Người đàn bà đẹp bi thảm vì “nghiệp chướng” với giang hồ
Người đàn bà đẹp, giỏi giang của đất Cảng, nổi tiếng nhưng cuối cùng c.hết vì “nghiệp chướng” giang hồ.
H. dính nghiện m.a t.úy, cờ bạc rồi c.hết một cách bi thảm. (Ảnh minh họa)
Người đàn bà ấy tên B.T.H., thời điểm này chuẩn bị đến ngày giỗ đầu của bà.
Tình cờ, tôi gặp lại nhà thơ thân thiết với người anh nguyên là công an đất Cảng. Trông nhà thơ bơ phờ, xuống sắc khá nhiều. Nhà thơ nói rằng: “Họ tài, họ đẹp nhưng cùng với “chữ tai” một vần”. Hoá ra, nhà thơ nói về bạn mình, B.T.H, người đàn bà đẹp nổi tiếng đất Cảng một thời.
Thời điểm này năm trước, người dân đất Cảng xôn xao về cái c.hết đầy bí ẩn của người đàn bà đẹp tên H. ở quận Lê Chân. Bà đẹp và có một giọng hát chèo trời phú đến mức đa đoan và ai oán. Kém Dung “Hà”, đàn chị nổi danh đất Cảng 10 t.uổi, bà H. đã quyết theo nghiệp cầm ca để gắn cuộc đời mình với những vui buồn của những tích chèo cổ. Thế nhưng, sự quyết liệt của t.uổi trẻ trong sự nghiệp, cũng không bằng sóng dữ của giang hồ. Sự dữ dội của giang hồ đất Cảng là ở chỗ này. Nó đ.ánh tan mọi chuẩn mực và xoá nhoà cái đẹp đời thường để nhuốm màu liêu trai.
Người đàn bà đẹp và “nghiệp chướng” với giang hồ đất Cảng
Ngay từ thời thiếu nữ, khi mới bước chân vào học hát chèo, bà H. đã có biệt danh là H. chèo, đúng kiểu biệt danh của giang hồ. Ngày đó, bà H. đẹp, là hoa khôi của đất Cảng. Nhiều người nói rằng, những năm 80 của thế kỷ trước, nếu chúng ta tổ chức thi hoa hậu, người đẹp, chắc chắn bà H. đạt giải (không là hoa hậu thì “chức” á hậu là điều chắc chắn). Đẹp, hát hay, bà H. bị nhiều thanh niên giàu có, giang hồ, công tử… đất Cảng tán tỉnh. Người ta quen với hình ảnh nhiều thanh niên đi xe máy thời thượng, đứng trước cổng trường đón H. sau mỗi buổi tan trường.
Ông Đ., người cùng thời, từng học cùng bà H., thừa nhận: “Ngày đó, tôi cũng thích H. nhưng không được. H. bị nhiều người tán tỉnh lắm, trong đó có thanh niên con nhà giàu, con quan chức và giang hồ. Họ còn tổ chức một cuộc “thi đấu” để lấy lòng người đẹp. Giang hồ đất Cảng những năm 80 đầu 90 của thế kỷ trước nghèo lắm, họ thích tiếng tăm và hoạt động theo kiểu cát cứ để kiếm sống, để thể hiện cái tôi bản năng, chứ không hình thức và hào nhoáng như bây giờ. Ngày đó, một công tử con quan chức khá lớn ở thành phố chuyên trồng cây si trước cổng trường. Một vị thuyền viên tàu viễn dương trẻ t.uổi, đi xe máy đời mới của Đức đến chờ và một giang hồ tên Q. (có danh đất Cảng thời đó) cùng “thi đấu”, cùng giành giật tình cảm của H”.
