Người cho tình yêu, người cho tình dục
Một người cho tôi tình yêu, một người mang đến cho tôi sự khoái lạc trong ân ái
Tôi năm nay 28 tuổi. Cách đây hơn ba năm, tôi có yêu một người lớn hơn mình một tuổi và làm cùng công ty. Anh ấy nhỏ con, không đẹp trai nhưng có gương mặt thiện cảm và rất thông minh. Nói thật là tôi không mấy hài lòng về ngoại hình của anh ấy nhưng bù lại, anh ấy có một tâm hồn thánh thiện, không bao giờ làm mất lòng ai. Trong công ty, anh luôn được các đồng nghiệp yêu mến, được cấp trên tin tưởng… không những thế, anh còn là một người rất có hiếu và nghe lời mẹ.
Chúng tôi đều là những người xa quê hương và Sài Gòn lập nghiệp, anh ấy ở Bình Thuận, còn tôi ở Quảng Bình. Dù biết địa lý không mấy thuận lợi cho hai đứa về sau nhưng cả tôi và anh luôn yêu thương nhau, động viên nhau cố gắng vượt qua mọi thử thách trước mắt để tiến tới hôn nhân, xây dựng hạnh phúc gia đình.
Yêu nhau được khoảng một năm thì cả hai đều dẫn nhau về ra mắt gia đình. Bố mẹ tôi rất quý anh vì anh rất lễ phép, lại rất chân thành trong cách nói chuyện. Còn bố mẹ anh không tỏ rõ bất cứ thái độ nào với tôi nhưng bố anh chỉ kể: “Cách đây khoảng ba chục năm, bác cũng phải chia tay người yêu vì cô ấy ở quá xa, cũng là quê cháu bây giờ đấy”.
Thế nhưng, khi về quê anh rồi, tôi lại thất vọng vì gia đình anh ấy cũng nghèo như gia đình tôi, trong nhà chỉ vỏn vẹn hái cái gường. Một cái cho vợ chồng anh chị hai, còn một cái chị ba và mẹ anh ấy nằm, còn ba anh ấy và anh ấy thì mỗi người đều phải ngủ trên một cái ghế xếp nhỏ. Anh còn kể với tôi rằng: “Ngày còn bé, anh phải ngủ trên chiếc bàn học mà bố đã đóng cho mẹ để dạy thêm ở nhà” (vì mẹ anh là giáo viên tiểu học). Cũng vì thương anh nên tôi động viên anh hãy cùng cố gắng để hai đứa có được một tương lại hạnh phúc, đủ đầy hơn.
Vì tin tưởng và nghĩ trước sau gì cũng là vợ chồng nên chúng tôi đã làm chuyện ấy với nhau. Cũng từ đó, hai đứa dọn về chung sống như vợ chồng, anh chiều chuộng tôi như một nàng công chúa khiến bạn bè nhìn vào luôn thầm ghen tị. Thế nhưng, chỉ có một điều khiến tôi cảm thấy thất vọng và lo lắng là yêu nhau lâu như vậy, anh cũng chẳng đả động gì đến chuyện cưới xin. Khi tôi trách anh ấy thì anh bảo: “Chờ gia đình xây nhà mới cho anh thì chúng mình mới cưới nhau được”. Và cứ thế, tôi lại tiếp tục đợi chờ.
Yêu nhau hai năm, đấy là thời gian không dài nhưng cũng không quá ngắn với người con gái ở lứa tuổi này. Dù chưa cưới xin gì nhưng chúng tôi vẫn coi nhau như vợ chồng và gia đình hai bên cũng đều biết điều đó. Đến khi tôi có thai, tôi muốn giữ lại đứa con của mình thì anh giãy nảy bắt tôi bỏ vì: “Anh rất sợ ba mẹ. Họ sẽ rất giận dữ khi biết được điều này”.
Cuối cùng, tôi phải vào viện để từ bỏ đứa con vô tội của mình. Tôi đau đớn đến cực độ khi nghĩ về tương lai của hai đứa, về đứa con chưa thành hình hài đã phải rời xa thế giới này. Và cũng từ đó, tôi bắt đầu cảm thấy có sợi dây vô hình ngăn cách tình cảm giữa hai đứa.
