Người con bị trao nhầm suốt 42 năm ở Hà Nội tiết lộ điều chưa từng kể
Chị Tạ Thị Thu Trang, người con bị trao nhầm trong câu chuyện trao nhầm con 42 năm ở Hà Nội vừa có chia sẻ, lời khuyên cho hai gia đình bị bệnh viện trao nhầm con ở Ba Vì.
Chị Tạ Thị Thu Trang, người bị trao nhầm cho bà Nguyễn Mai Hạnh (65 tuổi, ở phố Quán Thánh, quận Ba Đình, Hà Nội) cách đây 42 năm ở nhà hộ sinh quận Ba Đình.
Mới đây, câu chuyện Bệnh viện Đa khoa Ba Vì (Hà Nội) trao nhầm con cho 2 gia đình mới được công bố khiến dư luận xôn xao.
Cho đến thời điểm này, gia đình anh Phùng Giang Sơn (28 tuổi, trú thị trấn Tây Đằng, huyện Ba Vì, Hà Nội) và gia đình chị Vũ Thị Hương (quê xã Phú Sơn, huyện Ba Vì, đang sống và làm việc trong nội thành Hà Nội) vẫn chưa nhận được con đẻ của mình.
Trao đổi với phóng viên, chị Tạ Thị Thu Trang, một nhân vật chính trong câu chuyện Trao nhầm con 42 năm ở Hà Nội từng gây xôn xao cho hay, chị có theo dõi câu chuyện bệnh viện trao nhầm con cho 2 gia đình ở Ba Vì. Được biết, đến giờ gia đình anh Sơn cũng đang rất mong được đón con về gia đình chăm sóc.
“Tuy nhiên, tôi cho rằng mọi việc cần phải có thời gian để cho hai bên gia đình suy nghĩ, nhất là đối với chị Hương, chị cần có thêm thời gian để bình tâm và suy xét. Mà phải là người trong cuộc mới hiểu rõ sự đau đớn mà các bà mẹ, ông bố, hay người con đang phải trải qua. Chị Hương nuôi đứa trẻ suốt 6 năm qua, vì tình mẫu tử, tình thương dành cho cháu nên chị Hương chưa đành lòng trao bé ngay cũng là đúng và có lý do của chị”, chị Trang chia sẻ.
Theo chị Trang, việc tìm ra con đẻ chắc chắn sẽ làm xáo trộn cuộc sống của hai bên gia đình. Vì vậy, chị Trang cho rằng, hai gia đình cần có thời gian nói chuyện, thông cảm cho nhau và để hai con dần dần tiếp xúc, đón nhận tình cảm của bố mẹ đẻ.
6 năm qua, cháu M. luôn trong vòng tay yêu thương của chị Hương.
Video đang HOT
Chị Trang cho biết, cũng giống như hoàn cảnh của chị trước đây, năm 2016, khi biết tin bố mẹ nuôi mình suốt 42 năm không phải là mẹ đẻ của mình chị đã rất sốc, cảm giác hụt hẫng nhiều. Nhưng sau đó, chính mẹ nuôi nói kết quả thử ADN nên chị Trang đã tin.
“Tuy nhiên, sau đó phải mất một thời gian tôi mới quen với mọi việc, sự thay đổi trong gia đình. Một người có công sinh thành, một người có công nuôi dưỡng, giáo dục. Vì vậy, công lao của bố mẹ hai bên là rất lớn và đến hiện nay tôi luôn trân trọng và quý mến bố mẹ đẻ và bố mẹ nuôi”, chị Trang chia sẻ.
Chị Trang kể thêm, hiện nay gia đình chị sống ở khu Kim Liên (Đống Đa, Hà Nội). Còn bố mẹ đẻ của chị đang sinh sống tại TP. Đà Nẵng. Thỉnh thoảng bố mẹ đẻ vẫn ra Hà Nội chơi thăm gia đình chị Trang. Các ngày giỗ, lễ Tết, gia đình chị cũng đều dành thời gian vào Đà Nẵng thăm bố mẹ, người thân.
