Người đàn bà đi lạc (P.cuối)
Mùi đàn ông và hơi thở hắn quyện vào da thịt nàng… khiến nàng bật khóc.
Lại cuối tuần. Trong một nhà hàng sang trọng, có hoa hồng và tiếng đàn violon, nàng ngồi ăn tối cùng hắn. Khung cảnh lãng mạn và những cử chỉ yêu thương của hắn khiến nàng quên đi những giọt nước mắt, những giằng xé mà nàng trải qua khi nghĩ về cuộc tình này
- Vì sao đêm ấy anh biết em gặp cướp và cứu em đúng lúc? – Nàng hỏi.
Hắn nhấp một ngụm rượu vang, ôn tồn nói:
- Sáng hôm ấy, ba tên cướp có ăn ở quán em. Anh nghe thấy một tên nói hở ra là sẽ chiếm đoạt em. Anh cho người theo dõi chúng. Khi anh và người của anh đến cứu em thì bọn chúng bỏ chạy. Bọn anh đuổi theo giành lại em. Rồi sau đó như nào thì em cũng biết rồi đấy!
- Mọi chuyện đã xảy ra với em như một cơn ác mộng!
- Ý em anh cũng là ác mộng? – Hắn cười.
- Đúng! Anh là cơn ác mộng kinh hoàng nhất. Một cơn ác mộng dai dẳng mà em không thể nào thoát ra được. – Nàng nói, ánh mắt xa xăm.
- Ồ! Thế thì em nên chấp nhận cơn ác mộng ấy đi. Mà bây giờ còn sớm, em tạt qua nhà anh chứ. Anh sẽ đàn cho em nghe một bản nhạc em đã từng nghe dở.
- Bản nhạc hôm đó?
- Ừ, nếu em có nhã hứng!
Nàng trở lại căn biệt thự ấy cùng hắn. Bản nhạc chỉ là một cái cớ để người đàn ông và người đàn bà đang chuyếnh choáng hơi men ôm ghì lấy nhau, trao cho nhau những nụ hôn bất tận.
Hắn bế nàng lên phòng ngủ. Trong men say ai tinh, nang quên đi tât thay, chi con minh nang va hăn trong cai thê giơi hoang dai, đê mê theo vu điêu nguyên thuy nhât cua loai ngươi. Va, cung giống như những nhục cảm trong một giấc mơ nàng từng muốn gột rửa, mùi đàn ông và hơi thở hắn quyện vào da thịt nàng… khiến nàng bật khóc.
Sau những hoan lạc, hắn trìu mến hỏi nàng:
- Em cho anh vẽ lại tuổi thanh xuân của em nhé?
- Nghĩa là thế nào hả anh?
- Tranh khỏa thân của em! Anh chỉ vẽ cho riêng anh thôi.
- Cái này… Anh vẽ có lâu không? – Nàng do dự.
- Nhanh thôi! Em chỉ ngồi tạo dáng một lúc là xong.
Thế là hắn bắt đầu vẽ nàng. Hắn chuẩn bị giá và bút vẽ từ bao giờ. Hắn vẽ thuần thục và điêu luyện như một người họa sỹ. Những đường cong hoàn mỹ của nàng được phô diễn trên bức tranh, vẻ đẹp đằm thắm cùng thần thái của người đàn bà đang yêu cũng được hắn ta lưu lại. Vẽ xong, hắn đưa nàng xem, nàng còn phải sửng sốt vì người đàn bà trong bức tranh quá giống nàng. Chính hắn cũng sung sướng ra mặt vì bức tranh này hoàn hảo hơn tất cả những bức tranh hắn từng vẽ…
Video đang HOT
Chuông đồng hồ điểm mười giờ tối. Nàng sực nhớ ra, có lẽ giờ này con nàng đã ngủ, còn bố mẹ chồng đang chờ cửa nàng. Nàng vội vàng mặc quần áo giục hắn đưa nàng về ngay. Nhưng lúc này, hắn cứ dán mắt vào bức tranh ấy. Hắn bảo hắn còn bận đóng khung cho bức tranh, nàng bắt taxi mà về.
Chỉ còn lại mình nàng với những giọt nước mắt cay đắng…. (Ảnh minh họa)
Nàng giật mình khi thấy một bộ mặt khác của hắn. Bộ mặt của một gã đàn ông tầm thường, ích kỉ, bỏ rơi người phụ nữ của mình sau khi đạt được mục đích. Nếu không vội về nhà, có lẽ nàng đã làm mọi việc ra nhẽ với hắn.
Nàng rảo bước xuống cầu thang, tại đây, nàng sững người khi gặp một người đàn bà đang bơ phờ ngồi hút thuốc. Người đàn bà trạc tuổi ba mươi, quần áo xộc xệch, cất giọng mỉa mai:
- Xong rồi hả? Thấy thất vọng rồi chứ?
