Người đàn bà đầu tiên
Tôi nói lời chia tay. Cô ấy khóc, nước mắt ngắn dài… Nhìn sâu vào đôi môi run run không còn chút hờn dỗi nũng nịu mà chỉ thấy giằng xé những lời cay độc, tôi xót xa thay….
Nước mắt, những giọt buồn kia cũng chìm vào lòng tôi những khoảng lặng nhưng không đáy, tim tôi không còn chút dư thừa để chứa đựng cho cô ấy những từ ngữ đầy nỗi cô đơn. Đôi khi cô ấy buồn, buông vào tôi những lời vô bổ. Đúng thế, tôi chưa cần hiểu hay đúng hơn là không cần biết trong cuộc đời này, đến giờ chưa có người đàn bà nào làm lay động hay xáo trộn cuộc sống của tôi hơn người thứ nhất (tất nhiên không phải là người đầu tiên). Nhưng bây giờ họ đang là vợ – một cái gì đó gắn liền, đi kèm và có ảnh hưởng tương đối lớn… Tôi hiểu nhiều khi niềm tin từ những người đàn ông đã có bến bờ như tôi dành cho những người khác giống như cô dường như là không thể… Song với khía cạnh nào đó, trong một hoàn cảnh nhất định, người đàn ông luôn yêu, vẫn có thể yêu và yêu những người phụ nữ xung quanh mình – một cái gì đó tương tự, không hẳn tình yêu là duy nhất vững chắc!
Tôi lên đường… cũng là ra đi, ngấm ngầm toan tính, một đường duyên hay nghĩ về những gì đã qua như một sự thật tất hữu, cố nhiên và luôn là điểm đến cuối cho những cuộc tình tay ba. À, mà không, những cuộc chơi đằng sau nó sẽ đến nhanh và ra đi cũng vội vã.
Tôi lật dở từng trang tạp chí, rất ít khi tôi để ý đến chúng, nhất là những gì nghiêng về từ ngữ sách vở, những thứ tôi va chạm ngoài đời quá nhiều đến nỗi tôi có thể thản nhiên trước một người đàn bà khóc, một cô gái đang yêu hay ngay cả khi đứng bên cạnh một cô gái đẹp, tôi cũng không quên nhìn sang bên cạnh như một sự tự khẳng định, bản chất của đàn ông là luôn muốn nhiều hơn điều họ cần.
Giờ đây, khi bình tâm… theo một cách quán tính, tôi nhìn sâu vào những hình ảnh, những con chữ, dòng tin, màu sắc, mảng văn chương pha trộn, mông lung… Tôi không tư duy nhiều ngoài việc thấy lại một cái gì đó gần giống, nghe quen quen tuy lạ với đời thường, với cuộc sống hằng ngày của tôi nhưng rõ ràng nó làm tôi chộn rộn, một cảm giác bực bội nhân rộng. Không có khái niệm nào thực sự hình thành cá tính của đàn ông, họ luôn tỏ ra nghiêm nghị hoặc cố tình làm mình cứng rắn nhưng càng muốn uốn nắn mọi thứ bao nhiêu thì lại dễ dàng buông tay bấy nhiêu.
Tôi ngồi đây để nhắc, để nhớ, để hoài niệm một điều đã qua… (Ảnh minh họa)
Hẳn là thế, tôi không buồn… có quá ít thời gian để làm mình trống trải. Tôi hay kể cho nhiều người nghe về cái gọi là “timesheet” của mình, cố gắng lấp đầy và tôi luôn thấy mình rất cần trong mọi lúc – đó là hạnh phúc, hạnh phúc của những người biết làm mình vui vì công việc hoặc gia đình, vì người thân hay các mối quan hệ.