“Thời điểm biết tin bố mẹ đẻ ở Đà Nẵng, tôi cùng gia đình đã vào đó ở 1 tuần. Mọi người xúc động ôm lấy nhau khóc, rồi chia sẻ cho nhau nhiều chuyện. Bố mẹ rất hạnh phúc, quý trọng khi tìm thấy tôi”, chị Trang kể lại.
Còn về phía gia đình bố mẹ nuôi (bà Nguyễn Thị Mai Hạnh ở phố Quán Thánh, quận Ba Đình), gia đình chị Trang cũng thường xuyên qua nhà thăm bố mẹ vào dịp cuối tuần. Các ngày giỗ, gia đình chị Trang đều có mặt làm tròn bổn phận làm con.
“Bố mẹ đẻ của tôi sinh được 3 người con, tôi là con cả trong gia đình, sau là hai em gái. Hiện tại, một cô em gái lấy chồng ở quận Cầu Giấy, một cô em lấy chồng ở quận Thanh Xuân. Sau khi tìm được người thân, chúng tôi cũng thỉnh thoảng gặp nhau chuyện trò, hỏi han nhau”, chị Trang kể thêm.
Còn về phía chị H. (tên nhân vật được thay đổi theo yêu cầu gia đình), con đẻ của bà Nguyễn Thị Mai Hạnh đang làm kinh doanh, hiện vẫn đang sinh sống tại phố Huế, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội. Chị H. cũng thường xuyên qua thăm hỏi bố mẹ hai bên.
“Hiện tại tôi vẫn đang ở nhà chăm sóc con trai 2 tuổi. Còn chồng làm nghề lái xe, làm giờ hành chính sáng đi tối về nhà chăm sóc gia đình. Cuộc sống của gia đình về cơ bản là ổn và hạnh phúc”, chị Trang chia sẻ.
Mới đây, Bộ Y tế tiếp nhận đơn của anh Phùng Giang Sơn (28 tuổi, trú thị trấn Tây Đằng, huyện Ba Vì, Hà Nội). Theo đơn, ngày 1/11/2012 anh đưa vợ vào Bệnh viện đa khoa huyện Ba Vì sinh con, khi nhận con vợ chồng anh thấy tã lót không đúng đã hỏi lại nhưng bệnh viện khẳng định không nhầm con. Càng lớn, cháu bé càng không giống ai trong nhà, do đó gia đình anh Sơn đưa con đi xét nghiệm ADN, kết quả là đứa bé không cùng huyết thống với cả cha và mẹ.Sau khi kiến nghị với Bệnh viện đa khoa huyện Ba Vì, bệnh viện này kiểm tra lại hồ sơ và xác định có khả năng đã trao nhầm con giữa gia đình anh và chị Hương (quê xã Phú Sơn, huyện Ba Vì). Bệnh viện đã gặp gỡ 2 gia đình và cùng đưa 2 cháu trai đi xét nghiệm tại Viện Khoa học hình sự, kết quả cho thấy đúng là 2 bé đã bị trao nhầm cho 2 bên. Tuy nhiên, từ khi xác định việc trao nhầm con đến nay đã hơn 3 tháng, hai gia đình vẫn chưa nhận được con đẻ của mình.
Theo Danviet
Vụ trao nhầm con ở Ba Vì: Xin hãy nghĩ đến các con!
Vụ trao nhầm con ở Ba Vì (Hà Nội) đang là tâm điểm của dư luận. Mỗi người một ý, người dựa theo lý, người nói theo tình. Tôi cho rằng, việc hai cháu bé chưa được về với bố mẹ ruột của mình có nhiều lý do phía sau. Và, khi thỏa thuận, mọi người hãy nhìn vào đôi mắt của hai đứa trẻ, để đưa ra những quyết định trọn vẹn nhất.
Bé H cùng bố mẹ nuôi dưỡng mình 6 năm nay là anh Sơn - chị Hiền.
