Ngột ngạt vì đám tang kéo dài… 6 năm của bố chồng
Suốt sáu năm qua, bữa cơm tối của gia đình vô cùng căng thẳng và u uất, chỉ vì mẹ chồng tôi không thể nguôi ngoai nỗi mất mát khi bố chồng tôi ra đi.
Bố chồng tôi mất tới nay gần sáu năm nhưng không khí gia đình vẫn như ngày ông mới ra đi, u buồn ảm đạm. Thậm chí, trẻ con chỉ được cười nói ở phòng riêng, bởi bất cứ sự vui vẻ, náo nhiệt nào cũng có thể khiến bà chạnh lòng.
Thời gian sáu năm cũng đủ để mọi người nguôi ngoai nỗi đau mất người thân, nhưng với bà lại là cú sốc quá lớn, tới mức không thể hồi phục. Dù con cháu đã rất ân cần nhưng bà muốn mọi người luôn khắc ghi nỗi đau mất mát này cùng mình, để ông không bị lãng quên.
Sáu năm rồi, nhà chúng tôi vẫn u ám như ngày đám tang vì mẹ chồng tôi không chấp nhận để bố chồng tôi ra đi… (Ảnh minh họa)
Vẫn biết rằng, mất mát của bà không gì sánh nổi nhưng con cháu từ gần gũi, an ủi dần dần biến thành hoảng sợ, ám ảnh mỗi khi trở về nhà. Nhà lúc nào cũng ngào ngạt hương khói do bà đốt nhang vòng trên bàn thờ ông để chắc chắn nhang không bao giờ tắt. Hễ khách đến nhà là thấy ngay quyển album đám tang ông mở sẵn đặt trên bàn. Ai bà cũng mời xem hình đám tang khiến khách khứa ái ngại.
Bà còn yêu cầu trẻ con đi học về, ngang qua bàn thờ phải khoanh tay chào ông. Mấy đứa trẻ ngoan ngoãn khoanh tay chào thật to: “Con chào ông nội ạ!” rồi ù té chạy. Bọn trẻ thủ thỉ với bố mẹ: “Con chào nhưng ông có trả lời đâu, chỉ chằm chằm nhìn con, ánh đèn bàn thờ màu đỏ cứ bập bùng, con sợ lắm!”.
Suốt sáu năm qua, bữa cơm tối của gia đình vô cùng căng thẳng và u uất. Cũng vài lần quên, con cháu lỡ miệng vui vẻ, cười nói, chia sẻ chuyện trường lớp, công sở, bỗng thấy bà dằn chén cơm, thở dài thườn thượt, đứng dậy ra bàn thờ thắp nhang. Vậy là cả nhà im phăng phắc, nuốt cơm thật nhanh trong im lặng rồi chui về phòng.
Video đang HOT
Vợ chồng tôi từng thử lựa lời nói với bà, rủ bà đi du lịch, thậm chí cho con xuống ngủ chung để bà bớt cô đơn. Hy vọng nhờ sự quan tâm của con cháu bà sẽ bằng lòng để ông ra đi thanh thản. Nhưng ngay đêm đầu tiên ngủ với bà, thằng bé bảy tuổi khóc thét, chạy lên phòng bố mẹ đập cửa, luôn miệng nói “bà dọa ma con”. Biết rằng, đó là tình cảm bà dành cho ông, nhưng việc bài trí đồ đạc của người đã khuất trong nhà, rồi xem đi xem lại hình ảnh đám tang khiến nó hoảng sợ.
Đỉnh điểm vào hôm tôi đi công tác, chồng đi làm về trễ, bà đã thay mặt phụ huynh ký sổ báo bài cho cháu. Tối hôm sau, kiểm tra sổ báo bài để ký cho con, vợ chồng tôi bàng hoàng khi thấy trang trước ký N.V.T., tên của ông.
Nhìn thấy quần áo của người đã khuất phơi ngoài sân, thậm chí đến bịch tã giấy trước khi ông mất, hộp sữa bột đang dùng dở vẫn được giữ lại, con cháu vẫn khó tránh khỏi cảm giác rờn rợn.
Không ai trong nhà dám đả động tới chuyện của ông với bà. Ai cũng muốn bà hiểu rằng, con cháu không quên, mà chỉ lưu giữ những kỷ niệm về ông trong lòng.
Thế nhưng, bà vẫn chưa chấp nhận chuyện ông đã ra đi. Sáu năm rồi, nhà chúng tôi vẫn u ám như ngày đám tang. Liệu sẽ còn như thế thêm bao lâu nữa?
Theo phununoline.com.vn
Hỏi ước mơ của con gái trong ngày sinh nhật, con nói đúng 7 từ khiến tôi và chồng nhìn nhau hổ thẹn
Vừa thấy tôi đứng ngoài cổng trường, con tôi liền kéo mẹ vào trong lớp. Rồi con dõng dạc với các bạn: "Tớ đã nói là tớ có mẹ rồi mà. Đây là mẹ tớ".
Vợ chồng tôi kết hôn đến nay đã được 10 năm. Thành quả sau ngần ấy năm bên nhau, chúng tôi đã có một cô con gái và sự nghiệp khá bền vững. Bây giờ nhìn lại, để có được thành công, chúng tôi đã phải cố gắng nỗ lực hơn người khác rất nhiều.
