Ngôi sao buổi sớm
Có rất nhiều ngôi sao mọc cùng mặt trời, nhưng lại bị ánh sáng của mặt trời làm lu mờ đi. Chỉ có em, vì sao buổi sớm duy nhất tỏa sáng ấm áp trong trái tim anh.
Anh lại nhớ, cái đêm mưa đá ấy, em đi tìm anh vì sinh nhật em anh không đến. Lúc đó cũng gần nửa đêm, anh lặng lẽ nhìn những giọt cà phê tí tách nhỏ giọt xuống ly. Đó là ly cà phê thứ tư anh uống trong buổi tối hôm đó. Em đến, nhìn anh và lẩm bẩm đọc câu thơ của ai đó: “Thêm chút đường cà phê có ngọt? Thêm chút tình ta có thuộc về nhau”. Và em còn nói: “Hãy đi tìm chị ấy, một lần thôi dù thế nào cũng cần có lời giải đáp”.
Năm ấy mùa đông đến muộn, nhưng anh biết, đó là quy luật của tự nhiên, cái lạnh vẫn cứ tràn về sau những tia nắng ấm áp còn lại cuối thu. Nàng nói với anh: “Em phải ra đi thật rồi, đi rất xa. Thế rồi nàng đột ngột rời khỏi thành phố, những lời yêu thương thưa thớt như những chiếc lá còn lại trên cành mùa đông. Anh buồn thảm vô cùng. Anh cũng không hiểu vì sao nàng vội vã rời xa anh đến thế.
Và sáng hôm sau em tự nguyện đồng hành cùng anh. Trong suốt chuyến đi, em lại là cuốn từ điển bách khoa của anh. Em lý giải về tình yêu, về cách mà người ta yêu nhau, trao tình cho nhau. Em còn bảo thần tình yêu là một gã bay được nhưng lại chẳng nhìn thấy đường. Em còn hát cho anh nghe bài hát L’amour C’est Pour Rien:”Tình là mắt ta vừa che/ Tình là biết yêu người xa/ Người tình vẫn nhớ mong dù…../ Ta không quen biết bao giờ…”
Và theo như lời em, anh đã có lời giải đáp khi đến tận nơi để tìm câu trả lời. Nàng đã theo chồng, anh cứ tưởng lòng mình sẽ chết. Nhưng không đâu em ạ, em vẫn nói, khi một cánh cửa đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra. Nhờ có em, anh có đủ niềm tin và hy vọng.. về một ngày mai sẽ có bình minh.
Đêm ấy chúng ta nghỉ chân ở một thành phố nhỏ. Căn phòng chúng ta thuê cũng chỉ có một chiếc giường. Em mệt quá lăn ra ngủ, cũng chẳng cần biết anh sẽ nằm ở đâu. Cả đêm, anh thao thức nhìn em mà thấy thân thương đến lạ. Em như con mèo con vô tư rúc trong đụn rơm ấm, cánh tay kề bên má trông ra vẻ một chút suy tư. Những chiếc gối văng xuống sàn nhà và cả đêm em xoay tròn trên chiếc giường rộng. Nhìn em ngủ, lòng anh mênh mông thanh thản. Anh mới nhớ ra rằng, thời gian trôi qua nhanh quá, anh còn nợ em nhiều câu trả lời, và anh nhớ nhất, đó là những vì sao buổi sớm.
Lúc em tỉnh dậy trời đã gần sáng và vẫn thấy anh ngồi đọc sách. Em dụi mắt và thốt lên: “Anh ơi, lại đây xem đi, sao mai mọc rồi kìa, chỉ có duy nhất một ngôi sao”. Anh đứng phía sau em mới thấy bờ vai em mỏng manh quá đỗi. Em bảo: “Nếu buổi sớm mai thiếu ánh sáng nhạt nhưng đầy sức sống của bình minh thì không còn đẹp nữa. Em luôn là một ngôi sao nhạt bị che lấp bởi ánh mặt trời. Nhưng em không bao giờ tránh đi ánh sáng của tình yêu, của sự tri kỉ, của sự giận dỗi dữ dội, sự sợ hãi mất đi người mình yêu hay những phút giây ngọt ngào hạnh phúc. Chỉ một lát nữa thôi, khi mặt trời lên vì sao duy nhất kia cũng sẽ tắt khỏi bầu trời, để khi mặt trời lặn, nó sẽ là ngôi sao duy nhất còn ánh sáng”.
