Ngoảnh mặt để quên anh…
Giờ điều mà em mong mỏi chính là trong những ngày buồn triền miên này, bất chợt một ngày em quên anh.
Nếu chúng mình cãi nhau thật nhiều, nếu anh giận dỗi và chê trách em thì chia tay… em chấp nhận. Em sẽ đón nó nhẹ nhàng hơn, giống như việc người ta đã chuẩn bị tâm lí trước cho một sự chẳng thể nào thay đổi. Nhưng mình vẫn còn đang bình lặng trong tình yêu, em vẫn còn thả hồn mơ mộng về một ngày mai… Thế mà anh đột ngột buông tay.
Em chết lặng!
Người ta nói đúng, chia tay không đáng sợ bởi ngay từ khi bắt đầu biết đến tình yêu người ta cũng biết đến mặt trái của yêu thương là xa cách. Yêu giống như một chặng hành trình mà ai cũng muốn trải qua nhưng đi tới cái đích như thế nào thì không ai biết được. Nếu may mắn, có người sẽ tìm được quả ngọt ở cuộc tình mà mình vun vén. Nhưng có người buộc phải quay về, bắt đầu một hành trình khác, có vẻ mệt mỏi hơn…
Em không sợ việc chia tay, cũng không sợ mất anh nhưng anh dừng lại đột ngột quá. Khi mà em vẫn còn yêu anh và vẫn tưởng rằng anh yêu em thì anh lạnh lùng quay bước. Thì ra là em ảo tưởng. Em ảo tưởng nghĩ rằng anh yêu em, tệ hại hơn nữa là nghĩ rằng anh yêu em thật nhiều. Thế nên khi anh đi, tim em mới đau đến thế.
Video đang HOT
Khi mà em vẫn còn yêu anh và vẫn tưởng rằng anh yêu em thì anh lạnh lùng quay bước. (Ảnh minh họa)
Em chới với, em không biết bấu víu vào đâu. Người ta chia tay đau ở hiện tại, hoài nghi vào tương lai nhưng còn có quá khứ từng yêu để xoa dịu. Còn em, sự chia tay của anh đường đột đến độ em nghi ngờ cả những gì đã có trong quá khứ. Em như một người trống rỗng, không có gì để nhớ ở quá khứ, không có gì để bấu víu vào hiện tại và không có gì để tin vào tương lai.
Anh đi rồi. Em không biết anh nói lời chia tay phũ phàng và đường đột như vậy là vì anh sợ phải nhìn thấy em tệ hại phía sau hay anh thật lòng chẳng quan tâm gì đến điều đó. Em chỉ biết một điều chắc chắn, anh đã đẩy em ra khỏi cuộc đời anh. Việc đó dù có được bao biện bằng cách nào thì cũng là anh không cần em nữa.
Em đã đứng lặng nơi cuối đường, bàng hoàng, hẫng hụt… Em nghĩ mình sẽ vì hận anh mà ngừng yêu những người đàn ông còn lại. Có lẽ em sẽ làm thế nếu như anh ngoái lại nhìn em thêm một lần. Chắc chắn anh sẽ ám ảnh em nhiều lắm. Vì anh mang tới cho em tình yêu, dẫu rằng đó là thứ tình yêu em ảo tưởng. Nhưng thật may rằng, anh đã quay đi, không vướng bận, không ngó ngàng. Anh đã cho em thêm một cơ hội để hiểu rằng: em dại quá!
Em đứng phía sau, nhìn anh quay bước rồi cười nhạt thếch. Thôi thì anh đi, em ngoảnh mặt quay về, học cách quên anh!
Theo Yume
Đã sống thử nhưng tôi không muốn lấy anh
Liệu tôi có nên lấy anh không hay đường ai nấy bước khi tình cảm trong anh không còn?
Tôi không biết nên làm gì nữa vì cảm thấy bế tắc trong cuộc sống. Tôi đã từng yêu một người suốt 2 năm rất sâu đậm, đó là những ngày tháng hạnh phúc và đầy nước mắt, rồi đường ai nấy đi khi gia đình anh luôn phản đối tôi vì ở xa. Tôi vẫn nhớ và yêu anh lắm nhưng lại quyết định yêu một người khác để quên anh.
Có lẽ điều sai lầm nhất của tôi đó là đi yêu người khác. Tôi đến với người con trai bây giờ vì anh cùng quê với tôi, cũng gần nhà, bố mẹ anh rất quý và thương tôi, coi tôi như con dâu, mẹ anh dành nhiều tình cảm cho tôi nhất. Về phần anh, anh vẫn không quên được mối tình 5 năm, anh vẫn hay liên lạc với người ấy.
Điều sai lầm nhất của tôi đó là đến với anh để quên đi người yêu cũ (Ảnh minh họa)
Thời gian cứ trôi đi, anh không còn yêu tôi nữa. Tuy chúng tôi về sống cùng nhau nhưng ít khi nói chuyện, anh cũng không quan tâm tôi như trước. Anh và tôi đi làm trái giờ nhau nên khoảng thời gian gặp nhau rất ít. Tôi luôn quan tâm lo lắng cho anh, anh đi làm về muộn ngày nào tôi cũng nấu đồ ăn đêm cho anh ăn và chăm sóc anh. Tôi không thuộc dạng khéo nhưng được mọi người nói là chăm chỉ, siêng năng và cũng xinh.
Ở với nhau nhưng chưa bao giờ tôi để anh đụng tới việc nhà, cái gì cũng đến tay tôi, mọi người bảo anh sướng khi yêu được tôi, nhưng anh lại không trân trọng điều đó. Chúng tôi cũng dự định cuối năm nay tổ chức đám cưới, nhưng liệu tôi có nên lấy anh khi tình cảm trong anh không còn? Dù tôi biết mình cũng không yêu anh nhiều, tôi lấy chồng cũng là kiểu nghĩa vụ của người con đối với gia đình, còn phần anh thì lấy tôi như thể là trách nhiệm với bố mẹ. Nhiều lúc muốn bỏ đi nhưng nghĩ về hai gia đình tôi lại thôi. Liệu tôi có nên lấy anh không hay đường ai nấy bước? Với tôi niềm tin vào tình yêu đã chết từ lâu rồi.
Theo VNE
"Anh cứ như kẻ biến thái ấy" Khi tôi ngỏ lời muốn được "yêu" em thì em vùng vằng bảo: "Em không thích, anh cứ như kẻ biến thái ấy". Duyên tình của cuộc đời đẩy đưa cho tôi được gặp em, một cô gái không đẹp nổi bật về hình thức nhưng lại rất cá tính và ăn nói dễ thương. Ở em có một sự thu hút lạ...