Không phải con mình thì không được phép nuôi giữ nếu bố mẹ đứa trẻ không đồng ý. Về mặt pháp lý là như vậy. Còn về cả pháp lý lẫn tình cảm, thì người mẹ nào cũng vậy, khi biết con mình dứt ruột đẻ ra đang bị trao nhầm cho người khác nuôi, việc đầu tiên họ nghĩ đến là phải đón cháu bé về lại với mình, để chăm bẵm, để bù đắp yêu thương cho nó.
Lẽ thường là như thế. Ai cũng nghĩ được như thế. Không chỉ người ngoài cuộc vốn tỉnh táo và khách quan đang theo dõi vụ việc, mà tôi tin rằng, những người cha, người mẹ trong câu chuyện này cũng đều nghĩ được điều đó.
Nhưng, đến giờ, sau khi phát hiện đứa trẻ mình đang nuôi không phải con đẻ từ khá lâu, chị Vũ Thị Hương vẫn chưa đồng ý trả lại con cho gia đình anh Phùng Giang Sơn, chị Phùng Thị Hiền, tôi nghĩ chắc chắn có những ẩn ức phía sau.
Báo chí khi viết về gia đình anh Sơn, chị Hiền đều kể về những "cú sốc" tâm lý và cả những thiệt hại vật chất, kinh tế không hề nhỏ trong quá trình đi tìm lại con đẻ. Nhưng đâu phải chỉ có phía anh Sơn, chị Hiền, ở phía đối diện, chị Vũ Thị Hương cũng mang nỗi đau không hề kém.
Chị Vũ Thị Hương và cháu M.
Đong đếm những tổn thất tâm lý, tinh thần, vật chất của gia đình hai bên, của hai người mẹ trong trường hợp này là không nên. Nhưng thực tế cho thấy, cũng chính vì sự nhầm lẫn không đáng có này mà chị Hương đã tan nát gia đình, ảnh hưởng cả cơ đồ, sự nghiệp. Đó mới là cú sốc lớn nhất, đau đớn nhất, khiến chị chưa muốn tin vào sự thật.
Và dù có cố tin đi chăng nữa, thì chị cũng chưa biết phải ứng xử với nó như thế nào. Chị đã quá đau đớn sau thời gian dài bị chồng nghi ngờ mình sinh con với người khác, đến mức phải ly hôn. Giờ, sự thật kia dù có sáng tỏ đi chăng nữa, liệu có khiến chị được thanh thản không? Có giúp chị ngay lập tức lấy lại được niềm hạnh phúc làm vợ, làm mẹ, làm người đoan chính trong con mắt của mọi người trước đây đã từng nghi kỵ, dè bỉu?!?
Có những người thuần lý tính, hoặc chỉ nghe sự chia sẻ cảm xúc từ phía gia đình anh Sơn, đã vội vàng phán xét, chê trách chị Hương, đòi phải xử lý theo những điều khoản pháp lý để buộc chị phải trao trả cháu bé. Tôi cho rằng đó là điều không nên. Chẳng người mẹ nào chối bỏ giọt máu mình dứt ruột đẻ ra. Ngày nào, con mình đẻ ra vẫn nằm trong vòng tay của người khác, tôi nghĩ, là ngày chị vẫn chưa thể sống thanh thản, bình yên.
Nhưng, ngay lập tức, buộc chị phải trả lại đứa trẻ mà mình đã dồn bao tình cảm, yêu thương, chăm bẵm trong suốt 6 năm trời, đó cũng là một sự tàn nhẫn. Đứa trẻ ấy đã mang lại cho chị bao điều trái ngang, khiến cuộc sống bị đảo lộn, hỗn loạn, đầy bi kịch, tai ương. Giờ, phút chốc, để dứt nó ra, thật không dễ gì cho bất cứ người làm mẹ nào. Chưa kể, các cụ còn có câu "công sinh không bằng công dưỡng". Gần gũi đứa trẻ trong suốt 6 năm, từ lúc con còn đỏ hỏn, đến nay đã ở tuổi đi học, biết nhận thức, thể hiện tình cảm yêu thương, dễ gì phút chốc mà xa được.