Video đang HOT
Dù anh không nói cho tôi biết chuyện gia đình anh suy nghĩ về tôi như thế nào… nhưng tôi dường như cũng đoán được mọi người trong nhà anh có vẻ không chấp nhận mình. Cho đến một ngày, tôi đưa điện thoại của mình bảo anh ấy gọi về hỏi thăm gia đình và thăm dò chuyện cưới xin của hai đứa. Trước khi đưa điện thoại cho anh, tôi cũng đã kịp bật chế độ thu âm cuộc gọi để nghe được cuộc trò chuyện của anh và mẹ.
Người cũ đến với tôi rất nhẹ nhàng và chân thành (Ảnh minh họa)
Khi anh đang nói chuyện với mẹ, tôi lảng đi chỗ khác giả vờ như không quan tâm. Đến khi anh ấy nói chuyện với mẹ xong, tôi thấy anh buồn buồn. Khi tôi hỏi: “Mẹ anh tính sao rồi?” thì anh bảo: “Mẹ bảo từ từ để cửa nhà ổn định đã rồi hẵng tính”. Tôi biết nếu cứ phải chờ nhà cửa anh ấy ổn định thì cũng phải chờ đợi một hai năm nữa… và cũng có thể là hơn 5 năm nữa, trong khi đó thì tuổi tác của tôi không cho phép tôi phiêu lưu trong tình yêu mãi như thế này được. Tôi cũng từng nói với anh rằng, khó khăn, vất vả, tôi sẽ vượt qua cùng anh, tôi sẵn sàng cùng anh ngủ dưới đất trong căn phòng thuê chật hẹp… chỉ mong hai đứa sớm yên bề gia thất.
Khi anh đi làm, tranh thủ giờ giải lao, tôi mở đoạn thu âm để nghe xem hai mẹ con anh đã nói những gì. Thật không ngờ… và đúng với dự đoán của tôi, mẹ anh ấy chê tôi không cao to và ở quá xa. Nghe cái giọng chê bai của mẹ anh, tôi như uất nghẹn. Anh ấy có cao to đâu mà mẹ anh lại yêu cầu tôi phải cao to? Còn gia đình tôi ở xa thì có sao đâu? Vì dù sao khi hai đứa lấy nhau rồi, chúng tôi cũng lập nghiệp trong này luôn, đâu có về quê sống với bố mẹ mà phải lo chuyện gần xa chứ?
Sau khi nghe được cuộc trò chuyện ấy, tôi mỉm cười chua chát: “Mình không chê anh ấy thì thôi, đằng này mẹ con anh ấy lại chê bai mình này nọ”. Quá buồn chán, tôi quyết định nói lời chia tay anh sau bao ngày suy nghĩ. Kết thúc cuộc tình suốt hơn một năm chờ đợi, tôi đắng cay rời bỏ khỏi căn phòng đó, còn anh khóc lóc thảm thiết van xin tôi ở lại… Nhưng khi tôi đã quyết ra đi, tôi sẽ không một chút tiếc thương, trừ khi anh phải làm đám cưới, được sự chấp thuận của hai bên gia đình.
Tôi xin nghỉ làm ở công ty cũ và cũng nhanh chóng tìm được công việc mới. Vào làm được một thời gain ngắn thì tôi cũng chóng quen một người quê ở tận Cà Mau. Anh là một người đàn ông hiền lành, không thích nói nhiều và cũng rất ít thể hiện tình cảm ra bên ngoài. Anh đẹp trai, có thân hình cân đối nhưng lại nhỏ hơn tôi 3 tuổi và tôi là mối tình đầu của anh ta. Mặc dù quen người mới nhưng trong lòng tôi vẫn luôn nhớ đến anh,mối tình đầu của mình.