Q. không có nhiều t.iền nhưng cái kiểu Chí Phèo của giang hồ làm cho thuyền viên và công tử bị “sức ép” không chịu nổi. Q. bảo nhiều đàn em và cả những tay anh chị ở nơi khác nữa đến tán tỉnh, quấy nhiễu để người đẹp không có thời gian dành cho chàng thuyền viên và công tử con quan chức kia. “Cuộc đua” đến hồi kết được định đoạt như sau: Công tử con quan chức rút lui vì danh tiếng của cha mẹ, vì “mình con quan, lấy đâu chẳng được gái đẹp, sao phải đ.âm đầu vào đứa “xướng ca, vô loài” ấy. Còn lại hai đối thủ là Q. giang hồ và anh thuyền viên giàu có. Q. thừa hiểu, thời điểm đó, “có được” H. cũng không để làm gì, vì chưa “đủ lực” để cung phụng người đẹp như bà hoàng. Sau khi tính toán, Q. liên kết với vài tay anh chị khác, liên tục “quấy” H., đến mức, vị thuyền viên trẻ nghỉ phép 1 tháng mà không thể gặp được người yêu dù chỉ vài phút. Vị thuyền viên cứ đến nhà, đến trường là bị người của Q. gây hấn tới mức tức phải bỏ đi. Q. “đầu tư” vào việc đó là có lý do.
Được mách bảo, vị thuyền viên đã gặp Q. thương lượng, thanh toán cho Q. đủ số t.iền thuê giang hồ “thi đấu” và thêm gấp 3 số t.iền “đầu tư” với lý do là bồi thường tổn thất danh dự vì mang tiếng bị người đẹp “đá”. Thế mới biết, cái giá và sự ảnh hưởng của giang hồ không hề nhỏ tới đời sống của thiếu nữ đẹp tại đất Cảng.
Sau đó, người đẹp đất Cảng kết hôn cùng vị thuyền viên giàu có. Thời gian đầu, họ sống hạnh phúc. H. đẹp nên được chiều chuộng. Thế nhưng, thời của thuyền viên đã xuống, hết việc, chồng của H. quay ra cờ bạc, nghiện ngập. Cuộc đời người đàn bà đẹp sang một trang mới với những “gắn bó” mới trong chốn giang hồ.
Dính nghiện và những ngày tàn phai
Video đang HOT
Khi bà H. bị đi tù vì liên quan đến chất ma tuý (sử dụng và tàng trữ), người ta bắt đầu thấy “vẻ đẹp mê hồn” của H. chèo phai nhạt đến tàn tạ. Vẫn cái dáng người cân đối, dong dỏng cao, làn da trắng ấy nhưng đôi mắt của bà H. đã thay từ có hồn thành vô hồn… H. chèo đẹp là thế mà phải làm đủ nghề để sống, trong đó có công việc là bà chủ của một quán bia hơi. Một thời gian, bà H. được chồng và 2 người con đang định cư tại Đức bảo lãnh. Nhưng, mới chỉ ở vòng đầu của kiểm tra sức khoẻ, bà đã bị loại vì nghiện ma tuý và nhiều bệnh tật khác. Từ đó, bà bỏ bán bia, về sống âm thầm, đơn độc ở trong ngõ nhỏ của quận Lê Chân. Hàng xóm thì nói rằng: “Bà H. sống kín đáo, ít giao tiếp trò chuyện, chẳng làm gì nhưng vẫn sung túc. Bà thường xuyên vắng nhà rất bí ẩn. Thế nhưng, khi trong xóm có người gặp nạn, ốm đau, bà giúp đỡ nhiệt tình…”.
Theo ông Đ., người hay liên lạc và được bà H. tâm sự nhiều nhất thì, bà H. đang bị nghi ung thư vú. Từ khi không đủ tiêu chuẩn sang đoàn tụ gia đình cùng chồng, con ở bên Đức, bà H. có biểu hiện chán chường, quay lại chốn giang hồ với trò bài bạc, còn có sử dụng ma tuý nữa hay không thì ông Đ. không dám chắc chắn. Ông Đ. bật mí, bà H. là con bạc khá “sộp” ở nhiều sới. Ngoài là con bạc, cũng có lúc bà là chủ tín dụng đen tại sới. Chính vì thế, giang hồ rất không ưa bà, nhất là giang hồ mới nổi, choai choai. Bề ngoài, chúng gọi bà là “sư tổ bà bà” để bà mất cảnh giác và dễ bề “đ.âm sau lưng”. Ngoài cờ bạc thì vũ trường, bar cũng là “nơi chốn” mà bà H. thường đi về. Bà thường đi vũ trường, bar cùng đám giang hồ ở Hà Nội, TP. Hồ Chí Minh, Đà Nẵng… chứ ít xuất hiện tại chốn ăn chơi ở Hải Phòng. Ông Đ. kể rằng, bà H. tâm sự với ông là, vào vũ trường, bà bị mê hoặc bởi ánh đèn. Bà cảm thấy, ánh đèn đó như sân khấu của những năm t.uổi trẻ mà mình đã từng theo nghiệp diễn. Thấy bảo, lúc cao hứng, bà con yêu cầu quản lý đuổi “ca sỹ vớ vẩn” xuống, lên sân khấu biểu diễn và nhận được sự cổ vũ nhiệt tình của giới trẻ.