Video đang HOT
Tôi vẫn biết mình còn trẻ, quãng đường đi còn dài, hai bàn tay đủ rộng để ôm lấy tất cả, tôi hiểu điều mình có để mưu cầu… và như thế, tôi không bao giờ bỏ sức ra vuốt thẳng nếp một tờ báo cũ một cách tình cờ, thay vì uốn lại cái bản lề cong của một cánh cửa cũ! Tôi không chọn những thứ đi chung, vì bản năng của đàn ông, thà để thẳng hàng còn hơn là chồng chéo rồi làm rối tung mọi thứ…
Tôi là vậy, giới hạn của lòng tin và sức chịu đựng… thừa nhận mình là người đứng dậy, mở cánh cửa bước ra sau cùng, ra đi một cách êm thấm (tuyệt nhiên vẫn không khép). Tôi hiểu điều mình làm luôn cay đắng cho một số người, ví như cô ấy khóc… Tôi không cố giải thích… chưa bao giờ vì hành động luôn là một chuỗi sự kiện tương tác, cái gì cũng có gốc rễ. Tôi không phủ nhận điều gì nhưng cũng không thể tiếp tục nghe thêm bất cứ thứ gì na ná như thế ngay lúc đó.
Tình yêu ư?! Tôi không có duy nhất nhưng có một lần và là mãi mãi. Tôi không thể nhớ rõ ràng vì nó thật hoàn toàn cảm giác ấy. Từ khi còn rất trẻ, khi mà bắt đầu là một người đàn ông, biết hôn một cô gái, nắm tay họ, tỏa ra hơi ấm, sức nóng của mình…
Tôi thật lòng, không toan tính gì ngoài một sự đam mê khám phá… Mọi cái đã là dĩ vãng, chôn chặt, thỉnh thoảng vẫn ùa về như nguyên vẹn sức nóng. Đôi khi chính mình, bản thân tôi cũng muốn gạn lấy, lọc lại, cũng mong đôi lần trùng hợp và cũng muốn, đôi lúc là sự trùng khít… Đã qua rồi quãng thời gian dài trải nghiệm, tôi ngồi đây để nhắc, để nhớ, để hoài niệm một điều đã qua, một cảm giác bất chợt để rồi gấp lại trang tạp chí, tôi tự hỏi: “Là một gã đàn ông, có lẽ tôi sẽ không né tránh”.
Theo VNE
Đàn ông chết vì "chém gió"
Khi căn bệnh "chém gió" như thứ virus lây lan quá mạnh, đã gây ra nhiều "tai nạn" đáng tiếc cho đàn ông.
Chưa thấy "miếng" nhưng đầy tai tiếng
Gần Tết mà không khí gia đình anh Thanh Phong căng thẳng như sắp nổ tung. Chiếc đơn ly dị được vợ anh in hẳn 10 bản để khắp phòng ngủ, phòng khách, trong bếp. Năm nay chắc anh mất Tết chỉ vì cái miệng "chém gió thành bão".
Tất cả chỉ bắt nguồn từ "thú vui" thích khoe thành tích nhất là liên quan tới lĩnh vực "gái gú" của đàn ông. Anh Thanh Phong cũng không ngoại lệ. Ngoài "chém gió" tưng bừng khoe thành tích ngoài hàng cà phê, hàng bia thì anh Phong còn "tiện tay" "nổ" trên Facebook. Tất nhiên không tới mức khoe phô trương nhưng phần chat với mấy ông bạn thì tưng bừng.
"Trưa hôm nọ mới "chén" được em ngon lắm", "Mấy em rau sạch rủ đi nhà nghỉ chả khó lắm"... Hai ông đàn ông cứ "thêm tí mắm, tí muối" để thể hiện "bản lĩnh" đàn ông thời nay.
Mọi chuyện sẽ chả chết ai nếu như anh Thanh Phong không vào facebook bằng iPad của vợ lại vội nhận lời đi nhậu mà quên thoát tài khoản. Thế là những dòng chat "sặc mùi chiến công" tình trường làm cô vợ hoa mắt, "tăng xông". Những dòng chat chính là bằng chứng chống lại mọi sự tử tế của anh trước "tòa án" mà thẩm phán kiêm nguyên đơn đầy những lời buộc tội cay nghiệt nhất.
Mang cả nhân chứng cho cái "buổi trưa hôm nọ" thực ra đang chén thịt chó với ông bạn chí cốt ở hàng Chiếu Hoa chứ không phải nhà nghỉ nhưng lời nói phát ra rồi đâu dễ xí xóa. Sự thực là anh Thanh Phong là "thể loại" "được cái mồm" chứ những người xung quanh chưa ai thấy anh lằng nhằng với các "em út" bao giờ.
