Ngược đời nhà trai bắt nhà tôi là nhà gái phải sang xin phép cho qua lại
Hôm đó không khác gì là ngày tận thế của mình. Chính mình cũng giận bố mẹ anh, nhà trai thật quá quắt.
Mình “chẳng may” yêu được một người đàn ông thuộc gia đình danh giá giàu có nên bây giờ mới dính vào rắc rối ngược đời có một không hai này. Mình nói là “chẳng may” thì thật sự trong cái may còn có nhiều cái rủi.
Bố mẹ của người yêu mình rất khó, giống như những người hiếm hoi còn sót lại của chế độ phong kiến, cực kỳ trọng nam khinh nữ và coi thường nhà gái. Ngày đầu tiên về nhà người yêu chơi, mình gần như đứng chôn chân tại chỗ vì gia đình anh quá bề thế, không hiện đại mà cổ kính, từ ngoài vào trong đều được dựng bằng gỗ quý. Mình buột miệng “nhà anh thế này chắc nhà em lép vế mất”. Mẹ anh từ đâu đi ra nói luôn “chắc gì mà chắc, chắc chắn ấy”.
Cách nói chuyện của bố mẹ anh vừa xa xôi vừa lạnh lùng khiến mình không dám nhìn vào mắt khi nói chuyện. Họ không đanh đá chua chát nhưng quá lễ giáo cứng nhắc khiến mình từ đầu đến cuối buổi cứ khúm núm không dám cất mặt lên.
Mình nói thật, sau giây phút đau tim từ nhà người yêu về mình vừa băn khoăn vừa phấn khích. Mình chỉ là con nhà bình dân, bố mẹ ăn lương nhà nước, có công việc nhưng không có địa vị xã hội cao sang cũng như không có nhiều tiền. Nếu có nhà chồng uy quyền bề thế như vậy thì còn gì bằng, mình đúng là chuột sa chĩnh gạo còn gì.
Ảnh minh họa
Mà đặc biệt là người yêu mình, có lẽ vì bố mẹ nghiêm khắc nên anh vừa ngoan lại vừa trí thức một cách hiếm có khó tìm. Nhưng mà cũng lo, lo sợ cái bề thế đó rồi sẽ đè bẹp mình và gia đình mình. Song thế nào đi nữa, mình quá háo hức để kết hôn với anh, bi kịch hay đau khổ đều do cách ăn ở và số phận, thế nên cứ tận hưởng đi đã.
Nhưng có lẽ mình đã mơ quá vội vàng, khi mình bàn với người yêu bảo bố mẹ anh sang nhà mình để xin phép được nghiêm túc qua lại thì sau vài ngày, anh báo cho mình một tin buồn. Mặc dù anh không dám nói thẳng nhưng mình biết, bố mẹ anh không muốn sang nhà mình, ngược lại bố mẹ mình phải sang đó mà cầu cạnh.
Mình sốc ngắc ngứ nhưng rồi cũng hiểu ra nguyên nhân, nhà anh giàu, mà ở đời cứ giàu thì có quyền. Ngay từ thủ tục đầu tiên đã không suôn sẻ khiến mình rất buồn. Người yêu mình cũng vậy, anh nói anh hiểu bố mẹ mình, vì họ tự trọng cao lại quá tự tin vào địa vị và gia thế của mình.
Anh nói lúc nhỏ có một lần anh nghịch ngợm trong lớp và bị giáo viên mời bố mẹ lên trường gặp để răn đe nhắc nhở. Nhưng bố mẹ anh nhất quyết không lên và báo lại là không có thời gian, cho cô giáo toàn quyền xử phạt anh. Họ cương quyết đến nỗi chính giáo viên đó mới phải về tận nhà để “hầu” chuyện.
Video đang HOT
Trời không chịu đất thì đất không chịu trời, mình đành phải hạ mình về xin phép bố mẹ sang thăm nhà anh. Thật là ngược đời và hạ giá phải không? Có lẽ mọi người nghĩ mình hoa mắt vì nhà anh giàu nhưng sâu thẳm mình biết, mình thật sự yêu anh ấy. Bố mẹ mình rất tức giận khi mình trình bày sự việc, và tất nhiên, họ phản đối. Họ giận lây cả người yêu mình vì để cho nhà gái mất mặt.
Tình yêu không đến nỗi bị cấm cản nhưng mình cảm thấy rất buồn nên lăn ra đổ bệnh một tuần liền. Mẹ mình lúc đầu giả vờ bỏ mặc nhưng vì thương con nên cũng cố thuyết phục, dỗ ngọt bố mình sang nhà anh ngọt nhạt vài câu cho xong chuyện.
Bố mình là cựu chiến binh, ông luôn tự hào về những đóng góp của mình cho đất nước và bản lĩnh người lính nên ông cũng rất tự trọng. Nên khi ông gượng gạo đồng ý, mình thương bố chảy nước mắt, vì mình mà ông phải gạt bỏ lòng tự trọng đó của mình.
