Nghiệt ngã, cay đắng phận bán dâm nam
Bỏ nhà lên Hà Nội tìm việc làm, Trần Văn Định (19 tuổi, Vĩnh Phúc) đã hy vọng có một tương lai sáng lạn hơn. Tuy nhiên, cuộc đời đã đưa đẩy Định vào con đường mại dâm, khó có lối thoát.
Ngôi nhà thiếu tình thương
19 tuổi, Định nhỏ thó, khuôn mặt bầu bĩnh, trắng trẻo. Khó tưởng tượng được cuộc đời Định đầy sương gió, khắc nghiệt. Nhà Định không nghèo, bố mẹ đều là cán bộ Nhà nước, nhưng không hiểu sao, Định học hành không vào. Cho dù bố mẹ Định có ép cậu đi học thêm đủ kiểu thì lúc nào, kết quả học tập của Định cũng gần đội sổ. Học hết lớp 9, Định xin bố mẹ nghỉ học, đi học nghề hoặc theo anh họ nhưng bố Định vừa chửi mắng, vừa cầm gậy vụt con. Với ông, Định là nỗi hổ thẹn của gia đình.
Gia đình thiếu tình thương và sự tôn trọng đã đẩy Định vào vòng xoáy bi kịch
(ảnh minh họa).
Được “chạy” vào cấp 3, Định vẫn cố gắng cắp cặp tới trường, mặc dù, chữ nghĩa cứ nhảy múa trước mắt cậu như ma trận. Nhưng đến khi bố ép Định đi thi đại học thì cậu không thể chịu được. Để tránh nghe những lời mạt sát của bố, nước mắt sụt sùi của mẹ, cậu bỏ nhà lên Hà Nội, thoát khỏi sự áp chế của bố. Khi đấy, Định mới 17 tuổi.
Lúc đầu, cậu sống nhờ một người bạn, đi xin làm bưng bê cho quán phở. Nhưng công việc quá nhếch nhác, bà chủ cũng ngoa ngoắt, suốt ngày chửi bới nhân viên nên Định lại bỏ. Cậu đi phụ hồ cho người ta. Nhưng nghề phụ thuộc vào công trình nên bữa đực, bữa cái. Định đói dài, người bạn có người yêu đến sống cùng nên không cưu mang được Định. Buồn chán, mệt mỏi, Định lang thang vạ vật ở hồ Thiền Quang. Có việc thì làm, không có việc thì ngắm người qua lại. Tối thì nằm trên ghế đá ngủ, chịu cảnh sương gió, rét lạnh.
Sa chân
Một chiều, một người phụ nữ cao to, tóc dài, mặt trát phấn bự, môi to son đỏ chót đã rủ Định đi chơi, mời ăn uống rồi rủ Định về nhà ngủ. Cậu nghĩ đã gặp người tốt, thương cảm mình nên hồn nhiên đi theo. Nhưng đến tối, người phụ nữ lại lân la, vuốt ve đòi “gần gũi” Định. Lúc đầu, cậu cũng thấy ghê sợ, nhưng vì “cả nể” đã trót ăn uống một bữa túy lúy nên Định đành để im. Đến khi, người phụ nữ cởi đồ, bảo Định “kích thích” thì cậu nhảy dựng lên kinh hãi. Té ra, người đó chỉ có phần trên giống phụ nữ, còn phần dưới thì y chang “mình”.
Video đang HOT
“Em không đồng ý nhưng người đó vừa năn nỉ, giãi bày hết sức thương cảm, hơn nữa, mình đã ăn nghỉ ở nhà người ta, mang cảm giác chịu ơn nên em đành chấp nhận cho kẻ “nửa ông nửa bà” đó muốn làm gì thì làm” – ánh mắt Định tối sầm.
Sáng hôm sau, người ta “tặng” cậu 200.000 đồng làm quà, rồi xin số điện thoại. Định những tưởng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó. Nhưng ngày hôm sau, điện thoại của cậu réo chuông liên tục. Ở đầu dây bên kia toàn là giọng nam sượng sượng, léo nhéo rủ đi “chơi”. Đói khát nên cho dù chỉ dám ăn bánh mì cầm hơi nhưng chỉ sau 3 ngày, Định đã tiêu hết tiền, cũng không xin được việc. Vì thế, cậu lại tặc lưỡi nhận lời “đi chơi” với đàn ông.
“Sau vài lần nữa thì em mới nghĩ đó là một “nghề” có thể giúp mình lúc cơ nhỡ” – Định buồn nản. Thời gian đầu, mỗi tháng, Định “bắt” 20-30 khách. Người nào sộp thì cho 400.000-500.000 đồng, có khách bèo chỉ trả 50.000 đồng, Định cũng phải chịu vì họ cao to, xăm trổ đầy mình. Khách của Định chủ yếu là người đồng tính, họ cũng “truyền khẩu” số điện thoại của Định để gọi cho cậu khi có “nhu cầu”.