Video đang HOT
Em ạ, có lẽ lúc này em đang ngủ thật say, có thể trong giấc mơ của em chỉ có một ngôi sao mọc vào ban sớm. Có rất nhiều ngôi sao mọc cùng mặt trời, nhưng lại bị ánh sáng của mặt trời làm lu mờ đi. Chỉ có em, vì sao buổi sớm duy nhất tỏa sáng ấm áp trong trái tim anh.
Bảo Bảo
Theo laodongthudo.vn
Chiếc chìa khóa hạnh phúc
Nếu bạn được trao đặc quyền nắm giữa chiếc chìa khóa hạnh phúc của ai đó, thì đừng bao giờ để người ấy rơi vào cô đơn.
Một ngày tám tiếng làm việc, năm phút tôi nhìn một lần, lần nào cũng thất vọng. Không có tin nhắn của anh, không có cuộc gọi từ anh. Kể cũng đúng thôi, vì từ trước đến giờ anh có bao giờ chủ động gọi cho tôi đâu.Ngày thứ nhất trôi qua, cứ năm phút tôi liếc nhìn chiếc điện thoại một lần, nó được đặt ngay trên mặt bàn, cạnh chiếc máy tính, nơi tôi có thể nhìn thấy dễ dàng nhất.
Năm giờ chiều, tôi cầm điện thoại lên, định bấm số của anh như mọi ngày, nhưng tôi cố kiềm chế cảm xúc của mình lại rồi tự nhủ: "Cố gắng lên mi ơi, hãy trốn để được anh ấy đi tìm. Là con gái sao cứ phải chạy theo người ta mãi".
Hết giờ, tôi vứt điện thoại vào ngăn bàn, đóng máy và bước ra khỏi công ty. Đêm hôm ấy tôi không ngủ.
Ngày thứ hai, đến văn phòng là tôi chạy đến kéo ngăn bàn ra, điện thoại có đến sáu cuộc gọi nhỡ. Trái tim tôi đập mạnh trong lồng ngực. Tôi mở vội ra xem, chẳng có cuộc nào của anh cả. Tôi muốn bật khóc, định gọi cho anh và hờn giận trách móc, trách anh không quan tâm tôi, trách anh không nhớ tôi, và khóc thật nhiều cho một ngày dài như thế kỷ không có anh.
Nếu bạn được trao đặc quyền nắm giữa chiếc chìa khóa hạnh phúc của ai đó, thì đừng bao giờ để người ấy rơi vào cô đơn.
Nhưng rồi tôi lại bỏ điện thoại vào chỗ cũ. Anh đã từng hỏi tôi: "Em có biết đàn ông sợ nhất điều gì khi yêu không? Đàn ông sợ nhất sự lệ thuộc. Khi một người nào đó càng tỏ ra phải cần đến mình mới có hạnh phúc, anh ta có cảm giác như phải trả món nợ mà mình không vay. Anh muốn em luôn luôn nắm giữ lấy hạnh phúc của mình, đừng đặt chiếc chìa khóa hạnh phúc đó vào tay anh".
Chiếc điện thoại vẫn nằm trong ngăn bàn, tôi không thể liếc nhìn nó hàng trăm lần như hôm qua. Nhưng mỗi khi nó rung lên trái tim tôi lại quặn thắt. Một ngày dài nữa trôi qua. Anh không nhớ tôi, nếu nhớ anh đã gọi. Tôi làm sao biết được anh luôn yêu tôi như lời anh nói? Thôi tôi sẽ cố trốn để anh tìm, để tôi biết anh có cần tôi không?
Hết giờ, tôi tắt điện thoại, bỏ lại ngăn kéo. Tối nay đi xem phim, một bộ phim hài, vì anh đã từng bảo, nụ cười có những hai mươi tám tác dụng. Hy vọng nó có tác dụng quên đi một người trong tim.
