Ngoại tình vẫn bị cấm sex
Qua năm lần bảy lượt “bẫy” người tình, tôi vẫn không thể “lừa” được nàng “lên giường”.
Tôi chán vợ, nhưng cũng như bao thằng đàn ông khác, tôi không có cái gan bỏ vợ. Thế nên, giải pháp tình thế tốt nhất cho việc này chính là ngoại tình. Việc này đối với tôi thì dễ, bởi dù sao, tôi cũng là một thằng đàn ông có tiền, hơn nữa lại bảnh bao. Gái đẹp vây quanh tôi nhiều lắm. Nhưng để an toàn, tôi cần phải lựa chọn kỹ.
Lý do tôi không dám bỏ vợ và không thể công khai chuyện ngoại tình một phần vì nhà vợ tôi có ảnh hưởng lớn. Sự nghiệp tôi có bây giờ cũng nhờ bên nhà vợ gây dựng cho. Trước đây, tôi cũng yêu cô ấy lắm, nhưng rồi cái quy luật khắc nghiệt của hôn nhân dần dần giết chết tình yêu đó lúc nào không hay. Tôi bắt đầu chán vợ, chán tất cả những gì cô ấy làm cho tôi. Viện lý do bận rộn, tôi thường xuyên tránh mặt cô ấy. Tôi chỉ về nhà khi kim đồng hồ đã chỉ quá nửa đêm, tắm táp vội vàng rồi chìm vào giấc ngủ để lấy lại sức lực cho ngày làm việc tiếp theo.
Tôi quen nàng trong một dịp ký hợp đồng với đối tác. Dĩ nhiên, nàng rất xinh đẹp và thông minh. Tôi giở đủ mánh khóe của một người đàn ông từng trải để chinh phục nàng. Và sau hai tháng, nàng chính thức trở thành người tình của tôi.
Video đang HOT
Tôi không giấu chuyện mình đã có vợ. Trên ngón tay áp út của tôi vẫn có chiếc nhẫn cưới đắt tiền. Em cũng đủ thông minh để biết tôi đối với em thế nào. Nhưng có một điều tôi không thể nào hiểu nổi đó là, dù em đã nhận rất nhiều quà của tôi nhưng vẫn từ chối, không chịu “lên giường” cùng tôi.
Tôi không giấu chuyện mình đã có vợ. Trên ngón tay áp út của tôi vẫn có chiếc nhẫn cưới đắt tiền. (ảnh minh họa)
Tôi thấy bực và chán. Tôi cũng đã nói với em rằng: “Anh đã đi ngoại tình tức là vì anh đã chán “chuyện ấy” với vợ. Ngoại tình mà không sex có mà bị “thần kinh” à?”. Đáp lại lời tôi, em chỉ thủng thẳng: “Xin lỗi! Nhưng đến với anh chỉ là để an ủi trái tim đau khổ của anh mà thôi. Em không lên giường với người có vợ”.
Tôi gần như phát điên vì cô người tình của mình. Vốn dĩ cái gì không có được thì càng quyết tâm đeo đuổi. Trước kia, tiền bạc tôi đều gửi vào tài khoản riêng thì nay tôi lại dốc hết cho người tình. Em thích váy hàng hiệu, có ngay váy hàng hiệu. Mỹ phẩm, trang sức, nhà cửa, xe cộ của em đều là do tôi chủ chi. Dường như thấu hiểu được tình cảm của tôi nên dạo này, em cũng dễ tính hơn.
Nhưng em tuyệt đối không cho tôi đi quá giới hạn. Có hôm tôi đang dành cho em một nụ hôn nóng bỏng ở cổ, tôi tưởng em đang đê mê lắm, quên mất nguyên tắc của mình. Nhưng khi tôi đang tiến hành “kế hoạch đen tối” thì em lại đẩy tôi ra đầy tỉnh táo: “Anh đừng liều. Anh không nhớ giao ước của chúng mình à?”.
Tôi lại phải trở về với thực tại sau câu nói cảnh tỉnh của em. Chả là khi bắt đầu ngoại tình, nàng có đưa ra một giao ước: rằng chúng tôi có thể yêu nhau, chia sẻ với nhau mọi thứ nhưng không được đi quá giới hạn vì em có nguyên tắc của mình. Nếu tôi cứ làm liều, nàng sẽ thông báo với vợ tôi và xem như tôi sẽ mất cả chì lẫn chài. Chẳng hiểu lúc đó vì lý do gì mà tôi lại đồng ý, có lẽ tôi nghĩ, nói là nói vậy chứ em làm sao thoát được tay tôi.