Định quan hệ với rất nhiều “bóng kín” đã có vợ. Họ phải sống trong vỏ bọc giới tính, rất đau khổ và mệt mỏi. Họ bảo giá như họ ngoại tình với đàn bà thì đã đành, đây lại phải đi tìm bạn tình nam. “Em là đàn ông nhưng cũng ái ngại cho họ. Em thì bị đưa đẩy đến nghề này, còn họ thì không có sự lựa chọn. Lúc đó, tự nhiên cũng thấy gần gũi, cảm thông với nhau hơn” – Định tâm sự.
Định cho biết, sau 2 năm “hành nghề”, khách của Định cũng thưa dần, Định phải sang Bắc Ninh, Hải Phòng để “làm mới”. Cậu rất muốn bỏ nghề nhưng vì chưa tìm được việc. “Em đi khách ít lắm, chỉ là cầm cự lúc đói quá thôi. Hơn nữa, sống bám vỉa hè cũng như một cơn nghiện, tìm được động lực để dứt hẳn với mối quan hệ cũ thật là khó”.
TheoAn ninh thủ đô
Bi kịch người Việt bán sức ở Trung Quốc
Ôm mộng đổi đời khi đi tìm việc làm có thu nhập cao, sau thời gian bán sức lao động ở Trung Quốc, nhiều lao động VN ngậm ngùi trở về tay trắng, thậm chí còn mang thêm thương tích...
Những lao động "chui" được trao trả về nước
Tình trạng vượt biên trái phép sang Trung Quốc làm thuê tăng lên đột biến trong thời gian gần đây. Tại tỉnh Hà Giang không chỉ đàn ông, thanh niên trai tráng, còn có nhiều phụ nữ, thậm chí cả học sinh, cũng bị dụ dỗ, lôi kéo dấn thân vào kiếp làm thuê ở xứ người.
Tiền mất, tật mang
Làn sóng di cư sang Trung Quốc tìm việc làm thuê ở xã Xà Phìn, H.Đồng Văn bắt đầu rầm rộ cuối năm 2011. Khi thấy người trong xã nườm nượp rủ nhau đi làm thuê ở phía bên kia biên giới, anh Sùng Mí Giàng tìm cách gia nhập đội quân di cư, ấp ủ hy vọng mang tiền về quê mua bò chăn nuôi.
Sùng Mí Giàng kể: "Đầu tháng 2.2011, tôi tìm được việc làm trong cơ sở chế biến gỗ ở khu vực giáp biên trong tỉnh Vân Nam. Công việc không cố định, bởi có ngày, tôi bị chủ điều đi làm phu hồ ở công trường xây dựng. Theo thỏa thuận, họ trả công lao động là 120 tệ mỗi ngày, lương trả theo tháng. Nhưng làm việc đến hết tháng thứ 7, ông chủ chỉ trả lương đến tháng thứ 3".
Không bằng lòng, Giàng tìm cách tiếp cận, thuyết phục trả lương sòng phẳng nhưng mỗi khi đặt vấn đề tiền bạc, chủ luôn có thái độ khó chịu và cố tình chây ì. Cực chẳng đã, Giàng đành bỏ việc về VN, bỏ luôn số tiền còn bị chủ thiếu nợ 8.000 tệ. "Mình chấp nhận mất tiền thôi, chứ ở đấy làm không công mãi cho nó sao được, về nhà tìm việc khác thôi", anh Giàng nói.
Theo bạn bè vượt biên đi làm thuê, trở về không một xu dính túi, Vừ Mí Phừ (23 tuổi, thôn Xóm Mới, thị trấn Phó Bảng, H.Đồng Văn) trải qua những giờ phút kinh hoàng khi bị Công an Trung Quốc bắt giam.
Vừ Mí Phừ kể: "Một tối, chúng tôi vừa ra khỏi nông trường đang trên đường về nhà thì bất thình lình công an mặc cảnh phục ập tới. Họ cầm súng uy hiếp, bao vây khống chế nhóm 15 lao động VN. Trời nhập nhoạng tối, tình huống diễn ra quá đột ngột và quá sợ hãi nên cả nhóm đứng ngây người, không một ai dám bỏ chạy. Nhóm lao động bị công an bắt gọn, áp tải về đồn".
Mí Phừ vén áo, chỉ chúng tôi xem vết sẹo dài thườn thượt bên tay phải là bằng chứng sau những trận đòn thẩm vấn. "Lần đầu tiên thẩm vấn, vì không biết họ yêu cầu gì nên Phừ có hành động khiến họ không hài lòng. Không nói không rằng, viên công an đứng bên cạnh cầm gậy phang thẳng vào người. Cú đánh mạnh khiến Phừ choáng váng, mặt mũi tối sầm, người chao đảo rồi ngã vật xuống sàn nên bị rách da tay.