Mọi chuyện đâu vào đấy thế mà cũng chưa yên. Hôm nhà mỉnh chỉnh tề quần áo, bố áo vest, mẹ áo dài cùng một lẵng hoa quả thật to đang ngồi trên taxi trên đường sang nhà trai thì người yêu mình hớt hải gọi điện bảo bố mẹ anh bận đột xuất và hẹn nhà mình dịp khác. Quả thật hôm đó nghe điện xong mà mình run như thằn lằn đứt đuôi vì không biết ăn nói thế nào với bố mẹ mình. Mình chỉ nhớ là mình vừa rơi nước mắt vừa lắp bắp bảo là nhà đằng ấy bận.
Ảnh minh họa
Không nói cũng biết bố mình tức giận thế nào, ông đạp luôn lẵng hoa quả mỗi thứ văng một nơi. Mẹ mình cũng tức rồi cả hai đồng thanh “không thăm hỏi gì nữa”.
Hôm đó không khác gì là ngày tận thế của mình. Chính mình cũng giận bố mẹ anh, họ thật quá quắt. Từ nay về sau mình chẳng còn đường mà thuyết phục bố mẹ nhún nhường nữa.
Tình yêu của mình cũng vì thế mà trở nên mù mịt. Người yêu mình cũng đau khổ vì trót làm mất lòng bố mẹ mình, nhưng anh cũng không thể nào lay chuyển hai đấng sinh thành sắt đá nhà anh. Không ai cấm đoán chúng mình yêu nhau, chỉ có bố mẹ hai bên tự làm khó nhau rồi khổ lây cho chúng mình. Thật sự càng nghĩ càng rối, mình muốn lấy chồng lắm rồi mà tình hình thế này phải làm sao đây?
Theo Ngoisao
Nhờ mang thai hộ, có ngày mất chồng
Anh ấy chăm sóc cô ta từng ly, từng tí. Đến cái quần anh ấy chưa bao giờ giặt cho tôi, thế mà cô ấy chỉ nói một câu là anh sắn tay áo lên làm ngay.
Đọc bài chia sẻ "Cắn răng tìm gái lạ cứu gia đình"mà tôi thấy thương cảm cho hoàn cảnh gia đình chị. Hiện tại chị chỉ còn giải pháp là tìm người mang thai hộ mới mong cứu gia cảnh. Nhưng tôi cũng khuyên chị thật lòng là chị nên cẩn thận đừng bị rơi vào hoàn cảnh của tôi bây giờ.
Vợ chồng tôi cưới nhau hơn 15 năm mà không có con, bây giờ tôi đã 40 tuổi rồi, mà đường con cái vẫn chưa tới.
Hai vợ chồng tôi đã đi khám ở rất nhiều bệnh viện. Lần nào các bác sĩ cũng kết luận tôi bị tắc vòi trứng, dù đã thuốc thang chữa bệnh, nhưng tình hình mãi không tiến triển.
Nhiều người bạn của tôi mách đi chữa bệnh hiếm muộn con này bằng cách tìm đến các thầy cúng. Tôi cũng đã phải đi bao nhiêu là thầy cúng. Cứ có ai mách thầy nào hóa giải đường âm hay để các vợ chồng có con là vợ chồng tôi lại tìm đến. Số tiền trả cho thầy cúng rất tốn kém, thế mà kết quả chúng tôi nhận được vẫn là con số không.
Mới gần đây tôi đi khám lại ở BV Phụ sản Trung ương thì được biết do tôi bị tắc vòi trứng nên dẫn đến vô sinh. Quá đau buồn trước số phận nghiệt ngã, lại nghĩ đến cảnh cả đời không có đứa con để yêu thương vỗ về, tôi bị stress nặng. Đã thế ở gia đình nội ngoại, chúng tôi lại là con một.Nếu tôi và ông xã không thể có con thì coi như nhà tôi không còn người nối dõi. Tới giờ thì vợ chồng tôi cũng chẳng quan trọng là con trai hay con gái nữa. Miễn có con là được. Thế nhưng bác sĩ đã kết luận là vô sinh rồi thì mọi hy vọng của tôi tiêu tan. Cuộc sống của vợ chồng tôi trở thành địa ngục.Tôi suy sụp.
Nghe bạn bè mách chuyện đẻ thuê.Tôi liềnbàn với chồng sẽ nhờ người mang thai, hi vọng có một mụn con cho vui cửa vui nhà.
Ảnh minh họa
Qua sự giới thiệu của một người bạn, vợ chồng tôi đã liên hệ được với một cô gái trạc 25, 26 tuổi. Tuổi này thì sinh đẻ ngon lành, nên vợ chồng tôi rất yên tâm. Qua tìm hiểu của tôi thì cũng vì hoàn cảnh gia đình ở quê quá khó khăn nên cô mới phải làm cái nghề này.