Vậy mà giờ đây, sau gần hai năm ngoại tình, sau khi đã “cống nạp” không ít của cải cho nàng, tôi vẫn chưa được “nếm trái cấm”. Tôi từng nói rằng, ngoại tình không sex thì chẳng khác nào kẻ bị thần kinh. Ấy vậy mà giờ tôi đang lâm vào tình trạng oái oăm này. Có lẽ, lỗi duy nhất của tôi là đã chọn đúng cô nàng quá ngoan.
Nhưng niềm an ủi duy nhất của tôi lại tan thành mây khói. Nàng của tôi không ngoan mà còn rất “cáo”. Nàng không “lên giường” với tôi là vì muốn “moi tiền” tôi chứ chẳng phải ngoan ngoãn hay có nguyên tắc gì. Chính mắt tôi đã thấy nàng vào khách sạn cùng một thằng đàn ông phong độ hơn tôi rất nhiều lần. Và thay vì chạy tới cho nàng ăn tát, tôi chỉ còn biết đứng như trời trồng, nuốt cục tức vào và lặng lẽ cắt đứt với người tình bé nhỏ của mình.
Theo Eva
Đàn ông có lẽ chỉ cần phụ nữ khi cô đơn
Liệu có phải là đàn ông chỉ cần phụ nữ khi cô đơn, và vẫn thoải mái nói lời yêu thương với một người, còn trong lòng thì yêu người khác ?
Câu chuyện của tôi bắt đầu cách đây 2 năm. Tôi còn là cô sinh viên vui tươi và chưa từng rung động ai. Tôi gặp người đó tình cờ. Hai người là hàng xóm, nhưng chưa từng gặp nhau và chẳng biết sự có mặt của nhau trên đời. Đến 1 ngày tháng 7 xe tôi bị hỏng và người đó đã giúp tôi. Anh chủ động xin số điện thoại của tôi. Lúc đó chỉ vì phép lịch sự mà tôi cho anh số, chứ tôi chẳng hề có ý định liên lạc gì. Bẵng đi 2-3 ngày, anh liên lạc với tôi. Lúc đó tôi cũng khá ngạc nhiên. Và chúng tôi cùng một vài người bạn của cả hai gặp nhau. Chúng tôi quen nhau như vậy.
Sau đó chúng tôi cũng hay gặp nhau, nhưng đều đi kèm người thứ 3 (vì tôi khá ngại). Được một thời gian tôi và anh bắt đầu gặp riêng, cũng chỉ là những lần gặp nói chuyện bình thường, những câu chuyện không đầu không cuối. Tôi và anh nói chuyện rất hợp nhau. Chính vì vậy mà dần dần tôi có cảm tình với anh. khoảng nửa tháng sau anh nói ngỏ lời có cảm tình với tôi. Cả anh và tôi đều thống nhất để mọi chuyện tự nhiên và cứ từ từ. Anh có kể tôi nghe về mối tình đầu của anh. Tôi nghe và tôn trọng quá khứ đó, không bao giờ tra hỏi anh chuyện đó.
Một tháng sau, vì lý do cá nhân, tôi phải chuyển phòng, nhưng chỗ mới cũng gần chỗ cũ. Thời gian này tôi có đi làm thêm buổi tối, nên thời gian gặp gỡ cũng thưa hơn trước. Nhưng anh hay đến chỗ tôi làm, mua đồ cho tôi ăn khuya và quan tâm tôi. Thời gian này tôi rất hạnh phúc. Thỉnh thoảng tôi có về lại phòng cũ chơi (lúc này, một người bạn cũ của tôi về ở thay chỗ tôi) tôi có nghe những người trong phòng nói về chuyện anh ấy có gặp gỡ người bạn gái cũ của tôi. nhưng tôi không để tâm lắm. Vì trước đây thông qua tôi, hai người cũng biết nhau. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là bạn bè và vì anh ấy cũng không giấu chuyện anh gặp bạn tôi, nên tôi tin anh. Một thời gian sau anh gặp phải một số trục trặc, đã có lúc anh khóc vì một cô bạn gái mà anh thân phải xa anh. Anh cũng kể cho tôi nghe anh rất quý cô bạn đó. thực sự tôi cũng rất ấm ức trong lòng, nhưng tôi vẫn kìm nén và an ủi anh. Sau đó anh cũng quyết định không liên lạc với người bạn cũ của tôi nữa, và anh nói tôi là người anh tin tưởng nhất. Nhưng thực sự trong tôi sự tin tưởng đã không còn vẹn nguyên như ban đầu. Thời gian này tôi suy nghĩ và khóc nhiều, nhưng vì còn tình cảm nên tôi quyết định bỏ qua mọi chuyện.
