Ngoại ngũ tuần, tôi mới thực sự biết yêu
Tôi gặp em ở cái tuổi đã ngoại ngũ tuần, cái tuổi khó có những cảm xúc yêu đương xao xuyến. Vậy mà tôi đã trót phải lòng em. Gặp em, tôi như gặp phải một cơn say nắng nặng.
Ảnh minh họa
Chúng tôi gặp nhau ở một lớp học tiếng Anh nâng cao. Em đi học để đáp ứng yêu cầu của công việc, còn tôi đi học để nâng cao trình độ và để… tìm bạn.
Ngay từ ngày đầu gặp nhau, tôi đã rất ấn tượng với em. Một cô gái bé nhỏ nhưng rất bản lĩnh. Tôi như hút hồn với đôi mắt đen hạt huyền long lanh như nước suối của em. Tim tôi xao xuyến trước nụ cười rạng rỡ như mùa thu tỏa nắng. Và mỗi khi em cười, để lộ hàm răng trắng muốt, đều tăm tắp. Còn gương mặt trái xoan của em thì toát lên vẻ hiền hậu, ngây thơ và tốt đến độ thánh thiện.
Khi biết hoàn cảnh của em, tôi rất khâm phục và ngả mũ trước ý chí của em. Em sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo khó. Họ hàng em bao đời nay vẫn làm nông, chưa ai làm quan chức hay kinh doanh. Bố mẹ em quanh năm chỉ biết “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”. Hơn nữa, bố em còn mang bệnh nặng, mọi việc trong nhà hầu như do mẹ em lo toan.
Video đang HOT
Để cho em đi học đại học là cả một sự cố gắng, nỗ lực rất lớn của bố mẹ em. Chính vì gia đình khó khăn nên em cũng cố gắng học và đi làm. Học hết năm đầu em đã được học bổng, rồi tiền đi làm thêm cũng đủ trang trải cho chi phí ăn học. Từ năm thứ 2 đại học trở đi, em hầu như không xin tiền bố mẹ, thậm chí còn có tiền để mang về nhà. Em còn dành tiền để mua sách vở, quần áo cho các em. Trong suốt 4 năm đại học, em tự lo được cho mình, bố mẹ cũng yên tâm.
Ra trường em tự đi xin việc. Rồi khi 2 đứa em của em học đại học, em cũng là người lo toan, bao bọc cho các em. Bố mẹ em ở quê nên mọi việc mấy chị em phải tự lo liệu. Cũng vì mải mê công việc, học hành, nên đã 30 tuổi, em vẫn đi về một mình một bóng. Trong khi đó, bạn bè em hầu như đã lập gia đình cả rồi. Đã đôi lần tôi hỏi em về chuyện chồng con, em chỉ cười buồn mà nói em nặng nợ về gia đình, sợ lấy chồng rồi sẽ không lo được cho bố mẹ và các em. Tôi rất thương và yêu em. Tôi muốn bao bọc, chở che cho em. Tôi không muốn em phải vất vả như thế. Nhưng tôi đã có vợ con rồi. Tuổi của tôi đáng tuổi cha chú em. Và em vẫn gọi tôi là chú. Vậy mà tôi lại đem lòng yêu em, coi em là người tình trong mộng của mình.
Tôi lấy vợ mà không có tình yêu. Năm 1972, khi đang học đại học, theo tiếng gọi của Tổ quốc, tôi lên đường nhập ngũ. Hòa bình, tôi lại về học tiếp, rồi ra làm công tác khoa học. Khi bố tôi bệnh trọng, nhập viện để cấp cứu, vô tình tôi gặp vợ tôi, khi đó làm y tá ở viện đó. Cô ấy tận tình chăm lo cho bố tôi. Nhờ đó, ông cụ qua khỏi. Gia đình tôi biết ơn cô ấy và bảo tôi lấy cô ấy. Tôi không yêu cô ấy, nhưng để trả ơn, và vì lúc đó đã cao tuổi mà chưa có người yêu, tôi đồng ý lấy cô ấy. Chúng tôi cũng có với nhau 2 mặt con. Tôi sống với vợ vì nghĩa vụ, trách nhiệm chứ không có tình yêu.
Nhưng khi gặp em tôi mới thật sự có cảm xúc yêu đương. Tuy nhiên, em không hề biết tình cảm của tôi dành cho em. Em vẫn vô tư, hồn nhiên khi nói chuyện với tôi. Em coi tôi là thần tượng và rất kính trọng tôi. Lắm lúc tôi muốn thổ lộ cùng em, muốn được ôm em vào lòng cho thỏa những xao xuyến đang trào dâng. Nhưng tôi đã có vợ con, tôi còn phải có trách nhiệm với vợ con, gia đình…
Theo Vietnamnet
Phá thai đi rồi chúng mình lại yêu nhau
Sau một lần cãi vã, chúng tôi chia tay nhau. Lần cuối cùng ấy, tôi đã trót mang giọt máu của anh ta trong mình. Để dụ dỗ tôi phá cái thai, anh ta bảo "phá thai đi rồi chúng mình lại yêu nhau" và hứa hẹn đủ điều.
