Ngôn ngữ của tình yêu
Lấy nhau gần sáu năm, nhưng vợ chồng chúng tôi vẫn cứ vướng víu trong giao tiếp. Vợ tôi, một phụ nữ con nhà Hà Nội gốc, vẫn khăng khăng muốn tôi phải nói “Anh yêu em”, trong khi tôi, một gã đàn ông Nam bộ quê mùa, chỉ quen nói “Anh thương em”.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Trong tôi, ý nghĩa chữ thương đằm thắm hơn, da diết hơn và bền chặt hơn. Như ông bà ta nói “ Thương nhau đứt ruột đứt gan”, có ai nói “Yêu nhau đứt ruột đứt gan” đâu. Thế mà vợ tôi vẫn cứ gặng tới gặng lui: “Anh có yêu em không?”, tôi thì cứ lì ra mà trả lời: “Hỏi gì hỏi hoài vậy?”.
Ảnh hưởng bởi các bộ phim lãng mạn của Hàn Quốc, vợ tôi rất tán thành cái chuyện thể hiện tình yêu bằng những hành động nho nhỏ dành cho nhau. Đã con cái đùm đề với nhau mà cô ấy vẫn cứ thở vắn than dài khi xem những cảnh tỏ tình lãng mạn trên phim, đại khái như là một biển hoa hồng, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh với những kiểu cách trao tặng đặc biệt. Trong blog của mình, có lần tôi đọc thấy vợ tôi thở vắn than dài vì chẳng có kỷ niệm ngây ngất nào về ngày nhận được lời tỏ tình hay lời cầu hôn của tôi.
Còn tôi, tôi cứ nghĩ vợ tôi phải hiểu chuyện sáng nào tôi cũng thức sớm, dắt xe ra cửa, kiểm tra bình xăng, thắng xe của vợ. Tôi đố lão chồng ngoại lãng mạn nào bền bỉ sáu năm trời mỗi tuần 5 buổi dắt xe cho vợ như tôi. Đúng là tôi không nhớ được những ngày kỷ niệm nụ hôn đầu tiên, ngày nói lời tỏ tình đầu tiên nhưng có bao giờ ngày sinh nhật vợ, ngày kỷ niệm đám cưới mà tôi không tự mình lãnh phần lo mấy bữa cơm trong ngày cho cả gia đình, dù có khi chỉ là mua con vịt quay hay mua về mấy phần cháo vịt Thanh Đa mà vợ tôi ưa thích.
Video đang HOT
Tôi cũng hiểu, nên thay đổi chút ít vì người mình yêu, ví dụ như tôi phải cố gắng đi mua hoa, cố học những kiểu cách nhẹ nhàng, ga lăng hay thắm thiết hơn… Nhưng, những điều đó quá khác với tính cách và những hình dung của tôi nên đôi khi những điều tôi làm lại biến thành chuyện khôi hài vợ mang đi kể với bạn bè cho… vui, như có lần tôi lỡ mua tặng vợ hoa… vạn thọ vì sinh nhật nàng rơi đúng vào ngày rằm.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Cũng vì thế, hai năm yêu nhau, sáu năm chung sống, giữa chúng tôi dù không đến nỗi bất đồng nhưng vẫn còn đó tình cảnh “khập khiễng trong ngôn ngữ tình yêu”. Vợ tôi biết chồng yêu mình nên tỏ thái độ “chấp nhận”, còn tôi thì dù đã cố gắng hết sức, vẫn không thể làm cho vợ hạnh phúc trọn vẹn. Hóa ra, chuyện giao tiếp vợ chồng dù đã rất “thiện ý” mà sao vẫn… khó “thông thoáng” quá.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng “lờ đờ” có cũng như không!
Không ít lần, vì tức chông cứ ngôi im lìm như hạt thóc, Thanh bực mình buông cả tràng dài ngôn ngữ "chợ búa" nhằm kéo "hôn" của chông tỉnh lại thê nhưng nô lực của Thanh bât thành vì cô gắng đôt biên của Thanh cùng lắm chỉ làm cho chông chị cười nhêch mép.
"Nhiều lúc mình tự hỏi không liêu người đàn ông mình đang chung sông có phải là chông mình không. Đành rằng vợ chông có lúc nọ, lúc kia hoặc ghét bỏ hẳn đi cho rôi, đăng này cứ như người dưng, viêc vợ, vợ làm, câm bao giờ thây anh ây ngó nghiêng hay đả đông đên", chị Mai (32 t.uổi) chia sẻ về người chồng hờ hững, lạnh lùng của mình.
Chị Mai cho biêt, dù hai vợ chông mặt đôi mặt, chị chăm chú say sưa nói chuyên với chông thì chông bông quay ngang, bât to tiêng tivi rôi ngáp dài cứ như không có sự hiên diên của vợ vây. Đó là những khi có hai vợ chông anh còn hờ hững vây, chứ khi ngôi giữa đám bạn nhôn nhạo thì anh khiên chị càng thêm tủi phân:"Điên nhât là lúc anh ây ngôi với đám bạn, dường như trong mắt anh ây không có luôn người vợ như tôi thì phải", chị Mai nói. Trong khi thây bạn bè của anh thì nói vê vợ, khoe vợ như môt niêm tự hào, hãnh diên thì chông mình lúc nào mắt cũng chỉ lờ đờ lướt qua môt thứ đô vât vô giá trị khiên chị Mai có cảm giác không được chông tôn trọng, chứ đừng nói gì là thương yêu.
