Nghiện casino, bán thận của mình giá 5.000 USD
Khi thua cháy túi, muốn chơi tiếp, con bạc buộc viết lá đơn tình nguyện hiến thận giá 5.000 đôla.
Trung tuần tháng 4/2013, Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội công an tỉnh An Giang tiếp một người đàn ông đề nghị được cứu giúp. Trong bộ dáng thiểu não, gương mặt hốc hác, cặp mắt thâm quầng sau nhiều đêm mất ngủ, người đàn ông run run đưa cho trinh sát tờ giấy: “Tôi quỳ lạy các anh. Chỉ có các anh mới cứu được vợ con tôi. Thằng con trai tôi hư hỏng sang Campuchia đ.ánh b.ạc, nó chuẩn bị lấy thận rồi. Vợ tôi đem t.iền chuộc không đủ, nó cũng bắt luôn. Tôi sang bển, nó bắt nữa”. Người đàn ông có tên là Nguyễn Văn Thanh (SN 1953, ngụ ấp An Hòa, xã Khánh An, huyện An Phú, An Giang) đề nghị giải cứu vợ là bà Lâm Thị Sáng (SN 1954) cùng con trai là Nguyễn Văn Hồng (SN 1981).
Gia đình bà Sáng thuộc hộ nghèo. Bà cùng chồng là Nguyễn Văn Thanh đi làm thuê làm mướn. Mấy đứa con đều bỏ học giữa chừng giúp cha mẹ mưu sinh. Riêng Nguyễn Văn Hồng thường tụ tập với nhóm bạn lén sang biên giới.
Đầu năm 2013, Hồng hí hửng về nhà đưa cho mẹ một xấp bạc, giọng dõng dạc: “Mẹ cầm lấy tiêu xài”. Biết con sang biên giới đ.ánh b.ạc, bà Sáng không giấu được tức giận trách móc, nhưng Hồng không nghe lời mẹ. Lần đầu sang sòng bạc Campuchia giáp với biên giới Thái Lan, Hồng ăn hơn 1.000USD, tương đương 20 triệu đồng. Ngày 4/3/2013, Hồng trốn gia đình tiếp tục sang biên giới đ.ánh b.ạc.
Theo lời khai của Hồng, do là khách quen ở sòng bạc, y được tiếp đón như thượng đế. Ban đầu, Hồng thắng được vài trăm đôla. M.áu ăn thua tăng lên gấp bội, Hồng như con thiêu thân tại sòng bạc. Sau hai ngày, Hồng thua cháy túi và vay nóng của sòng bạc. Không có t.iền gỡ gạc và nợ tại sòng bạc, Hồng bị giam lỏng. Qua nhiều lần năn nỉ, chúng đồng ý cho Hồng vay tiếp 5.000 đôla với điều kiện phải viết “đơn tình nguyện hiến thận”. Nghĩ cha mẹ ở nhà bặt tin và số nợ quá lớn, Hồng đ.ánh liều cầm viết ghi theo lời đọc chủ nợ: “Tôi tên Nguyễn Văn Hồng, SN 1981, hộ khẩu: ấp An Hòa, xã Khánh An, huyện An Phú, An Giang. Không t.iền sử bệnh lý. Tôi xin tình nguyện hiến thận”. Viết xong lá đơn, Hồng nhận được 4.000 đôla. Y tiếp tục lao vào sòng bạc. Và cũng như những lần trước, Hồng lại thua cháy túi và tiếp tục trở lại phòng giam.
Video đang HOT
Bắt con, giam mẹ
Sự vắng mặt đột ngột của Hồng khiến vợ chồng bà Sáng nhiều đêm mất ngủ. Bà Sáng gom góp những đồng t.iền cuối cùng thuê người sang Campuchia đến các sòng bạc tìm Hồng nhưng thất vọng. Ngày 15/3/2013, bà Sáng nhận được điện thoại của Hồng, giọng nức nở: “Ba mẹ cứu con. Mẹ không đem t.iền qua chuộc, con sẽ bị cắt thận”. Bà Sáng nghẹn ngào: “Bao nhiêu?”. Hồng nói: “5.000 đôla”. Vay mượn khắp nơi được 40 triệu đồng, người mẹ chưa một lần đặt chân sang biên giới, giờ liều mạng mang t.iền qua trả nợ.