Dường như không còn gì để mất, tôi đã nhanh chóng làm chuyện ấy với anh ta. Tôi hết sức bất ngờ khi “yêu” người mới vì tôi chưa bao giờ được tận hưởng sự khoái lạc trong ân ái như vậy. Anh ta thật sung sức, dai dẳng… chứ không yếu ớt, chậm rãi như người cũ. Chúng tôi đã quấn quýt lấy nhau suốt một buổi tối ở khách sạn. Và trong niềm hạnh phúc sung sướng ấy, tôi lại nhớ đến anh và ước gì thời gian ở bên cạnh nhau, anh cũng cho tôi có được những giây phút hạnh phúc như vậy.
Ở bên người mới, anh ta cũng không mang lại cho tôi được điều gì hơn người cũ. Gia cảnh anh ta cũng giống như gia cảnh của người trước, họ có một điểm chung là rất nghèo.
Trong suốt một năm chia tay nhau, tôi và anh vẫn không thể quên được nhau. Tôi được bạn bè anh kể lại rằng, anh than khóc suốt kể từ ngày tôi rời xa. Và sau bao ngày suy nghĩ, chúng tôi quyết định gặp lại nhau. Anh vẫn quan tâm đến tôi như ngày trước và bây giờ, mẹ anh cũng đã chấp nhận chuyện của hai đứa nhưng vẫn phải chờ đợi chuyện “nhà cửa ổn định đã”,
Còn người yêu mới của tôi thì ít quan tâm tới tôi hơn và thường xuyên nhậu nhẹt. Anh cũng chẳng mặn mà trong những cuộc chơi tập thể và sự ít nói của anh cũng khiến bạn bè, đồng nghiệp xa lánh. Nhưng đổi lại, anh ấy yêu tôi và chung thủy với tôi tuyệt đối. Gia đình anh ta cũng hối hai đứa làm đám cưới nhưng gia đình tôi thì nhất quyết không chịu. Bố mẹ tôi tuyên bố: “Không chấp nhận ai ngoài thằng H hết” (H là người yêu cũ của tôi).
Có những lúc, tôi cũng giật mình tự hỏi, liệu mình có hạnh phúc không khi lấy người đến sau? Nhưng nếu quay lại với người cũ thì tôi sẽ lại phải tiếp tục chờ đợi… và điều quan trọng nhất là tôi sẽ không còn được hưởng sự khoái lạc trong ân ái nữa. Bây giờ tôi đang rất rối rắm giữa những suy nghĩ và không biết nên chọn lối nào cho đúng?
Tôi rất mong các bạn độc giả hãy cho tôi những lời khuyên chân thành nhất để giúp tôi có được lựa chọn đúng đắn!
Tôi xin chân thành cảm ơn!
Theo VNE
Tôi chỉ chọn con gái có bằng thạc sĩ để yêu
Không những thế, người yêu của tôi phải xinh đẹp, chân dài và trắng nõn nà nữa.
Là con trai nhà giàu có, bề thế, bố mẹ lại có chức quyền, nhiều tiền nên tôi đã tự đặt ra tiêu chí của mình. Với tôi, người yêu là phải xinh đẹp, cao trên 1m6, làn da trắng và phải có bằng cấp, càng cao càng tốt, ít nhất cũng phải là thạc sĩ. Nếu mà không đạt tiêu chí ấy, nhất định tôi không yêu, hoặc có yêu cũng chỉ là lén lút, không công khai với bạn bè, yêu chơi, yêu bời tí thôi.
Tính đến nay, tôi đã có 5-7 mối tình, trong đó chỉ có 1 mối tình hiện tại là nghiêm túc. Vì cô nàng đáp ứng đủ các tiêu chí của tôi. Cô ấy có bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh, có tài ăn nói, xinh xắn, duyên dáng, trắng trẻo. Chỉ mỗi cái là cô ấy không xinh lắm, không được nhưnhững cô người yêu trước của tôi. Nhưng những tiêu chí kia hoàn thiện, nên tôi cũng đang thật lòng yêu cô ấy và đang xem xét tính chuyện cưới xin.