Cứ chat vài câu là khắc có "hàng"
Cũng chỉ phải cái tật vui miệng "chém gió" mà anh Duy Trường đang khóc dở mếu dở khi cô vợ trẻ vác bụng bầu 7 tháng giận dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ hai tuần nay. Chuyện bắt đầu từ một cuộc rượu la đà của hai ông. Người ta cứ bảo hai mụ đàn bà với một con vịt là thành cái chợ nhưng hai ông đàn ông với một chai rượu cũng thành cái chợ.
Nhân chuyến công tác Hà Nội, ông bạn nối khố của anh Duy Trường ghé qua nhà anh để gặp gỡ, hàn huyên. Lâu không gặp bạn cũ, anh Trường mới sắp một bàn nhậu rồi nói vợ về nhà ngoại cách nhà 200m ngủ cho đỡ mệt còn để hai anh ngủ giao lưu, buôn chuyện.
Chén chú, chén anh một hồi hết gần 2 chai vodka, hai ông đàn ông bắt đầu nói nhảm. Hết chuyện ngày xưa, chuyện ngày nay, giờ tới "chuyện ấy". Anh bạn đùa: "Khổ thân giai mới lấy vợ mà phải "nhịn" 7 tháng nay vì vợ mang bầu".
Anh Trường nửa đùa nửa thật vội thanh minh với bạn: "Cũng không tới nỗi phải nhịn vì giờ kiếm "hàng" rất đơn giản, chỉ cần lên mạng chát vài câu là có ngay. Các em trên đó dễ dãi lắm...".
Đúng đoạn cao trào thì vợ ôm bụng bầu 7 tháng to ngật ngưỡng, mặt tím tái bước vào. Dù ngà ngà rượu nhưng trước ánh mắt kinh hoàng của vợ, anh Trường tỉnh cả người vì biết đã "gây chuyện". Anh vội chống cháy với ông bạn thân nhưng thực chất là với vợ: "Đấy là tao nghe mấy thằng bé cùng phòng nói thế thôi, không biết sự thực thế nào".
Số anh hôm đó đúng là không may, đang đoạn cao trào thì vợ quay về nhà lấy điện thoại bỏ quên trong phòng ngủ. Hóa ra bà bầu đứng ngoài cửa nghe thấy hết, tới đoạn không chịu nổi thì lao thẳng vào nhà.
Hậu quả sau bữa rượu đó là anh "lãnh đủ" với những ngày chất vấn bằng cả cái bụng bầu 7 tháng và nước mắt như mưa của vợ. Anh có nói gì vợ cũng không tin, bảo anh léng phéng bên ngoài lúc vợ có bầu. Anh bị vợ trao cho đủ "danh hiệu" "người đàn ông tồi tệ", "người đàn ông xấu xa" nhất.
Vợ càng nói anh càng thanh mình thì càng khiến mọi việc mất kiểm soát. Theo như lời làm chứng của bạn bè, đồng nghiệp thì anh dù rất đàn ông nhưng tính tới thời điểm này vẫn chung thủy tuyệt đối. Nhưng người quan trọng nhất là vợ anh thì không chịu tin, còn đòi viết đơn li dị.
Hậu quả là anh Trường mất bình tĩnh quát vợ "đang bầu bí thế này chả ai xử cho li dị đâu mà đòi viết đơn". Sau câu nói đó, vợ anh thu dọn đồ về thẳng nhà ngoại mặc cho chồng xin lỗi. Cứ tình hình này năm nay anh chính thức mất Tết.
Theo VNE
Tiền bạc chỉ là chuyện vặt? Mấy ngày nay em lo sốt vó anh biết không? Trong nhà hiện chỉ còn không đến hai triệu. Hai triệu nghe thì nhiều, nhưng đi chợ chỉ vài bữa, đóng hóa đơn tiền điện, tiền nước là hết vèo. Đó là chưa kể món nợ hơn 20 triệu mình đã mượn của người thân, bạn bè. Nhiều người đã đánh tiếng với...