Vì trứng của tôi không dùng được nên chúng tôi phải nhờ cô gái đẻ mướn ấy cho trứng, để kết hợp với tinh trùng của chồng. Trước khi thực hiện, tôi cũng đã làm bản cam kết rằng sau khi cô này sinh xong, sẽ không được đến nhà thăm nom hay đòi lại con, cắt đứt hoàn toàn liên lạc.Và cô ấy cũng đã đồng ý. Để cẩn thận hơn, trên mọi giấy tờ giao dich tôi toàn để địa chỉ giả và mỗi lần trao đổi phải thường xuyên thay đổi địa điểm.
Nhìn cô này cũng xinh xắn, trắng trẻo và cao ráo nên tôi rất hy vọng khi con mình sinh ra nó sẽ thừa hưởng được những nét đẹp của cô ấy.
Sau khi cấy phôi thai vào tử cung, vợ chồng tôi thuê nguyên một căn phòng cho cô ấy ở. Chúng tôi vẫn bố trí người đến thăm theo định kỳ. Theo lời dặn của bác sĩ, chúng tôi cho cô ấy ăn uống rất đầy đủ đồng thời kiểm tra thai thường xuyên.
Hồi mới mang thai, cô ấy cũng khá dễ chịu, nhưng từ khi mang thai tháng thứ 5 trở đi cô ấy yêu cầu vợ chồng tôi phải gắn máy lạnh vì nóng quá, không ngủ được. Chồng tôi thương con nên cũng chấp nhận.
Kể từ khi cô ấy có bầu, chồng tôi vui vẻ, yêu đời như thủa đôi mươi. Ban đầu tôi cũng thấy mừng. Nhưng về sau thấy chồng cứ ngày ngày hết giờ làm là chạy thẳng tới nhà cô đẻ thuê, cơm bưng, nước rót, phục vụ cô ta tận tình thì tôi thấy có chút chạnh lòng.
Anh ấy chăm sóc cô ta từng ly, từng tí. Đến cái quần anh ấy chưa bao giờ giặt cho tôi, thế mà cô ta chỉ nói một câu là anh sắn tay áo lên làm ngay. Chính tay anh cũng đi mua sữa bầu cho cô tauống. Rồi còn tự tay nấu cháo cá chép cho cho cô ta ăn an thai.
Tôi tỏ thái độ không hài lòng về cái cách anh cư xử với cô ta. Anh mắng tôi té tát: "Đã không đẻ được, giờ có người đẻ con cho mà cô còn kêu ca gì. Tôi phục vụ cô ta cũng chính là phục vụ con mình mà cô còn ghen tuông". Nghe chồng nói mà tôi sững người. Có phải là tôi không muốn đẻ đâu. Tôi đã từng chạy chữa khắp nơi, đã khóc hết cả nước mắt vì biết mình không đẻ được con. Hơn ai hết anh phải là người hiểu nỗi đau này của tôi.Tôi đau lòng và rất buồn khi thấy chồng ra sức chăm lo cho cô ta.
Có lần đang nửa đêm, 2 vợ chồng tôi đang ngủ thì cô ta gọi điện, kêu đói. Thế là chồng tôi vùng dậy, chạy ngay ra ngoài mua cháo gà đến cho cô ta tẩm bổ giữa đêm hôm khuya khoắt. Tôi bảo cho tôi đi cùng thì anh ấy không chịu.
Đến phòng khám thai, 2 vợ chồng tôi đưa cô ta đi khám thì cô nhân viên nhầm anh với cô ấy là 2 vợ chồng. Thế mà anh cũng chẳng thanh minh.
Chồng tôi đã như thế, nhưng cô gái kia tưởng hiền lành chân chất thế mà cũng thuộc dạng chẳng phải vừa. Cũng liếc mắt đưa tình, nói những lời ngon ngọt nhằm dụ dỗ chồng tôi.
Giời tôi không biết phải làm sao, cô ta vừa xinh xắn lại trẻ trung, đặc biệt hơn tôi ở cái chỗ cô ấy biết đẻ. Trong khi tôi vừa già, vừa xấu lại chẳng đẻ nổi một mụn con. Chỉ sợ chồng bỏ tôi để lấy cô ta. Giờ tôi chỉ mong con nhanh chóng chào đời, khỏe mạnh, để tôi có thể đón con và kéo chồng về với mình, hy vọng giữ được hạnh phúc gia đình.
Theo VNE
Tâm sự của người đàn bà "cuồng yêu" Vừa tốt nghiệp cấp ba, tức là thời điểm đóng vai ngoan hiền của tôi đã xong. Vì học giỏi nên tôi được cha mẹ tạo điều kiện cho đi du học, đúng là như cá gặp nước. Không hiểu sao tôi rất có hứng khởi với những người đàn ông xung quanh mình, chẳng cần họ phải quá giỏi giang, phong độ,...