- Cô là ai? Sao lại ngồi đây và hỏi những câu khiếm nhã như thế?
- Tôi là vợ hắn! Bây giờ mà cô vẫn còn chưa biết cô chỉ là một món đồ chơi của hắn?
Nàng thất thần, đứng không vững, ngồi sụp xuống cạnh người đàn bà lạ. Bộ mặt ráo hoảnh của hắn lúc nãy và vẻ tiều tụy của người đàn bà xưng là vợ hắn, khiến nàng nhận ra sự thật phũ phàng – như người đàn bà vừa nói: Nàng chỉ một món đồ chơi của hắn. Kẻ mà nàng đã si mê, đã bỏ mặc gia đình để lao vào vòng tay hắn, thực ra chỉ là một gã đàn ông tệ bạc vô cùng!
Nhìn vẻ mặt ủ dột của nàng, người đàn bà thở một hơi dài não nề, ngậm ngùi kể:
- Bố hắn kinh doanh bất động sản. Anh trai hắn là trùm cá độ bóng đá. Về mặt nào đó họ đều tài giỏi. Còn hắn, hắn chỉ là một kẻ cuồng si nghệ thuật đến mức bệnh hoạn. Hắn thích vẽ tranh khỏa thân những người đàn bà đã từng lên giường với hắn. Nhưng hắn chưa bao giờ hài lòng với những bức tranh ấy. Hắn nói đấy là những bức tranh vẽ những người đàn bà vô cảm, chỉ biết tiền, không có tình yêu và khát vọng, nên không được cho là nghệ thuật. Rồi hắn nhắm tới cô. Dĩ nhiên, cô có vẻ đặc biệt trong mắt hắn bởi, tôi chưa từng thấy hắn chinh phục ai mà phải lập kế hoạch tự rạch mặt mình. – Người đàn bà nở nụ cười héo hắt, nói tiếp. – Ngay từ lúc này, khi cô tình nguyện ngủ với hắn và lúc hắn vẽ xong một bức tranh hoàn hảo, cô sẽ là đồ bỏ đi như tôi và những người đàn bà khác… Những bức tranh quan trọng với hắn hơn bất kỳ ai hết. Cũng như họ, cô sẽ nhận được một khoản tiền, rồi mọi chuyện giữa cô và hắn chấm dứt như chưa từng có chuyện gì xảy ra… Tôi không biết bức tranh vẽ cô làm hắn hài lòng được bao lâu, có thể là mãi mãi, mà cũng có thể một thời gian nữa bức tranh ấy sẽ bị hắn rạch nát và vứt vào căn phòng cuối hành lang như những bức tranh khác. Rồi hắn lại bắt đầu với một người đàn bà mới. Tiếp tục với đam mê bệnh hoạn của hắn… Vì tôi ngu dại nên mới yêu hắn. Nếu có thêm can đảm, tôi đã cầm dao đâm chết hắn từ mười năm trước, rồi tự kết thúc cái cuộc đời nặng nợ này…
Người đàn bà kể xong, châm tiếp một điếu thuốc, rồi đi về phòng. Tiếp tục sống một cuộc sống lầm lũi mà cô ta đã chọn.
Chỉ còn lại mình nàng với những giọt nước mắt cay đắng. Nàng hận hắn, hận cả bản thân mình. Chính nàng đã mù quáng không nhận ra xung quanh nàng toàn những thứ xấu xa và tội lỗi: dối trá, vô sỉ, phản bội và bị phản bội… Từ bao giờ chúng đã xâm chiếm nàng, để bây giờ nàng mới đau đớn nhận ra sự thật!
Nàng khóc tức tưởi rời khỏi căn biệt thự hoang lạnh ấy. Dằn vặt trong lòng, nhiều lần nàng có ý định lao vào một chiếc xe trên đường để kết thúc tất cả. Nhưng nghĩ về đứa con ngây thơ đang khóc trong đêm chờ mẹ, nghĩ về người chồng đang làm nhiệm vụ nhớ vợ đến nôn nao… nàng lại không làm được.
Nàng lặng lẽ trở về nhà, ôm con rồi khóc đến hết đêm…
Ngay sáng hôm sau, chồng nàng gọi điện về báo tin, tháng sau đơn vị sẽ chuyển anh về công tác ở địa phương cho gần vợ gần con. Anh còn bảo, cuối tháng này sẽ xin đơn vị một cây bằng lăng về trồng trước sân. Mùa hè, hoa bằng lăng sẽ nở tím biếc cả một góc sân. Loài hoa chung thủy ấy năm nào cũng nở, đẹp và thuần khiết lắm!
Hết
Theo VNE
Người đàn bà đi lạc (P.1)
Cháo nàng nấu tan ra trong miệng hắn, miếng lòng nàng thái bùi ngùi tâm hồn hắn... và vẻ đẹp của nàng làm hắn say mê theo một cách rất riêng.