Lý giải về chuyện người đàn bà đẹp nghiện ma tuý, ông Đ. trầm ngâm: “Nghiện là đáng trách rồi nhưng sống với người chồng nghiện ngập, cờ bạc như vậy, lúc trẻ lại không phải làm gì, H. làm sao đủ bản lĩnh tránh xa cám dỗ của ma tuý. Khi đã ở bước đường cùng, đàn bà đẹp hay xấu đều giống nhau cả thôi. Họ cần sinh tồn. Thế nhưng, người chồng thứ hai của H. thì rất tốt. Chính ông ta cứu 2 đứa con H. ra khỏi cuộc sống nhầy nhụa của cha mẹ. H. đã đi cai nghiện”.
Uẩn khúc với giang hồ “chiếu trên”
Cho đến bây giờ, khi nhắc đến người đàn bà đẹp với cái tên ấn tượng là H. chèo, nhiều người biết chuyện vẫn tiếc nuối. Ông Đ. còn kể cho tôi nghe thêm 2 trường hợp khác, cùng thời với bà H. cũng đẹp, cũng long lanh và cuối cùng cũng nghiện chất ma tuý. Ba người đẹp này từng là bạn của nhau và đều “theo chồng, bỏ cuộc chơi”. Chồng họ lúc đầu là con nhà danh gia vọng tộc, giàu có. Bản thân người chồng có nghề nghiệp tốt, kiếm ra t.iền nhưng vì thích ăn chơi nên họ đã sa cơ, lỡ vận. Họ bị cờ bạc bần cùng hoá, sinh ra tệ nạn xã hội và cuối cùng, kéo cả gia đình vào ngõ cụt. Thời điểm những người đẹp như bà H. sa chân vào chốn giang hồ, người ta thấy nổi lên những cái tên giang hồ nổi cộm là S., V.A… gì đó. Những cái tên giang hồ nổi danh này đã từng được nhắc đến rất nhiều ở thập niên 80 – 90 của thế kỷ trước. Một nguồn tin giang hồ khác thì cho rằng, thời hoàng kim của mình và của giang hồ đất Cảng, bà H. từng có mối quan hệ với cả Lâm “già” và Cu Nên.
Tự chuốc lấy “nghiệp chướng” Một điều tra viên của công an quận Lê Chân, Hải Phòng cho biết: Đám tang bà H., chồng con bên Đức cũng về lo hậu sự đầy đủ. Họ đau buồn và nhiều người cảm thông cho họ. Từ khi bà H. không đủ điều kiện được sang Đức thì đời sống có phần khác biệt hơn. Bà ta thường “vãi” t.iền v.ào chiếu cờ bạc. Mối quan hệ của bà ta với dân xã hội cũng khá phức tạp. Khám nghiệm t.ử t.hi, vẫn phát hiện bà H. dương tính với chất ma tuý.
Theo Xahoi
Người từng thách đấu Công tử Bạc Liêu đốt t.iền nấu chè: Ngày tàn của một ông hoàng
Chia tay bà Phùng Há, cuộc sống của George Phước chỉ còn là chuỗi ngày ăn chơi vô độ. Số ruộng đất, tài sản còn lại vì vậy mà nhanh chóng tiêu tan. Ngôi nhà đồ sộ ở thành phố Mỹ Tho, rồi rạp hát Huỳnh Kỳ lớn nhất miền Tây cũng bị bán cho người khác.
Hết t.iền, bị cơn nghiện h.ành h.ạ, George Phước sống lang thang như kẻ ăn mày, rồi gục c.hết mà không có đất chôn.