Bà Sáng nhớ lại: “Ngày 17/3/2013, từ số điện thoại của Hồng cho, tôi nhờ người đưa sang biên giới. Hơn nửa ngày ngồi xe, tôi đi theo sự hướng dẫn của một thanh niên bằng điện thoại. Khi đến nơi, tôi thấy Hồng xanh xao. Bọn chúng hỏi t.iền đâu, tôi mở cặp đưa cho chúng. Đếm t.iền xong, một tên cao to hét: “5.000 đôla là 100 triệu đồng, bả đưa 40 triệu đồng, không đủ. Bọn bây, nhốt luôn bà này chờ chồng mang t.iền sang nộp”. Một đối tượng còn tuyên bố, đầu tháng 4/2013, gia đình bà không đưa đủ t.iền chuộc, chúng sẽ đưa Hồng sang Thái Lan cắt thận để trừ nợ.
Ba ngày sau, bọn chúng bấm điện thoại cho bà Sáng nói chuyện với chồng. Nhận điện thoại của vợ, ông Thanh c.hết lặng người. Giữa xóm nghèo kiếm đâu ra 30 triệu đồng. Trong lúc cùng quẫn, ông Thanh quyết định tìm đến Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội Công an tỉnh An Giang nhờ giải cứu.
Thượng tá Bùi Bé Năm, Trưởng phòng cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội công an tỉnh An Giang cho biết, tiếp nhận đơn của ông Thanh, phòng đã xin ý kiến ban giám đốc công an tỉnh để lên kế hoạch giải thoát nạn nhân. Do mối quan hệ thân tình với cảnh sát nước bạn và bằng biện pháp nghiệp vụ, phòng cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội công an tỉnh An Giang đã giải cứu bà Sáng và Hồng trở về nước an toàn. Sau hơn một tuần được giải thoát, bà Lâm Thị Sáng vẫn không tin mình cùng đứa con trai trở về quê cũ. Tiếp chuyện với chúng tôi, bà Sáng không ngớt lời cảm ơn lực lượng cảnh sát hình sự, công an tỉnh An Giang đã giúp bà cùng đứa con trai thoát khỏi địa ngục trần gian ở nước bạn. Hiện cơ quan cảnh sát điều tra công an tỉnh An Giang tiếp tục điều tra mở rộng vụ án.
Theo Công an TP.HCM
Bi kịch làm vợ xứ người
Suốt 13 năm dài đằng đẵng, người đàn bà ấy phải chịu một cuộc sống như kiếp "nô lệ" ở xứ người. Cũng trong ngần ấy năm, bà đã phải chấp nhận lấy hai đời chồng, để tìm cách quay trở về quê hương, đất tổ.
Vỡ mộng thoát nghèo
Chúng tôi về thôn 1, xã Thọ Bình, huyện Triệu Sơn (Thanh Hóa) vào một ngày giữa tiết trời tháng Tư, để tìm gặp bà Lê Thị Lan (52 t.uổi) - người đã có 13 năm sống kiếp "nô lệ" ở trên đất Trung Quốc.
Trong căn nhà cấp bốn tuềnh toàng, bà Lan kể cho chúng tôi nghe về quãng đời cùng cực mà bà vừa trải qua. Sinh ra và lớn lên ở xã Thọ Bình, năm 1985, bà bỏ quê vào miền Nam tìm kế sinh nhai. Thời gian đó, bà Lan kết hôn với một người đàn ông và sinh được 3 con trai. Cuộc sống vợ chồng ngày càng trở nên mâu thuẫn, vợ chồng bà đứt gánh giữa đường. Không thể sống được ở miền Nam, 4 mẹ con bà Lan dắt díu nhau trở về quê cũ sinh sống, từ năm 1990 - 1996. Ngày ấy, khi trở về quê, một thân nuôi 3 đứa con nhỏ, không nghề nghiệp, nên cuộc sống của 4 mẹ con bà đầy rẫy cùng cực, đói rách.