Nàng!
Ăn ít nhất ba bát cháo lòng mới được chụp nàng một phô ảnh. Giá một bát cháo tăng lên gấp đôi thế mà vẫn không ngăn được dòng người ùn ùn kéo đến quán của nàng. Đám người ấy đủ các thành phần: Từ mấy tay thồ vôi nhớp nháp mồ hôi dầu, đám choai choai mới lớn, cánh phóng viên, đến mấy lão tóc hoa râm vẫn còn phởn phơ với cái đẹp...
Nguyên nhân quán đắt hàng chủ yếu là do nàng đẹp. Các cụ có câu "gái một con trông mòn con mắt" không sai một chút nào với vẻ đẹp của nàng. Cánh đàn ông, hẳn ai đã từng ăn cháo lòng ở quán của nàng thì sẽ không quên được vẻ đẹp khiến người ta rụng rời của bà chủ quán. Trước hết là làn da trắng hồng, hàng mi cong, đôi mắt lúng liếng... rồi hấp dẫn hơn cả là đôi gò bồng đào tròn trịa phập phồng theo từng hơi thở.
Cách đây mấy hôm, vẻ đẹp "chết người" của nàng lọt vào tầm ngắm của một tay săn ảnh. Bức ảnh được làm trang bìa trên một tạp chí nổi tiếng, rồi lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội và truyền thông cả nước. Nàng bỗng nổi tiếng. Quán của nàng vốn đông khách nay lại càng đông hơn. Nàng thuê người, rồi gọi cả mẹ đẻ và mấy đứa em phụ giúp mà vẫn phải xoay như chong chóng.
Mấy hôm nay, ngày nào cũng vậy, hết mấy tay phóng viên nhao nhao phỏng vấn, đại gia mời dự tiệc, rồi mấy gã bầu sô đặt điều kiện sẵn sàng bỏ cả một đống tiền nếu nàng chịu làm người mẫu ảnh. Cám dỗ của đồng tiền và sự nổi tiếng luôn bủa vây lấy nàng. Những lúc này, khi không có chồng bên cạnh, nàng cảm thấy mình mông lung lắm. Tất nhiên, nàng yêu chồng nàng - người lính biên phòng đang cần mẫn ở vùng biên cương của tổ quốc - nhưng nàng chỉ là một người đàn bà, nhất lại là một người đàn bà có tâm hồn nhạy cảm, đang xa chồng, thì tránh sao khỏi lung lay trước những cám dỗ ấy?
***
Hắn!
Hắn trạc ba mươi tuổi, điển trai và có phong thái lịch thiệp hơn bất kỳ ai từng ăn cháo lòng ở chỗ nàng.
Không như mấy kẻ thất phu hay bỡn cợt nàng, không như mấy tay lắm tiền cứ vồn vập làm phiền nàng, hắn đến và đi, ung dung tự tại như thể ăn cháo lòng ở quán của nàng là một thú vui tao nhã của hắn.
Hắn luôn đến từ rất sớm, bỏ tiền để đặt riêng một bàn trong góc, gọi một bát cháo lòng rồi chậm rãi thưởng thức. Cháo nàng nấu tan ra trong miệng hắn, miếng lòng nàng thái bùi ngùi tâm hồn hắn, rồi vẻ đẹp của nàng làm hắn say mê theo một cách rất riêng. Nó không giống như cách ngắm gái của một kẻ tầm thường, mà cao thượng hơn, như thi sĩ tôn thờ những vần thơ đẹp.
Hắn rất ít nói và không cười, kể cả khi nàng cười với hắn lúc tính tiền. Nụ cười của nàng có thể khiến bất kì gã si tình nào ngây dại nhưng với hắn thì không. Hắn điềm đạm đón nhận nụ cười của nàng như một lẽ đương nhiên.
Hắn có ô tô riêng. Chiếc xe của hắn thuộc loại cực kỳ đắt tiền, ít người ở Việt Nam có được. Tháp tùng hắn là hai gã vệ sĩ mặc véc đen, khi hắn vào quán, hai gã này đứng ngay gần cửa, ở một cự li bất di bất dịch. Hắn đến quán của nàng lúc 6h30 rồi ra về lúc 8h, đều đặn và chính xác tuyệt đối. Quyền lực và sự quý phái khiến hắn luôn nổi bật trong đám đông ồn ào ám đầy mùi mắm tôm và hành tỏi.
Chính vì thế, nàng không thể không ấn tượng về hắn.
***
Ai đã đưa nàng vào đây? Ai đã cứu nàng thoát khỏi bọn cướp hung ác đó? (Ảnh minh họa)
Một ngày, như thường lệ, nàng dậy từ ba giờ sáng. Sau khi bắc hai nồi cháo lên bếp, nàng đi chợ mua đồ.