Còn lần thứ hai, công an cũng cầm thanh sắt quất mạnh vào bắp tay. Khi thấy máu tứa ra, họ có gọi bác sĩ đến nhưng cũng chỉ xử lý vết thương qua loa. Những ngày sau đó, họ không đoái hoài đến nữa, vết đánh bầm dập và tụ máu rồi thành cục sẹo như bây giờ", Phừ nhớ lại với vẻ mặt chưa hết kinh hãi.
Đi làm "chui" ở Trung Quốc, Vừ Mí Phừ đã bị đánh đến độ mang đầy thương tích
Những ngày bị giam giữ, nhóm của Phừ chỉ được ăn uống qua loa, đa phần là thức ăn thừa cầm cự qua ngày. Sau 7 ngày trong đồn, cả nhóm bị đưa đi lao động ở bên ngoài.
"Họ bảo khi nào làm đủ tiền bù chi phí giấy tờ, thuê xe lên biên giới thì trả về VN. Đi làm khoảng 1 tháng, nhóm của Phừ được phía Trung Quốc trao trả qua Đồn Biên phòng Phó Bảng. Giữ được mạng về nhà là tốt rồi, từ giờ có cho thêm tiền Phừ cũng không dám sang biên giới làm thuê nữa", Vừ Mí Phừ nói.
Chết không được bồi thường
Cùng ở thị trấn Phó Bảng, Vừ Mí Súng (26 tuổi) sang bên kia biên giới làm thuê từ lời rỉ tai, hứa hẹn trả lương cao từ một người Trung Quốc lạ mặt gặp ở chợ phiên. Súng cho biết, họ đến chợ tìm người làm thuê nhưng không công khai mà rỉ tai từng người. Người này hứa trả 70 tệ mỗi ngày, ai đi thì liên hệ.
Nghe bùi tai, nhóm lao động VN gồm 7 người, trong đó có Súng tìm đường sang Trung Quốc. Theo hướng dẫn của người này, cả nhóm đi bộ theo đường mòn để tránh sự kiểm soát của biên phòng rồi lựa thời cơ vọt qua đường biên giới. Sau đó, nhóm tiếp tục đón ô tô đến TP.Nam Ninh nhận việc trồng cây.
Đi làm được 1 tháng rưỡi, lương chưa nhận một đồng. Giữa đêm đang ngủ, công an vào tận giường tống hết lên đồn. Chẳng ai có giấy thông hành, lại không nói được tiếng Trung. Mỗi lần bị thẩm vấn, không làm đúng ý là lập tức bị công an lấy đầu gối thúc vào ngực, bụng.
Nhóm của Súng có 2 người bị đánh đến thâm tím mặt mày. "Gần 20 ngày trong đồn, cả nhóm bị bắt ra ngoài đi trồng rau, nuôi lợn. Đêm đến thì bị nhốt trong phòng bé tẹo, cũng không có chăn màn. Không đủ chỗ nằm, anh em nằm cả ra sàn, muỗi đốt sưng người. Nhưng đêm đến mọi người hầu như không dám ngủ. Chỉ sợ cảnh sát đưa đi nơi khác. Nhiều đêm thức trắng, tôi từng nghĩ mình không còn cơ hội về với vợ con", Súng nghẹn ngào kể lại.
Được trao trả đưa về VN, Vừ Mí Súng mừng như bắt được vàng. Ngẫm lại sự việc đã qua, Súng nhận định cả nhóm đã bị chủ lừa, dùng thủ đoạn để quỵt tiền công. Bởi sau đó, Súng có nhờ hỏi địa chỉ của ông chủ, đến chợ phiên tìm người thuê lao động đòi tiền công nhưng không ai biết người này ở đâu.
Phó giám đốc Sở LĐ-TB-XH tỉnh Hà Giang, ông Nguyễn Thanh Long cho biết lao động VN chủ yếu sang Trung Quốc bằng con đường tiểu ngạch, không có giấy tờ hợp pháp, không được ký hợp đồng lao động nên không có cơ sở pháp lý để đấu tranh quyền lợi nếu xảy ra tai nạn lao động hoặc nhờ phía Trung Quốc can thiệp.
"Như một vài trường hợp ở các huyện Yên Minh, Quản Bạ, Đồng Văn khi đi thì không khai báo. Sang đến bên kia bị tai nạn lao động, có trường hợp tử nạn, nhà chức trách ở đó mới thông báo đại diện gia đình, chính quyền VN qua nhận thi hài. Họ chỉ hỗ trợ chi phí đi lại, đưa thi hài về nước, ngoài ra không có khoản đền bù nào cả nên rất thiệt thòi", ông Long chua xót nói.
Theo Dantri
Tiết lộ giật mình về chuyện "quý bà" mua dâm trai trẻ "Có lần chúng tôi đứng bắt khách có 1 quý bà đến yêu cầu 3 người cùng phục vụ. Lần khác 2 quý bà đi khách với tôi cùng 1 người đồng nghiệp khác nhưng thuê 1 phòng trong khách sạn và khi vui thì đổi qua đổi lại...". Liên quan đến vụ "những ổ mại dâm nam của các quý bà, dân...