Gần một năm sau ngày chuyển nhà mới, vì lý do cá nhân (không phải vì anh) tôi lại chuyển về nhà cũ (hàng xóm cạnh nhà anh). Tôi quyết định như vậy vì trong lòng tôi không còn vấn vương gì anh, và tôi tin mình đủ tự tin gặp anh như những người bạn cũ. Anh biết tôi chuyển về, thỉnh thoảng gặp anh tôi cũng mỉm cười xã giao, nhưng anh lờ đi như không quen, vài lần tôi cũng chán và cũng coi như không quen.
Khoảng 3 tháng sau, anh chủ động liên lạc trước với tôi. Anh nói muốn gửi bạn tôi món tiền mà tôi đã mượn cho anh trước đây, vì vậy tôi đã gặp anh. Chúng tôi có nói chuyện, và anh lại nài nỉ, xin lỗi tôi rất nhiều. Hình như lý trí và con tim luôn mâu thuẫn với nhau. Tôi nói tất cả những suy nghĩ của mình về anh, về những việc anh đã làm tôi tổn thương tôi trong suốt thời gian qua. chúng tôi cùng đang cố hàn gắn lại thứ gì đó. Tôi không biết mình đã là đúng hay không.
Khoảng thời gian tiếp theo chúng tôi đã có những bước tiến mới trong tình cảm. Chúng tôi đã trò chuyện nhiều hơn, cố hiểu nhau hơn. Nhưng hình như giữa chúng tôi vấn có một bức tường vô hình mà tôi không thể hiểu nổi. Tôi có cảm giác anh chỉ như đang cần tôi lúc cô đơn, anh ít khi liên lạc với tôi, chỉ khi hẹn gặp anh mới chủ động gọi. Những ngày lễ hay sinh nhật tôi cũng không nhận được một món quà nhỏ hay một lời chúc. Tôi chỉ hy vọng dù là một bông hoa thì tôi cũng rất hạnh phúc rồi, nhưng mọi thứ chỉ là ước muốn xa vời. Tôi rất buồn và tủi thân. Nhưng vì anh, tôi đã tự an ủi mình và mọi chuyện cũng qua.
Thời gian vừa qua, do bận làm đồ án tốt nghiệp, chúng tôi gần như không gặp nhau. Tôi cũng nói là tôi rất bận, mặc dù nhớ anh, nhưng tôi cũng cố kìm nén. Anh biết tôi bận thật sự nên cũng không liên lạc. Sau đó chúng tôi có gặp nhau 2 lần. Khoảng hơn 2 tuần nay chúng tôi không liên lạc. Vì tôi là người rất ngang bướng nên tôi cũng không chủ động hẹn gặp anh, mà chỉ thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm. Hôm nay, tình cờ tôi đọc được một bài tâm sự trên mạng. Và thật trớ trêu người viết bài này chính là anh. Anh đã viết về chuyện tình cảm của anh với người bạn gái thân mà anh đã từng kể với tôi. Bài viết đó được đưa lên vào thời điểm chúng tôi đang quen nhau cách đây 1 năm. Đó là những tình cảm của anh giành cho cô bạn đó, nó trên mức tình cảm bạn bè. Tôi thực sự rất sốc.
Tôi không moi móc quá khứ của anh, nhưng anh đã lừa dối tôi. Trong lúc anh có tình cảm với cô bạn kia, anh vẫn có thể nói lời yêu thương với tôi. Xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc đã xảy ra trong suốt 2 năm cùng thái độ của anh với tôi, giờ đây tôi hiểu mình đứng ở đâu trong tim anh. Lúc đầu tôi rất giận dữ và đau lòng, nhưng giờ đây, trong tôi không còn trách anh nữa, chỉ trách mình quá ngốc nghếch mà thôi. Thời gian qua tôi đã không biết hoặc tự viễn hoặc mình quá nhiều, và giờ đây tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải tự giải thoát cho cả tôi và anh. Vì tôi biết mối quan hệ này sẽ không đi tới đâu.
Hiện tại tôi mới ra trường, tuy cuộc sống phía trước còn nhiều thử thách và cạm bẫy, nhưng tôi tin là mình sẽ tìm được hạnh phúc thực sự chứ không phải là thứ hạnh phúc phải vay mượn trong suốt 2 năm qua ... Nhưng liệu có phải là đàn ông chỉ cần phụ nữ khi cô đơn, và vẫn thoải mái nói lời yêu thương với một người, còn trong lòng thì yêu người khác ?
Theo PLXH
Tôi muốn trao chồng cho em gái Tôi không muốn chồng mình phải sống trong tình trạng với một người vợ đau ốm, không con cái. Thế nên tôi muốn trao gửi chồng cho em gái. Tôi đang đợi kết quả xét nghiệm vào ngày mai nhưng với những triệu chứng hiện tại thì có lẽ hành trình tôi phải đối diện sẽ rất dài và mệt mỏi. Tôi không...