Không kịp thực hiện lời nguyền
Sau khi chia tay bà Phùng Há, George Phước càng ăn chơi vô tội vạ và bắt đầu lao vào nghiện ngập. George Phước dẹp gánh hát Huỳnh Kỳ, bán nốt mấy chiếc ghe bầu để lấy t.iền ăn chơi tiếp. Rồi nhà cửa, ruộng đất ở Mỹ Tho, Chợ Gạo cũng lần lượt bị ông ký bán. Khi không còn gì để bán, không có t.iền thuê nhà, ông ra đường và sống lang thang trong vườn Ông Thượng (công viên Văn Hóa TPHCM ngày nay) cùng với những người ăn xin khác.
Trong cả cuộc đời ăn chơi vô độ và hào phóng, George Phước có nhiều bạn bè, nhiều người thọ ơn ông. Ông hoàn toàn có thể nhờ cậy một chỗ tá túc, thậm chí cả chuyện ăn uống, chữa trị bệnh tật. Thế nhưng, ông không làm thế do lỡ mắc một "lời nguyền".
Ngày còn ngồi trên cả đống t.iền của, có kẻ hầu người hạ, trong những cuộc ăn chơi vô độ, George Phước thường tuyên bố trước bạn bè rằng, nếu sau này ông sạt nghiệp, trở nên nghèo khó, ông sẽ tự tay lái chiếc xe hơi chạy ra Cấp (Vũng Tàu) và đ.âm đầu xuống biển để c.hết theo xe, chứ nhất định không nhờ vả vào ai.
Cái nghèo đã ập đến quá nhanh, khi giật mình nhận ra đã "sạt nghiệp" thì George Phước cũng chẳng còn chiếc xe hơi nào.
Mộ George Phước (màu sậm) được bà Phùng Há làm lại năm 1999
Giữ đúng "lời nguyền" ngày trước, ông nhất định không nhờ vả ai. Hết t.iền ăn chơi, nhà cửa không còn, lại nghiện nặng, thân tàn ma dại, ông sống cảnh lang thang rày đây mai đó ở Sài Gòn và trải qua những ngày tháng cuối đời như kẻ vô hồn trong vườn Ông Thượng.
Vườn Ông Thượng, một khu vườn rộng nằm ở trung tâm TPHCM hiện nay có tên là Công viên Văn Hóa TPHCM (đường Nguyễn Thị Minh Khai, quận 1).
Từ năm 1950 đến cuối thập niên 1970 khu vườn có tên là Vườn Tao àn. Trước đó nữa khu vườn này có tên là "vườn Ông Thượng".
Khoảng đầu thế kỷ 19, Tổng trấn Gia ịnh là Lê Văn Duyệt đã lập ra tại đây một vườn cây cảnh để thỉnh thoảng ông cưỡi ngựa đến thưởng lãm, từ đó dân gian quen gọi nơi này là "vườn Ông Thượng". Khi Pháp xâm chiếm nước ta, khu đất này trở thành khuôn viên Dinh Toàn quyền Pháp ở Đông Dương.
Năm 1869, người Pháp cho xây con đường Miss Clavell tách khu vườn khỏi dinh, đặt tên khu vườn là "Jardin de la Ville", nhưng người Sài Gòn vẫn gọi đó là "vườn Ông Thượng".
Đến thập niên 1940, vườn Ông Thượng trở thành công viên chính của Sài Gòn với hàng ngàn cây xanh cổ thụ. Khu vườn là nơi vui chơi, giải trí, tập luyện thể thao của người dân thành phố. Đây cũng là chốn nương thân của t.rẻ e.m lang thang, những người cơ nhỡ, những băng nhóm bụi đời.
C.hết trong nghèo khổ, cô độc
George Phước đã sống nghèo khổ, bệnh tật lay lắt nhiều tháng trời trong vườn Ông Thượng. Cho tới 1 ngày ông không thể ngồi dậy để đi xin thuốc, ông chỉ còn nằm chờ c.hết.
Tình cờ một người bạn đồng hương Mỹ Tho của ông tên là Nguyễn Hoàng Phi (cha của ông Phi trước là huyện Chung từng là bạn thân của Đốc phủ Sủng - cha của George Phước) phát hiện George Phước đang nằm chờ c.hết trong vườn Ông Thượng. Ông Phi đã đưa người bạn nghiện ngập, nghèo khó về quê nhà Chợ Gạo (Mỹ Tho) để chăm sóc, chữa bệnh.