Ngày ấy chúng tôi đã bất chấp sự cấm cản của bố mẹ để đến với nhau. Bố mẹ chồng thì chê tôi ở nhà quê, không xứng với con trai họ. Còn bố mẹ tôi vì sĩ diện nên cũng nhất quyết không đồng ý làm thông gia với gia đình coi khinh người khác.
Vợ chồng tôi lén lút đăng ký kết hôn. Rồi chúng tôi đi xin việc làm khắp nơi, làm ở đâu cũng chăm chỉ, cần cù nên có được sự tín nhiệm của cấp trên. Trải qua 10 năm, cả tôi và chồng đều có thành tựu trong công việc.
Càng lên cao, chúng tôi càng say mê kiếm tiền mà quên đi mất gia đình nhỏ của mình. Con gái thì tôi gửi cho ông bà nội. Cả ngày đi làm, tối đến về nhà lại bận rộn với sổ sách, tính toán nên lúc nào vợ chồng tôi cũng xoay quanh điện thoại, máy tính và công việc.
Càng lên cao, chúng tôi càng say mê kiếm tiền mà quên đi mất gia đình nhỏ của mình. (Ảnh minh họa)
Hôm qua là sinh nhật tròn 10 tuổi của con gái tôi. Tôi nói với con là muốn mua quà gì, con bảo chỉ cần tôi về nhà sớm và đến trường đón con đi học về là được. Với những bà mẹ khác, đó là chuyện quá đơn giản vì họ phải làm hàng ngày. Còn với tôi, để sắp xếp được một buổi về sớm, tôi đã phải nhờ hết người này đến người khác làm nốt công việc của mình.
Chiều qua tôi đến trường đón con, cũng là lần đầu tiên tôi đặt chân vào nơi ấy. Nói ra thật xấu hổ quá, từ khi con vào lớp 1, tôi phó thác việc học tập và nuôi dưỡng con mình cho bố mẹ chồng. Bù lại, tôi sẽ trả tiền cho bố mẹ chồng để ông bà có thể giúp đỡ vợ chồng tôi.
Vừa thấy tôi đứng ngoài cổng trường, con tôi liền kéo mẹ vào trong lớp. Rồi con dõng dạc với các bạn: "Tớ đã nói là tớ có mẹ rồi mà. Đây là mẹ tớ". Tôi chào cô chủ nhiệm rồi đưa con ra về. Trên đường về, con tôi líu lo đủ thứ chuyện ở lớp, tôi chỉ việc lắng nghe và hỏi có còn chuyện gì nữa không. Lần đầu tiên tôi đưa con đi học về, cũng là lần đầu tôi thấy con mình hân hoan, hạnh phúc khi bên mẹ như thế.
Đợi chồng về, chúng tôi cùng nhau làm sinh nhật cho con gái. Khi thổi nến, tôi nói con hãy ước một điều ước. Điều ước ấy sẽ thành hiện thực. Con chắp tay ước xong, tôi liền tò mò hỏi điều ước đó là gì. Lúc này, con nhìn vào tôi vã nói nhỏ: "Con ước bố mẹ không đi làm".
Tiền thì dễ kiếm nhưng những kỷ niệm bên con trẻ là thứ qua mất đi thì không thể có lại. (Ảnh minh họa)
Nghe con nói vậy, chồng tôi cười lớn: "Sao con lại ước như vậy? Con đúng là trẻ con nên suy nghĩ còn ngây ngô quá". Lúc ấy, con tôi liền rơi nước mắt: "Vì bố mẹ chỉ để ý đến công việc. Con chỉ mong bố mẹ dành thời gian cho mình, như thế không được sao ạ?".
Chẳng hiểu sao tôi và chồng lại cùng nhìn nhau vào lúc ấy. Tôi nhớ lại buổi chiều mình đón con đi học về, tôi và con đã vui vẻ nhường nào. Sau khi cho con ngủ, vợ chồng tôi đã nói chuyện với nhau.
Hình ảnh minh họa
Bao năm qua, chúng tôi mải mê kiếm tiền mà quên mất một điều. Tiền thì dễ kiếm nhưng những kỷ niệm bên con trẻ là thứ qua mất đi thì không thể có lại. Tôi đã nghiêm túc suy nghĩ về công việc của mình và quyết định sẽ xin làm ở vị trí khác để có thời gian chăm sóc con cái. Vị trí ấy sẽ không mang lại cho tôi nhiều tiền, nhưng chắc chắn tôi sẽ không ân hận vì quyết định này.
Theo afamily.vn
Cuộc sống có biết bao điều tuyệt vời, mất đi rồi sẽ không tìm lại được Cuộc sống có rất nhiều điều tuyệt vời, nhưng thường khi chúng ta đang có nó trong tay sẽ không nhận ra nó quý giá như thế nào, cho đến một ngày nhìn lại, chúng ta mới biết rằng đó mới là một trải nghiệm tuyệt vời làm sao. Cuộc sống có biết bao điều tuyệt vời, mất đi rồi sẽ không tìm...