Tôi là gã trai con nhà giàu, ga lăng lại đẹp trai nên con gái đổ tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trước cô người yêu hiện tại, tôi đã từng yêu vài mối tình. Người thì được cái này lại mất cái kia. Ví dụ có cô rất xinh nhưng học thức không đạt tiêu chuẩn. Có cô học cao, cao ráo, dáng chuẩn, trắng trẻo nhưng lại nói ngọng. Mà không những tôi, bố mẹ tôi cũng kén lắm. Nên tôi không muốn đưa một cô người yêu về mà bố mẹ chê bẻ, chê bai. Với lại, có người yêu, tôi phải dẫn đi chơi với bạn bè, khoe khoang với họ. Nếu công tử nhà giàu như tôi lại yêu một em xấu xí, đen thui, nói ngọng, học ít thì bạn tôi chúng cười cho. Người yêu chúng toàn những em hot girl, xinh như mộng.
Em là thạc sĩ, tôi thì không học cao bằng em nhưng gia đình tôi giàu có, có tiền, bố mẹ tôi cũng có tiền, gia giáo. (ảnh minh họa)
Thế nên, ngay từ mối tình đầu này, tôi đã tính chuyện chơibời thôi. Tôi yêu nàng, cũng nói lời ngọt ngào rồi chỉ sau một thời gian ngắn, khi nàng chết mê, chết mệt tôi, và khi tôi đã có được nàng, tôi chia tay với lý do không còn yêu nữa. Tôi cũng chỉ tính đến chuyện yêu chơi thôi chứ còn cưới xin thì không bao giờ. Tôi phải chọn vợ đúng tiêu chí của bố mẹ tôi, và là người con gái hoàn hảo.
Mấy mối tình đến với tôi cũng chớp nhoáng như thế. Cứ đến rồi lại đi, hoặc là bị tôi đá, hoặc là không chịu được cái tính chỏng lỏn của tôi. Hoặc là, vì sợ bố mẹ tôi, gia đình tôi nên họ tự rút lui. Có người thì không đạt tiêu chuẩn học thức nên tôi cũng loại, bố mẹ tôi cũng không ưng. Và lần này, khi tôi gặp em, người con gái tôi đang yêu, tôi mới là gã bị đánh gục trái tim. Em ngoan hiền, ăn nói dịu dàng, xinh đẹp, lại có học thức. Công việc của em tốt, thu nhập cao, chẳng khác gì tôi cả. Tôi chỉ là dựa hơi bố mẹ để vươn lên, còn em bằng thực lực của mình. Thú thực, trước em tôi thấy mình thấp kém. Vì với em, kiếm một gã người yêu như tôi, thậm chí là hơn tôi chẳng phải chuyện khó. Tôi đã tán tỉnh em đủ thứ, chinh phục em bằng mọi giá, khổ sở vì em, chờ đợi, hẹn hò dù mưa dù nắng, cuối cùng mới đánh gục được trái tim em.
Em là thạc sĩ, tôi thì không học cao bằng em nhưng gia đình tôi giàu có, có tiền, bố mẹ tôi cũng có tiền, gia giáo. Thế nên, tôi nghĩ, em là người con gái hợp lý để tôi lấy làm vợ. Giờ chúng tôi đã yêu nhau, tôi mãn nguyện nhưng tôi cứ lo lắng em sẽ không lấy tôi. Tôi sợ mình bị trả giá vì đã chơi đùa với nhiềungười con gái, rồi đến người mình cần thì họ lại phớt lờ mình. Nhưng, tôi chưa từng có suy nghĩ kết hôn với ai, còn em thì khác. Tôi nghĩ, nếu em đồng ý, tôi sẽ gật đầu lấy em, nhưng khổ nỗi, em vẫn chưa nói gì chuyện đó cả. Hay là em còn chưa tin tưởng tôi? Vậy làm thế nào, tôi có thể lấy được em làm vợ, đúng như tiêu chuẩn mà tôi mong ước?
Theo VNE
Cứ an nhiên mà yêu, ngại gì Tình yêu của tuổi trẻ là một thời nông nổi thoáng qua nhưng rồi cũng là những tháng ngày hằn sâu nhất trong tâm trí... Chúng ta vẫn đang cô đơn, vẫn đang cố gắng để kiếm tìm một ai đó phù hợp. Ngày ngày chúng ta vẫn kết bạn với sự cô đơn tẻ nhạt đến chán ngắt như một thói quen,...