Ngoại tình vì thèm được hôn
Giá tôi không khao khát để cảm nhận thế nào là &’ hôn’, có lẽ tôi vẫn là người vợ trọn vẹn trong mắt chồng.
Chồng tôi là người đàn ông tốt. Anh không giỏi kiếm tiền, không hoạt bát và cũng không lãng mạn nhưng bù lại, anh rất thương yêu vợ con, luôn cho tôi cảm giác tin tưởng.
Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu không có những buổi trưa cafe tán gẫu với mấy chị bạn đồng nghiệp.
Họ đều là những người có gia đình, rất thoải mái tâm sự chuyện chồng con và cả kinh nghiệm về &’chuyện ấy’.
Tôi vốn sống nội tâm, khá nhút nhát nên chỉ biết lắng nghe và đôi khi cổ súy cùng các chị bằng nụ cười.
Qua những câu chuyện, tôi thấy các chị cũng giống mình, cũng có con ngoan, cũng được chồng đỡ đần việc nhà…
Thế nhưng, khi các chị kể về những nụ hôn yêu thương mà chồng dành tặng khi hạnh phúc, cũng như khi giận hờn lại khiến tôi thấy tủi thân và thấy tò mò.
Tôi bắt đầu lên mạng, tìm hiểu về những nụ hôn. Chị đồng nghiệp bắt gặp và trêu chọc khiến tôi đỏ mặt.
Các chị vây quanh, bắt tôi kể về &’chuyện ấy’ khi cùng chồng. Họ ồ lên ngạc nhiên khi tôi thú nhận không tồn tại cái gọi là &’nụ hôn’ trong cuộc sống vợ chồng.
&’Em thử chủ động với chồng đi, cũng là để thay đổi cho thêm phần lãng mạn thôi’, 1 chị khuyên tôi như thế.
Tôi tủm tỉm cười khi nghĩ đến việc chồng sẽ ngạc nhiên và chúng tôi sẽ hạnh phúc hơn.
Nhưng mọi thứ khác hẳn hình dung của tôi.
Video đang HOT
Buôi tôi, khi chu động hôn lên môi chông, anh giật thot minh va đây ra: &’Em hoc tro đo ơ đâu đây. Mât vệ sinh’. Tôi giận tim mặt va thây xâu hô vê hanh động đo.
Tư đo, tôi thây mât đi cam giac môi khi cung chông lam &’chuyện ây’, am anh bơi y nghi &’đung la no rât khô khan va nham chan’.
Tôi bông dưng trơ thanh ngươi đan ba &’thiêu thôn’ mặc du chông luc nao cung ơ bên.
&’Thiêu thôn’ dân đên sư them khat va ham muôn tim toi. Tôi sơm bươc vao vao cuộc tinh vội va vơi S., ngươi đan ông đa ly di vơ.
Chúng tôi quen nhau qua mang và rât thoai mai tâm sư nhưng chuyện riêng tư. Lân đâu tiên găp nhau, mon qua S. tặng tôi la nu hôn kho quên tai 1 quan cafe vươn.
Sau lân đo, tôi thây nhơ S. vô cung. Tôi chu động liên lac va găp S. nhiêu hơn, không kê ngay thương hay ngay nghi.
Biêt minh sai trong mối quan hệ này, nhưng tôi vân không thê rơi xa đươc những cam dô yêu thương.
Đê rôi, trong 1 buôi chiêu thư 7 ơ công viên, khi tôi va S. say đăm bên nhau, bât chơt, con gai tôi chay lai va khoc to khi thây ngươi đan ông la đang ôm hôn me no.
Chông tôi lăng le đên gân, nhin với anh măt đang sơ. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt.
Tôi bôi rôi chi biêt chay theo chông, lâm nhâm xin lôi.
Tôi kê hêt vơi anh nhưng cam giac cua minh, xin lôi vi đa lac bươc.
Chông tôi giữ im lặng suốt 2 tuần. Suốt khoảng thời gian đó, tôi mới cảm thấy yêu quy mai âm cua minh biết nhường nào và hy vọng anh rộng vong tay tha thư.
Tôi la ngươi đan ba lac bươc tam thơi vi cho răng minh cân đươc yêu như mong muôn.
Tư phut giây be bang ây, tôi không còn dam ao ươc đươc… hôn.
Theo iblog
Cuộc sống bế tắc vì trót có tình cảm với người đã xuất gia
Tôi cảm thấy vui vì mình được chăm sóc cho người mà mình thầm yêu dù không được công khai việc này.
Anh, một người có ngoại hình đẹp như tượng, người mà tôi tin rằng chỉ cần khoác lên người 1 vài bộ đồ có phong cách là khiến cho hàng chục cô gái trẻ phải điêu đứng.
Anh, một người có học thức uyên thâm, bất kỳ một vướng mắc, khó xử nào của nhiều gia đình, cứ đến hỏi anh là có lời giải đáp.