Ngày thứ ba, tôi không nhìn điện thoại và cũng không quan tâm nó ở đâu nữa. Tôi không làm được việc gì, nhìn trân trân vào màn hình máy tính, đọc báo, đọc truyện lạ, đọc tin giật gân...
Không biết là mấy giờ, chuông điện thoại phát bản nhạc tôi cài riêng cho anh: "Trôi miên man về đâu một nhành hoa mới nở, hoa vàng che lấp những con đường, tìm cho ta một cảm giác bình yên, ngày ấy tinh khôi và hồn nhiên, ngày em ngủ trong trái tim, êm đềm quá...".
Cuối cùng anh đã gọi, tôi túm chặt lấy cô bạn cùng phòng òa khóc, nhưng tôi không bắt máy. Bản nhạc vẫn tiếp tục: "Em yêu anh ngả nghiêng bồng bềnh niềm kiêu hãnh, thiên đường xanh mướt gió trong lành, cuốn vào đời anh làm em bất tận.." rồi vụt tắt. Anh không gọi nữa.
Ngày thứ tư, chuyến công tác của tôi bắt đầu vào lúc năm giờ sáng. Leo lên xe, tôi nghe những bài hát của ngày lễ Vu lan. Anh đã từng nói với tôi, "dù em có yêu ai, thương nhớ ai nhiều đến mấy cũng đừng quên nhớ đến mẹ. Mẹ đã cho ta tất cả, kể cả trái tim để ta yêu ai đó hôm nay". Anh đã dạy tôi yêu đời, yêu người, và dạy tôi luôn cả cách yêu anh theo ý anh, nhưng chưa từng dạy tôi cách quên một người.
Ngày thứ năm, chuyến công tác kết thúc, bảy giờ tối xe mới về đến cổng công ty. Cả ngày hầu như tôi không nghĩ đến việc gọi điện cho anh, hay chờ nghe anh gọi. Một ngày mệt mỏi, buồn chán và chông chênh. Thật buồn khi không được nhớ và nói lời yêu thương với người ta yêu.
Anh chờ tôi trước cổng công ty từ bao giờ. Anh đưa tôi vào quán cà phê quen thuộc, anh vẫn thế, ngồi đối diện với tôi. "Mấy ngày qua em thế nào?". "Em vẫn sống đấy thôi". "Em không buồn và nhớ anh chứ?". "Có chứ. Nhưng anh nghe em nói đây. Em quyết định rồi, em sẽ lấy lại chiếc chìa khóa hạnh phúc mà bấy lâu em đã đặt nó vào tay anh".
"Xin lỗi em, anh đã quá ích kỷ khi muốn em yêu anh như thế. Nhưng em biết không, chính anh mới là người đặt chiếc chìa khóa hạnh phúc vào tay em. Anh đã quen với sự chăm sóc của em, quen với những yêu thương của em, những ngày qua không có em anh mới biết, anh thực sự đã trao nó cho em", anh nói.
Anh đứng dậy, dang rộng hai tay: "Lại đây để anh ôm em nào". "Không đâu, chìa khóa của anh, anh cứ giữ lấy, em không đủ tư cách". Tôi đứng dậy, nhưng không tiến về phía có vòng tay anh. Tôi cứ thế đi, mang theo chiếc chìa khóa hạnh phúc của tôi, để mọi vui buồn từ nay do mình tôi quyết định.
Thế đấy! nếu bạn được trao đặc quyền nắm giữa chiếc chìa khóa hạnh phúc của ai đó, thì đừng bao giờ để người ấy rơi vào cô đơn.
Bảo Bảo
Theo laodongthudo.vn
Những câu nói cực 'hay' và 'chất' làm thay đổi cuộc đời bạn Đừng bao giờ chia sẻ những bí mật của bạn với bất cứ ai vì nó có thể hủy hoại bạn. Đây có lẽ là lời khuyên quan trọng nhất đời. 1. Sai lầm lớn nhất đời người là dùng sức khỏe để đánh đổi lấy những vật ngoài thân. Bi ai lớn nhất đời người là dùng sinh mệnh để đổi lấy...