"Lúc yêu nhau, anh ây cũng cứ lâm lâm, lì lì như thê, mình nghĩ do anh ây ít va chạm nên tính cách hiên lành. Phụ nữ thì còn gì đáng vui hơn là lây được người chông hiên, thương vợ. Nhưng đên khi lây nhau rôi mới thây ngán ngâm cái tính lờ đờ của anh ây. Nhiêu lúc, hai vợ chông đi đám cưới, tiêc tùng, hôi họp bạn bè cũ, anh ây cứ như người bị khóa miêng, cạy răng cũng không nói môt lời nào rôi thơ thơ thân thân...", chị Mai buôn râu kể.
Cũng đã không ít lân chị Mai cô gắng nhẹ nhàng, dịu giọng đê thuyêt phục chông cải thiên cái bản tính "âm ương" nhưng lân nào chị đưa ra ý kiên là y như rằng anh phẩy tay cho rằng, chị Mai là đô "đàn bà lắm chuyên, nói thì bảo nói lắm mà không nói thì cũng ý kiên", chị Mai đàng bó tay, ngâm ngùi "không thèm" khuyên bảo, đào tạo gì nữa, coi như "sông chung với lũ"...
Cùng tâm trạng với chị Mai, chị Thanh (28 t.uổi) ở Vương Thừa Vũ - Hà Nôi kể: "Mình lây chông hơn mình mười lăm tuôi. Do mai môi, hơn thê mình cứ mải miêt cắm đâu vào học rôi lại công viêc nên khi gặp chông, trông dáng vẻ cũng hiên lành, nên mình tặc lưỡi... lây cho xong nghĩa vụ. Cũng nghĩ ưng nhau, lây nhau vê rôi vừa yêu vừa tìm hiêu là ôn hêt. Thê nhưng cái tính hiên lành thái quá đên mức lù đù của chông khiên mình phát ôm".
Theo lời chị Thanh kê thì môi khi chị gặp vân đê gì bức xúc, chưa tới mức "dầu sôi lửa bỏng" nhưng cân có sự chia sẻ của chông thì anh cứ ngôi nghêt mặt ra, không phản ứng cũng chả tán thành. Không ít lần, vì tức chông cứ ngôi im lìm như hạt thóc, Thanh bực mình buông cả tràng dài ngôn ngữ "chợ búa" nhằm kéo "hôn" của chông tỉnh lại thê nhưng nô lực của Thanh bât thành vì cô gắng đôt biên của Thanh cùng lắm chỉ làm cho chông chị cười nhêch mép. Có dạo bực chuyên bên ngoài năm, vê nhà còn lại năm phân thì cáu điên với ông chông chả phải ghét bỏ vợ nhưng thái đô lại vô cùng lãnh đạm.
"Lúc chưa cưới thì mừng rơn vì lây được anh chông hiên, nhưng đên nước này thì chỉ ước thà lây được ông chông ngoa ngôn, thi thoảng vũ phu tát cho mình môt cái đê có cơ hôi tranh cãi, rôi bỏ đi, rôi làm nũng. Đằng này, chông mình, đá không ra đá, sỏi, bún cũng không phải, mọi mặt đêu đạt, chỉ riêng môi cái tât thây vợ như thây người dưng khiên mình chán nản", chị Thanh cho biết.
Cũng là môt trường hợp tương tự, chị Hạnh lắm phen "no bụng" giân, bỏ cơm vì cái thói "hên, băng" của chông. Chị chia sẻ: "Chông mình thuôc mâu người đàn ông hên gọi bằng cụ, băng đá gọi bằng tô tiên. Ai đời, vợ chông sông chung môt nhà mà hâu như chỉ môi mình là người đôc thoại. Nói với anh ây chuyên gì anh ây cũng chỉ ừ ừ, à à cho xong. Không bao giờ bàn chuyên với vợ lây môt câu trọn vẹn". Theo chị Hạnh, sông với chông chị cuôc sông của chị không khác là mây so với thời đôc thân, có chăng chỉ thêm con và thêm môt người đêm đêm nằm bên cạnh: "Vợ chông người ta thì lúc nào cũng ngọt nhạt anh - em, đằng này vợ chông mình cứ như hêt chuyên hoặc không có chuyên gì đê nói. Mà có nói thì cũng chỉ mình mở lời rôi khi nào hỏi anh ây mới âm ừ cho xong".
Theo các chuyên gia tâm lý, khi gặp phải những người chồng coi "im lặng là vàng" thì bản thân người vợ phải biêt cách gợi chuyên khéo léo, tác đông đê kéo chông mình nhâp cuôc vào câu chuyên mình đưa ra, lâu dân thành thói quen. Nêu người chông có niêm đam mê với điêu gì đó: bóng đá, phim, tivi... thì những người vợ cân biêt cách khai thác câu chuyên xoay quanh các chủ đê mà người đàn ông thích bằng cách hỏi han những câu chuyện nho nhỏ. Đôi khi vì những lý do riêng mà người đàn ông im lặng bởi khó khăn trong công việc hoặc một nỗi buồn nào đó khó chia sẻ. Là người vợ, bạn hãy giúp chồng mình bằng cách tìm hiểu qua bạn bè, đồng nghiệp của chồng hoặc thủ thỉ tâm sự để chồng trò chuyện trút bỏ băn khoăn, lo lắng. Điều tối kỵ là đừng thấy chồng im lặng và dùng biện pháp "đáp trả" bằng cách gây chiến tranh lạnh. Nó sẽ gây r.ạn n.ứt, thậm chí là đổ vỡ hạnh phúc gia đình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Đây không phải lần đầu tiên của em phải không?" Lang thang trên mạng tôi đọc được tâm sự của chị, người viết bài "Khốn khổ khi ai đến với tôi cũng "dòm" trinh tiết". Tôi đã bật khóc, tại chị giống tôi nhiều quá. Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, tôi cũng xin viết ra những lời mà tôi đã giấu kín trong lòng từ lâu. Mong sao tôi nhẹ...