Trả lời báo chí, chị Hương cho rằng chị cần thời gian, để cú sốc dịu đi, để mình tĩnh tâm trở lại, để quen dần với sự thật vừa được đón nhận. Nhưng, tôi cho rằng, thời gian chỉ là một phần, điều mà chị cần hơn, đó là sự thông cảm, chia sẻ của gia đình anh Sơn, chị Hiền và của cộng đồng, xã hội và cơ quan chức năng. Khi có sự cảm thông, thấu hiểu, đặt mình vào vị trí của người khác, họ sẽ biết tư vấn, bàn bạc, thỏa thuận, đưa ra những giải pháp trọn lý, vẹn tình, tạo ra cái kết có hậu nhất trong câu chuyện.
Điều tôi mong muốn nhất, là hai bên gia đình tìm cách nào đó để được ở gần nhau, thường xuyên, liên tục. Từ đó, sẽ tạo cho những đứa con làm quen từ đầu với người mẹ đích thực của mình, để hai đứa trẻ trở thành bạn bè, anh em. Giờ các cháu đã biết sự thật, chắc cũng đang hoang mang, lo lắng, "sốc" lắm.
Vì vậy, hãy quan tâm, động viên, trấn an các cháu. Hãy tiếp tục yêu thương chúng như đã từng yêu, và bù đắp cho đứa con ruột thịt của mình bằng tất cả những tình cảm mà bấy lâu đã chưa làm được. Có tình yêu, sự quan tâm, chia sẻ thật lòng, chắc chắn, những đứa trẻ kia sẽ dần dần quen với sự thật, từ đó có những tình cảm, ứng xử hợp lý.
Bệnh viện đa khoa Ba Vì.
Ngay cả khi đã nhận lại con mình, trả con về cho bố mẹ thật của chúng, hai bên gia đình vẫn có thể nhận đứa trẻ mình đã từng nuôi nấng là con nuôi và giữ mối quan hệ, liên lạc thường xuyên. Như vậy, sẽ không có đứa trẻ nào bị thiệt thòi, thậm chí, chúng còn được nhân thêm niềm vui, vì vừa được trở về với bố mẹ thật sự, vừa có thêm một người mẹ nuôi mà mình chắc sẽ cả đời không thể quên ơn dưỡng dục.
Ngược lại, những người mẹ, từ nay sẽ vừa được chăm sóc, yêu thương đứa con là máu mủ ruột già thực sự của mình, lại vẫn có thể quan tâm, yêu thương đứa con mình đã nuôi, dành tình cảm suốt 6 năm, như vậy, còn điều gì tuyệt vời hơn?
Chỉ sợ người ta không có tình cảm và lòng yêu thương thật sự. Còn trong trường hợp này, nếu vì tình yêu thương quá lớn mà người mẹ chưa sẵn sàng để chấp nhận xa con trong chốc lát, thì tôi nghĩ đâu có gì khó khăn để giải quyết đâu. Có yêu thương, là có tất cả. Tôi tin rằng, rồi hai người mẹ trẻ kia sẽ tìm được ra hướng giải quyết ổn thỏa, có hậu nhất. Vì họ đều giống nhau ở một điểm, đó là tình yêu thương con trẻ, ở bản năng làm mẹ. Cái đó mới quan trọng, chứ đâu cần đến thứ can thiệp cứng nhắc của pháp lý kia?!?
Theo Danviet
Quy trình trao con sau khi sinh ở bệnh viện diễn ra thế nào? Để tránh nhầm lẫn trong việc trao con cho cha mẹ sau khi sinh, các bệnh viện phải có quy trình rất chặt chẽ. Câu chuyện Bệnh viện Đa khoa huyện Ba Vì trao nhầm con cho gia đình là anh Phùng Giang Sơn (28 tuổi, trú ở thị trấn Tây Đằng, Ba Vì) và chị Vũ Thị Hương (35 tuổi, trú ở...