Ngoại tình cho chồng biết tay
Ngày còn yêu nhau, biết chồng vẫn còn qua lại với cô người yêu cũ nhưng tôi luôn nghĩ, khi đã thành vợ chồng, mọi chuyện sẽ khác.
Lúc nào tôi cũng thương yêu và chăm sóc từ khi về làm vợ anh. Thật ra, ai cũng có quá khứ, tôi cũng vậy, cũng từng yêu 2-3 người trước anh nhưng chẳng đi đến đâu. Và sau cùng, chúng tôi lấy nhau cung là do duyên số.
Tôi hơn hẳn người phụ nữ kia, người ta bảo vậy, vì tôi vừa xinh xắn lại có điều kiện kinh tế hơn. Có thể, đó là lý do anh chọn tôi. Nhưng tôi chẳng bận tâm về điều đó, anh nói yêu tôi và tôi cũng yêu anh, chúng tôi nên vợ nên chồng.
Mấy tháng đầu không có gì đáng nói, vợ chồng vẫn hạnh phúc, vui vẻ. Chỉ sau đám cưới của cô người yêu cũ, anh thay đổi hẳn. Anh nói, cô ấy lấy người này đã có gia đình rồi nhưng vì bố mẹ muốn thế, vì nhà anh ta giàu có. Thế nên, có không yêu cũng vẫn lấy và lúc đó, cô ấy đã gọi điện tâm sự với anh như vậy. Trong lời kể của anh có chút thương cảm. Tôi nhận ra đó là tình cảm với người cũ, kèm theo sự xót xa…
Sau đó, rất nhiều lần anh gọi cho tình cũ, nói rằng cô ta cứ yên tâm, có khó khăn gì thì anh giúp đỡ vì anh và cô ấy vẫn là bạn bè. Bạn bè được ư, đã từng yêu nhau thì khó mà thành bạn bè. Và với cương vị là vợ anh, tôi cũng không chấp nhận cho anh làm bạn bè với cô ấy. Lửa gần rơm lâu ngày chẳng bén thì sao?
Video đang HOT
Sau đó, rất nhiều lần anh gọi cho tình cũ, nói rằng cô ta cứ yên tâm, có khó khăn gì thì anh giúp đỡ vì anh và cô ấy vẫn là bạn bè.
Có lần anh còn mang tiền cho cô ta vay vì nói bố mẹ bị bệnh. Vậy người chồng giàu có của cô ta thì sao. Khi tôi hỏi thì anh nói, gã chồng ấy giàu nhưng không cho cô ta một xu nên anh muốn giúp đỡ. Tôi thật không tài nào hiểu nổi tại sao anh lại hành động như vậy, anh lo lắng cho cô ta còn hơn vợ mình. Phải chăng anh thật lòng yêu người đó mà không hề yêu tôi. Thấy thái độ của chồng, tôi bực mình lắm. Nhiều lần tôi đã bóng gió cảnh cáo anh nhưng cứ một lúc anh lại nhắc tới cô ta, bảo cô ta lấy chồng giàu nhưng quá khổ. Còn tôi thì sao?
Tôi còn nói anh cứ như thế thì tôi sẽ sớm chán anh. Vậy mà anh vẫn mặc kệ, không thèm phản ứng. Vì giận chồng, tôi cũng tìm đến người cũ để giải khuây, và tôi cũng mang những câu chuyện về người cũ kể cho anh nghe. Anh ta là một người đàn ông giỏi, thành đạt và giờ cũng rất giàu có, không giống như cô người yêu cũ của anh. Tôi kể bằng giọng tự hào. Anh chẳng lo được cho tôi lại còn giúp đỡ người cũ, tiền thì nào có giàu có gì.
Tôi bực mình tính chuyện ngoại tình, chỉ là muốn cho chồng biết mặt. Tôi đi sớm về tối, mặc kệ anh thích gọi điện, làm gì thì làm. Tôi được sống trong sự chiều chuộng nâng niu của người tình cũ. Mặc dù anh ta biết tôi mới lấy chồng nhưng ngoai tình thì có gì đâu, anh ta là đàn ông mà. Và không hiểu, từ những chuyện cáu giận chồng tôi tìm tới anh ta, giờ tôi bỗng thấy yêu người đàn ông ấy, thật tình là như vậy. Đó là tình yêu thực sự, tôi hối hận vì trước đây đã không lấy anh ta.
Sự quan tâm, yêu chiều của anh ta khiến tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc, không phải giống như bên cạnh người chồng luôn nhắc về tình cũ. Tôi buồn lắm, nhưng mà biết làm sao bây giờ. Tự nhiên tôi khiến trái tim mình thay đổi dù chỉ muốn làm cho chồng biết mặt. Tôi thật sự ân hận rồi. Không đến được với anh ta nhưng trái tim tôi lại day dứt đau khổ vì ở bên cạnh chồng mà lại không hề yêu anh. Tôi đã quá liều lĩnh khi chơi trò này, giờ thật sự tôi đau khổ quá…
Theo VNE
Khóc cho lần yêu cuối...
"Nó đã tự nhủ đừng khóc nhé khi viết những dòng này, đừng để nước mắt rơi trên bàn phím...".
Thế là hết. Chấm hết thật sự rồi. Bao nhiêu mộng tưởng, ước mơ mà bao ngày Nó xây đắp giờ tan biết thật rồi...Dẫu đã biết trước kết cục này nhưng sao nó vẫn không kiềm lòng được. Hôm qua Nó đã đi, đi đến nơi mà nó cho là cần đến. Nó đi như bị thôi miên, như không định trước. Cứ thế, nó tắm rửa, mặc quần áo, mua thuốc chống say xe và cứ thế ra bến xe. Và khi đã thực sự bước chân lên xe nó cũng không dám tin là nó lại đi thật. Miệng nó rủa: "Mày điên thật rồi".