Anh, một con người điềm đạm, dễ gần và luôn biết lắng nghe người khác, sẵn lòng giúp đỡ mà không đòi hỏi bất cứ điều gì.
Mẫu người đàn ông như thế thì thử hỏi còn gì để mà không xiêu lòng cơ chứ, nhất là với cô gái luôn sống nội tâm và nhan sắc cũng chỉ ở mức trung bình như tôi.
Thế nhưng, tôi chỉ có thể ngắm anh từ xa, tình nguyện làm những việc lặt vặt gọi là giúp đỡ và chăm sóc anh bởi anh là người đã xuất gia.
Gọi là anh bởi vì là tôi tự cho phép mình như vậy mỗi khi một mình chứ khi gặp gỡ hoặc trước mặt mọi người, tôi vẫn luôn cung kính gọi người đó bằng thầy.
Tôi gặp người ấy nhân dịp đầu năm mới, khi đứa bạn thân rủ tôi đi lễ chùa cầu may. Ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã không thể nào quên được ánh mắt sáng đầy trí tuệ và từ bi mà sư thầy trụ trì dành cho tôi.
Đứa bạn tôi thì hí hửng bảo phải may mắn lắm mới được gặp thầy vì thầy luôn bận rộn với rất nhiều lễ nghi và luôn có hàng tá Phật tử vây xung quanh.
Ảnh minh họa
Ấy vậy mà trong một ngày đầu xuân chúng tôi lại được gặp thầy đang thư thái sắp xếp lại tủ đựng kinh kệ ở gian trái của chùa. Sau những lời chúc Tết đầy xã giao, đứa bạn tôi nhanh nhảu hỏi thầy về chuyện tình yêu của nó.
Thầy từ tốn giải thích cho nó nghe những chỗ còn vướng mắc, khéo léo lồng vào những câu chuyện của nhà Phật khiến tôi nghe như si như say.
Sau này đứa bạn tôi có trêu là khi đó biểu hiện của tôi cứ như đứa trẻ đang được nghe kể câu chuyện cổ tích đầy hấp dẫn. Mà đúng là hấp dẫn thật chứ có phải giả đâu.
Từ đó, tôi luôn tìm cớ để rủ đứa bạn lên chùa, lúc đầu thì mùng Một hay ngày Rằm, sau đó nâng dần lên thành tuần nào cũng tới.
Lâu dần, đứa bạn tôi kêu bận việc tôi đành đánh liều lên chùa một mình. Cũng may trong chùa cũng có các vãi lo việc lặt vặt nên tôi nhanh chóng xin gia nhập &'lực lượng' này.
Hàng ngày, cứ hết việc ở cơ quan là tôi vội vàng lao tới chùa tham gia chuyện quét dọn, cơm nước. Tôi cảm thấy vui vì mình được chăm sóc cho người mà mình thầm yêu dù không được công khai việc này.
Thấy tôi suốt ngày cứ lên chùa, bố mẹ tôi cũng đâm lo. Dù không biết tôi lên chùa với mục đích gì nhưng có lẽ bố mẹ tôi sợ tôi độc thân lâu ngày nên nghĩ quẩn.
Vì vậy, ông bà tìm đủ mọi cách giới thiệu hết đám nhà này tới đám nhà khác cho tôi. Còn tôi thì vẫn cứ một mực khẳng định mình hoàn toàn bình thường, không ưng các đám được giới thiệu vì 'duyên chưa tới'.
Tôi cũng không biết mình sẽ làm vậy tới bao giờ bởi chỉ cần không gặp &'anh' một ngày thôi thì lòng tôi đã cồn cào như bị lửa đốt. Và tôi cũng không dám để những suy nghĩ trần tục của mình ảnh hưởng tới nghiệp tu hành của &'anh'.
Cứ thế, cuộc sống của tôi trôi qua tưởng êm đềm nhưng kỳ thực lại vô cùng bế tắc. Tôi không biết sẽ phải tiếp tục ra sao?
Đã đôi lần tôi muốn đi đâu đó thật xa để quên đi chuyện này nhưng không được. Tôi còn bố mẹ già phải chăm sóc. Các anh chị đều đã lập gia đình và ở xa, làm sao chăm lo cho bố mẹ mỗi khi trái gió trở trời.
Tôi thực sự cần một lời khuyên giữa lúc rối bời này.
Theo Tinngan
"Đừng chúc nhau đầu bạc răng long" Giá của chần chừ là mất mát. Giá của một người tử tế là chính những thử thách họ phải trả lời suốt đời bằng bản thân. Bạn kể với mình, hôm nhận được tin bị sếp sa thải, bạn vẫn đi làm về đúng giờ, tươi cười. Cả tháng sau vẫn đóng bộ đi ra đường đúng 7h30 sáng, giả vờ là...