Đi qua nghĩa trang, đoạn đường ngày nào nàng cũng phải đi, nhưng hôm nay sương mù dày đặc khiến nàng cam thây gai lanh. Nàng giật mình hoang sơ khi lờ mờ thấy trong sương có hai bóng áo đen đang chăn đương phia trươc. Nàng dừng xe, toan quay đầu bỏ chạy thì ngay lập tức một bóng đen khác từ bên đường xông ra kề dao vào cổ nàng. Giọng hắn ồm ồm đe dọa:
- Dừng xe táp vào lề đường không thì tao cắt cổ!
Lưỡi dao lạnh buốt kề vào cổ khiến chân tay nàng bủn rủn. Nàng sợ quá không nói lên lời.
Hai bóng đen kia cũng ập đến. Bóng dao loang loáng trên tay chúng. Một tên dắt xe, còn tên kia cầm cổ áo nàng, lôi xuềnh xuệch vào nghĩa trang.
Tên áo đen giọng ồm ồm lúc nãy tiếp tục hăm dọa:
- Bây giờ có tiền bạc gì trong người thì bỏ hết ra đây. Rồi tự động cởi quần áo ra hầu hạ bọn tao thì chúng tao tha mạng cho.
- Mấy anh ơi... tha cho em... Các anh lấy tiền thì lấy.... chứ em còn chồng con ở nhà. - Nàng quỳ sụp xuống vừa khóc lóc vừa van xin chúng.
- Câm mồm! Thích chết hử?
Tên áo đen tung một cú bạt tai như trời giáng khiến nàng choáng váng ngã lăn ra. Nàng toan bò dậy thì cú bạt tai thứ hai lam hai mắt nàng tối sầm lại. Trước khi ngất đi, nàng thấy mình bị kéo lê trên nền đất, nghe thấy tiếng còi ô tô inh ỏi bên đường, tiếng la het va tiếng những bước chân đang chạy đuổi phía sau...
Nàng tỉnh dậy, thấy mình nằm trong một căn phòng rộng, trên chiếc giường lớn, ga giường trắng muốt. Đầu và chân tay nàng vẫn còn đau ê ẩm. Nàng thấy quần áo mình vẫn còn nguyên những vết lấm lem bùn đất. Ai đã đưa nàng vào đây? Ai đã cứu nàng thoát khỏi bọn cướp hung ác đó?
Nàng vén rèm cửa sổ thấy trời đã nhập nhoạng sáng. Nàng nghe thấy tiếng đàn du dương vọng ra từ đâu đó trong căn nhà này. Nàng đi theo tiếng đàn, mở cửa và bước xuống cầu thang. Một khung cảnh sang trọng, quyền quý hiện ra trước mắt nàng. Những đèn chùm bằng pha lê lấp lánh, những tấm rèm buông lộng lẫy, những bức tranh tuyệt đẹp được đặt trên những bức tường lớn dọc hành lang, xuống sảnh chính...
Một người đàn ông đang thư thái ngồi chơi dương cầm giữa sảnh chính. Đó là một nét chấm phá đầy mê hoặc trong bức tranh tổng thể của căn biệt thự này. Nàng ngạc nhiên nhận ra người đàn ông ấy chính là hắn, người khách đặc biệt vẫn ăn cháo lòng ở chỗ nàng. Thấy nàng đến, hắn ngừng chơi đàn và từ tốn hỏi:
- Em tỉnh rồi à? Còn cảm thấy đau chỗ nào không?
- Anh cứu tôi và đưa tôi về đây?
- Ừ, em ngất đi, đêm hôm tôi không tiện đưa em về nhà nên đưa tạm về đây!
Thấy trên vai hắn có vết thương đang rỉ máu và trên má hắn có một vết xước dài, nàng lo lắng hỏi:
- Anh bị thương vì tôi phải không?
- Không có gì! Xe của em tôi để dưới nhà đấy. Em về lúc nào cũng được!
Có lẽ mọi người ở quán đang nóng ruột đợi nàng. Nàng ngập ngừng cảm ơn hắn rồi xin phép về. Đến lúc này, nàng vẫn còn hoang mang không biết chuyện gì đã xảy ra. Tai sao hắn lại xuất hiện đúng lúc để cứu nàng? Cách hắn nói chuyện và cư xử tạo cho nàng cảm giác hắn là người tốt. Hắn tốt thật hay chỉ là một sự giả tạo tài tình?
Tiếng dương cầm tiếp tục vang lên khi những ngón tay thon dài của gã bắt đầu nhảy múa trên phím đàn. Mọi nghi ngờ của nàng tan ra trong tiếng đàn êm dịu ấy.
Nàng bước ra cửa, trong lòng lại tự hỏi: Đây có phải là một giấc mơ?
(Còn nữa)
Theo VNE