Tôi và người yêu tôi yêu nhau đã 7 năm. Dù yêu nhau lâu như vậy nhưng chúng tôi đều đang còn trẻ. 16 tuổi gặp nhau tại trường phổ thông, chúng tôi đem lòng yêu mến nhau từ đó. Tôi là mối tình đầu của anh ấy. Đến thời điểm này, hai chúng tôi đều đã ổn định công việc. Tôi làm kế toán một công ty tư nhân còn anh ấy làm cảnh sát khu vực tại nội thành Hà Nội.
Yêu nhau lâu vậy, chúng tôi dự định tầm 24 hoặc 25 tuổi sẽ kết hôn. Người tính không bằng trời tính. Tôi phát hiện anh ta lằng nhằng với một cô gái khác và chúng tôi đã cãi nhau một trận rất to. Không thể thỏa hiệp, chúng tôi đã quyết định sẽ chia tay nhau. Trước đây, tôi đã rất nhiều lần tha thứ cho anh ấy, nhưng lần này thì mọi thứ không thể duy trì được nữa. Tôi chỉ không ngờ, lần gặp nhau cuối cùng đó tôi đã có thai.
Anh ấy không chối bỏ nhưng tỏ thái độ rất giận tôi vì đã không phòng tránh cẩn thận. Trước đây, tôi vẫn chủ động phòng tránh kỹ càng. Lần này, do tâm lý xác định là chia tay, chẳng cần đề phòng gì nữa nên tôi đã ngừng uống thuốc. Tôi rất đau khổ và tự trách móc bản thân đã để xảy ra chuyện này khi hai đứa quyết định chia tay.
Ảnh minh họa.
Rồi gia đình hai bên biết chuyện, bố mẹ anh ấy và gia đình tôi đã gặp nhau 2 lần để bàn chuyện nhưng cả hai lần anh ấy đều vắng mặt. Sau khi im lặng và trốn tránh không gặp gỡ tất cả mọi người, kể cả gia đình anh ấy, gia đình tôi và tôi. Anh ta quyết định gặp tôi và tuyên bố là không muốn cưới vì chưa sẵn sàng.
Muốn con mình sinh ra được khai sinh đầy đủ nên tôi đề nghị anh ta đăng kí kết hôn, không cần cưới. Dù vậy, anh ta nhất quyết từ chối với lí do anh ta là công an, phải làm thù tục thẩm tra lý lịch rất mất thời gian. Tôi thừa biết, đó chỉ là lí do để anh ta chối bỏ đứa con, trốn tránh trách nhiệm của mình. Đồng thời không muốn ràng buộc gì với tôi và đứa con.
Tôi buồn và suy nghĩ rất nhiều.Thời gian mang thai, tôi nghén và không ăn uống được. Anh ta không bội bạc đến mức không nhắn tin, hỏi han, quan tâm hay mua đồ ăn chăm tôi dù cũng chỉ được... 2 lần. Nhưng tôi hiểu anh ấy muốn gì. Anh ta chỉ muốn dỗ dành tôi để tôi phá bỏ cái thai. Vì nếu tôi sinh con, anh ấy sẽ bị đuổi ra khỏi ngành nếu không chịu đăng ký kết hôn. Ấm ức, tôi nói anh ta nhiều câu không ra gì.
Điều tôi không thể tưởng tượng nổi là anh ấy buông 1 câu đầy thách thức: Tôi không cưới, cũng không đăng ký, nhà cô muốn kiện thì cứ kiện, thằng này không cần. Nghe xong, tôi thực sự thất vọng và đã khóc rất nhiều.
Ba ngày sau, tôi nhắn tin cho anh ấy nói rằng sẽ bỏ cái thai để tìm một tương lai mới bên người đàn ông tử tế khác. Anh ta giả đò nhắn tin lại bảo nếu tôi bỏ thai rồi thì quay về tiếp tục yêu anh rồi năm sau cưới. Tôi thừa biết đấy chỉ là lời có cánh để tôi an tâm. Thực tế, tôi quyết định sẽ không làm chuyện tội lỗi và giữ em bé lại nhưng anh ấy thì không biết gì và vẫn đinh ninh là tôi sẽ bỏ con.
Hiện giờ đã 1 tuần hai chúng tôi không liên lạc gì với nhau nữa. Bố mẹ anh ấy cũng không còn gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe và đi khám của tôi. Dù buồn nhưng tôi cảm thấy mình vẫn còn may mắn khi gia đình luôn ở bên và tạo điều kiện để tôi có đủ khả năng làm mẹ đơn thân. Tôi không còn yêu, cũng không còn muốn cưới đề chung sống với người đàn ông bội bạc đó, Nhưng tôi không muốn đứa con mình sinh ra chịu thiệt thòi, điều tiếng và giấy khai sinh của con bị trống. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Cai game cho chồng bằng cách trở thành game thủ Giờ tôi mới hiểu cái cảnh "có chồng hờ hững cũng như không" khi suốt ngày chồng chỉ chăm chăm vào máy tính để chơi game, mặc vợ kêu gào thảm thiết. Cuộc sống đúng là chẳng đơn giản chút nào, giữa cuộc sống độc thân và đã có gia đình quả thực khác nhau. Không ít người vỡ mộng khi bước vào...