Có người cho rằng, việc đưa George Phước về nhà ông Phi ở Chợ Gạo là do sự sắp xếp của bà Phùng Há, vì lúc đó dù bà đã có chồng khác, nhưng vẫn theo dõi chuyện suy sụp, nghèo khổ của người chồng cũ và tìm cách giúp đỡ.
Bà không thể trực tiếp lo cho người chồng cũ, nên đã nhờ ông Phi (từng là bạn của bà và George Phước) đứng ra lo cho "ông hoàng" đã sa cơ. Có thể, nếu còn tỉnh táo thì George Phước đã từ chối sự giúp đỡ của ông Phi, thà nằm c.hết ngoài đường còn hơn nuốt "lời nguyền" nhờ vả người khác, dù đó là bạn thân.
Một chiều cuối năm 1949, trên chuyến xe lửa Sài Gòn - Mỹ Tho, George Phước đã trở về cố hương Mỹ Tho sau nhiều năm xa cách.
Ngày rời khỏi Mỹ Tho ông là một "ông hoàng" ruộng đất cò bay thẳng cánh, nhà cao cửa rộng. Giờ ông trở về cố hương trong nghèo khó, bệnh tật, ông buộc phải sử dụng xe lửa - một phương tiện bình dân mà ngày xưa ông không thèm bước chân lên.
George Phước được ông Nguyễn Hoàng Phi đưa về nuôi nấng, chữa trị trong ngôi nhà ở thị trấn Chợ Gạo (nay là trụ sở của một cơ quan huyện Chợ Gạo), lúc ấy ông chỉ còn da bọc xương.
Nếu với tâm lý thoải mái, còn yêu thương cuộc sống, còn khao khát ở lại với đời, có thể George Phước đã vượt qua hoàn cảnh trong sự giúp đỡ tận tình của người bạn tên Phi.
Thế nhưng, khi tỉnh táo nhận ra mình phải nuốt lời nguyền, sống nhờ vào người khác, George Phước đã bị giày vò, cùng với những cơn đói thuốc triền miên, rồi bệnh tật kéo dài, ông đã c.hết sau đó mấy tháng, vào khoảng giữa năm 1950, khi mới 49 t.uổi.
George Phước qua đời không có người thân nào bên cạnh, ngoài người bạn tên Phi. Bên quan tài không một chiếc khăn tang, lúc động quan không có tiếng khóc của người ở lại.
Hầu hết người ông quen biết đều sống ở Sài Gòn, thời ấy thông tin liên lạc khó khăn, giao thông cách trở, vì vậy mà không ai có thể từ Sài Gòn vượt gần 100 cây số đến Chợ Gạo tiễn đưa một "ông hoàng" đã sa cơ.
Ông Phi mua cho người bạn vắn số chiếc áo quan bằng gỗ tốt, t.hi h.ài được quàn tại nhà 1 ngày đêm, trước khi được xe thổ mộ chở về ấp Thạnh Khiết, xã An Thạnh Thủy cách đó chừng 5 cây số để chôn.
Chiếc xe thổ mộ chạy trên con đường đá lởm chởm, hai bên đường là những thửa ruộng một thời thuộc sở hữu của Đốc phủ Sủng, về sau được George Phước thừa kế.
Những cánh đồng cò bay thẳng cánh ấy giờ đã thuộc về người khác, nên xe phải chở quan tài đi thật xa mới có chỗ để chôn, trên phần đất nằm trong góc khuất của gia đình ông Phi. Một nấm đất nhỏ được đắp lên vội vã để chôn vùi một con người từng ăn chơi khét tiếng vùng đất Nam Bộ, bên trên không có tấm bia mộ nào.
Ngôi mộ đất "vô chủ" ấy nằm trong góc khu vườn vắng không thay đổi hiện trạng trong suốt gần 50 năm. Cho đến một ngày cuối năm 1999 khi bà Phùng Há tìm đến.
Trước khi tuân theo mệnh trời đi về cõi vĩnh hằng, bà Phùng Há đã tới nơi chôn cất người chồng cũ để xây lại cho ông một ngôi mộ đàng hoàng.
Theo Thanh Thủy
Lao động