều cơ hội để họ có thể ở bên tôi, nhưng dường như cảm nhận của họ về tôi rất khác. Có phải vì đi qua mỗi nỗi đau tôi đều cười, hoặc có gặp lại họ tôi cũng mỉm cười như chưa từng bị đau. Nên họ có cảm giác rất nhẹ nhàng và thanh thản không? Họ thật sự không biết, quay lưng lại thì nụ cười của tôi vĩnh viễn nằm lại với họ. Chỉ có sự nhăn nhúm của tâm hồn, có lẽ đang đào hố tự chôn lấy tôi mà thôi.
Khi trông chờ một điều gì đó mà không được đáp ứng như nguyện vọng . Hãy nhắm mắt lại và nghĩ rằng có thể mình không quá quan trọng với người ta hoặc có quan trọng đấy nhưng không đủ sức để ảnh hưởng . Không nên hờn trách mà nên mỉm cười. Rằng hãy tìm những việc khác cơ ý nghĩa hơn để tự làm mình vui, bởi thực ra cuộc sống cơ vô vàn điều đáng để ý. Ừ thì chấp nhận ,điều mình mong chờ mới là điều tâm tư mình mong muốn nhất. Nhưng tất cả những thứ đó chỉ là vỏ bọc cho tâm hồn thêm phong phú mà thôi. Cái cốt lõi vẫn là bản thân mình, không có nó, cũng sẽ chẳng có bất cứ điều gì có ý nghĩa cả.
Có người bảo tôi nghĩ đơn giản đi mà sống, tôi thấy tôi đã rất đơn giản rồi mà sống vẫn không thấy có ý nghĩa! Đã đi qua rồi, không bao giờ còn có thể lấy lại được đâu. Dù trong lòng vẫn nặng trĩu, mọi việc vẫn còn nguyên như một cái chớp mắt, thì ánh nhìn cũng không còn dành cho nhau nữa!
An An
Chẳng lo phải khóc lóc đau khổ khi bị "đá" nữa bởi đã có thuốc chữa bệnh THẤT TÌNH rồi! Tình yêu cũng là một bệnh "nghiện" và hoàn toàn có thể chữa trị nó bằng thuốc như chữa trị một căn bệnh thông thường trên cơ thể con người. Brian Earp, nhà khoa học thuộc khoa Thần kinh của ĐH Oxford, tin rằng tình yêu cũng là một bệnh "nghiện" và hoàn toàn có thể chữa trị nó bằng thuốc như chữa...