Thân gái, đường xa, không quen phong thổ, đến nơi nó lơ ngơ giữa thành phố. Thành phố đã lên đèn. Nó thấy lo lắng. Lo lắng thực sự khi chuyến xe buz cuối cùng chở nó đi đến nơi đã bỏ bến cuối cùng rồi. Nó gọi điện cho thằng bạn thân. Thằng bạn nó lo lắng lắm. Nó gọi điện cho người cần có mặt lúc đó. Một lúc sau người đó gọi lại. Nhưng nơi cần đến cách thành phố còn xa lắm, tận 45 cây lận. Cuối cùng không còn cách nào khác Nó bắt xe ôm đến địa điểm trung chuyển mà người đó và nó hẹn nhau. Tiếng xe máy của bác xe ôm rít lên trong đêm, nó ngồi sau, lạnh...gió thổi thông thốc từng hồi vào mặt. Cuối cùng thì nó cũng đã đến nơi nó cần đến. Người đó đến đón nó đưa về nhà. Nó thực sự ngại với bố và chị gái người đó. Nhưng thật may mọi người đều thân thiện, đánh tan nỗi lo lắng, e ngại ban đầu của nó.
Nó đi như bị thôi miên, như không định trước (Ảnh minh họa)
Qua một đêm...và những điều nó cần nói vẫn chưa nói ra được. Và hình như nó cũng quên là nó lên đây là để làm gì, để nói những gì nó cần nói. Vậy mà bên người đó. Nó quên. Quên sạch....Nó vẫn nói cười vui vẻ như chưa có chuyện gì xẩy ra. Sáng nay nó về. Mọi người bảo nó ở lại nhưng nó từ chối. Người đó đưa nó ra bắt xe. Hai đứa định đi chơi nhưng đi được nửa đường thì trời đổ mưa. Đấy! Ngay thời tiết, đất trời cũng không chiều lòng nó. Thế thì thử hỏi sức nó, chỉ mình nó làm sao có thể thay đổi được quyết định ở người ta.
Tạt vào quán nước, hai đứa ngồi nói chuyện. Người đó hỏi "Sao hôm qua lại lên đây" ? Nó lắc đầu. Bởi vì chính nó cũng không hiểu cơ mà. Nó cứ đi. Như có ma xui quỷ khiến, như bị thôi miên vậy thôi. Nó cứ đi vậy thôi....Nó đã nói hết những suy nghĩ của nó cho người đó nghe. Tất cả những cảm xúc của nó đã và đang trải qua. Người đó chỉ im lặng. Bao giờ người đó cũng im lặng. Nó nói và có lúc lòng nó chùng xuống, nghèn nghẹn nhưng nó kiềm chế cho giọt nước mắt không chảy ra....
Xe đến. Nó nhảy xe về Hà Nội. Lên xe được khoảng 15", nó thấy trong lòng nôn nao và....uc....ục....không thể kiềm chế được nữa rồi. Nó nôn thốc, nôn tháo trên xe, dù đã uống thuốc chống nôn. Nó mệt. Nó nằm dựa vào ghế. Nó nhắm mắt. Và có gì nóng nóng lăn xuống gò má nó. Nó khóc. Nước mắt chảy vào mồm, vào mũi, chảy xuống cằm, xuống cổ. Đắng chát. Nó lấy tay bịt mồm lại cố không để tiếng khóc vỡ òa. Nó sợ những người xung quanh biết nó khóc. Nó quay đầu ra ngoài. Lấy tấm rèm che mặt. Nó nấc lên từng hồi như một đưa trẻ giận dỗi mẹ khi mẹ đi chợ mà quên mua quà cho nó. Nhưng bên cạnh nó là người lạ. Nó không dám để người ta biết. Nó thổn thức một mình.
Hơn 2 năm là quá đủ cho những đau khổ của nó (Ảnh minh họa)
Người đó nhắn tin, gọi điện cho nó. Nó thêm tủi. Nó không dám nói nhiều, sợ nói nữa là nó không giữ được cổ họng đang nghẹn cứng của nó. Con bạn thân nó gọi. Nó được đà thế là...uh, thì mặc người bên cạnh, nó òa lên. Bạn nó mắng: " Mày khóc người ta cười cho đấy....Mày nín đi......". Thây kệ ai cười, ai nhìn nó. Nó cứ khóc trong ấm ức, tức tưởi...Giờ thì nó biết đã hết thật rồi. Hơn 2 năm là quá đủ cho những đau khổ của nó. Nó bảo với người đó hãy để nó khóc nốt lần này, sau này dù nhớ nhưng nó sẽ kìm lòng lại, không nt, gđ cho người đó nữa. Nó sẽ buông tay để người đó đi tìm 1 tình yêu khác. Sẽ không có một con bé suốt ngày lải nhải và chạy theo cái bóng người đó nữa. Nó sẽ im lặng.
Tất cả....Hãy như một giấc chiêm bao!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khó giữ mình vì bạn trai không "đáp ứng" đủ? Bạn trai cháu có ham muốn tình dục rất thấp làm cháu lúc nào cũng cảm thấy thiếu hụt. Trong khi đó xung quanh lại có rất nhiều người tán tỉnh cháu. Cháu sợ không giữ nổi mình. Cháu có một điều băn khoăn, rất mong chuyên mục giải đáp giúp cháu. Cháu năm nay 23 tuổi còn người yêu cháu 26. Chúng...