Đến năm 1996, cạnh xóm nhà bà Lan có một người phụ nữ lấy chồng Trung Quốc, thi thoảng về quê một lần. Lần ấy, trong lúc về quê, người phụ nữ kia gặp bà Lan và ngỏ ý rủ bà sang Trung Quốc làm ăn. Nhớ lại thời khắc ấy, bà Lan, kể: "Chao ôi, lúc đó 4 mẹ con đang đói rách vô cùng. Cơm không đủ ăn, áo không đủ ấm, nghề ngỗng chẳng có, lũ con lại đang lít nhít cả, nên nghe bà ta nói thế, tôi cũng muốn đi theo để k.iếm t.iền nuôi các con. Vậy là tôi gật đầu theo bà ấy qua Trung Quốc làm ăn, để gửi t.iền về nuôi con.- Nhưng trước khi đi, vì thằng cu Thủy đang nhỏ quá, nên tôi yêu cầu chị ta cho mang nó đi theo. Còn 2 đứa lớn, tôi gửi qua nhà ông bác họ".
Người phụ nữ hàng xóm đưa mẹ con bà Lan rời quê vào một buổi nhá nhem tối. Sau một đêm ngồi xe khách, mẹ con bà Lan lên đến tỉnh Cao Bằng, rồi được "bà mối" dẫn bộ băng rừng qua biên giới sang Trung Quốc. "Lại tiếp tục một ngày ngồi xe khách nữa. Đến chiều tối, chị ta dẫn hai mẹ con tôi đến một bản nghèo ở vùng núi Trung Quốc. Chị ta cho tôi và thằng cu Thủy vào ở chung với nhiều phụ nữ Việt Nam khác" - bà Lan nhớ lại.
Ngày đầu tiên ở nơi xứ lạ cũng là ngày bà Lan vỡ mộng thoát nghèo. Những người cùng cảnh ngộ cho biết, họ là một món hàng để người ta bán cho đàn ông Trung Quốc, và sẽ phải đối mặt với tương lai vô định. Không có t.iền, không biết đường về và cũng không biết tiếng xứ người, bà Lan đành đau đớn chấp nhận buông xuôi cuộc đời cho những cuộc xem mặt, ngã giá mua bán của những người đàn ông lạ với "bà mối". Sau khoảng một tháng "chào hàng", bà Lan được "bà mối" bán cho một người đàn ông Trung Quốc hơn mình gần 30 t.uổi.
Bà Lê Thị Lan chăm sóc con trai đang bị ốm ở nhà
"Địa ngục" nơi xứ người
Nhớ về quãng thời gian sống kiếp "nô lệ" ở xứ người, bà Lan vẫn thấy rùng mình vì những gì mình đã trải qua.
Bà bảo: "Lão Trần Tao Dùng ác lắm. Từ khi về ở với lão, ngày nào bà cũng phải làm việc quần quật từ sáng sớm đến tối mịt để phục vụ 2 mẹ con nhà hắn, mà vẫn bị đ.ánh đ.ập. Trước khi mua bà Lan, lão Tao Dùng đã có 2 đời vợ nhưng đều không có con. Tính khí lão thất thường, lại nghiện rượu. Vì thế, mỗi lẫn lão say rượu là tôi phải hứng chịu những trận đòn roi ác tử".
Một điều khá may cho bà Lan, vì lão Tao Dùng không có khả năng duy trì nòi giống, nên có vẻ cũng quý thằng cu Thủy. Cu Thủy được cho đi học và vì thế nói được tiếng Trung Quốc. Nhờ đó, mỗi ngày bà Lan học mót chữ từ cu Thủy, sau nhiều năm cũng nghe, hiểu và nói được tiếng Trung Quốc.
Cuộc sống cơ cực của người đàn bà Việt Nam ở xứ người này có lẽ không thể gượng nổi, nếu như bà không nuôi ý định tìm cách trở về quê hương. Trong một lần đi chợ mua rượu cho Tao Dùng uống, bà Lan gặp lại người hàng xóm đã lừa bán mình. Thế nhưng, bà Lan không một lời trách móc, vì bà nghĩ nếu muốn có cơ hội trở về Việt Nam, thì phải bấu víu vào người phụ nữ kia. Vậy là, bà Lan tiếp tục "bồi dưỡng" cho người đàn bà hàng xóm số t.iền bấy lâu mình dành dụm được, rồi gửi thư tay và thuê người đàn bà này về Việt Nam đem thằng Tâm (con trai thứ hai sang với mình).
"Bây giờ về đến quê rồi, nhưng cuộc sống vẫn còn nhiều gian truân lắm. Nhưng được c.hết ở quê là phúc tổ cho tôi lắm rồi".
Bà Lê Thị Lan
Cách này vừa để tạo được lòng tin với nhà chồng, vừa có người hỗ trợ bà thực hiện ý định trốn về Việt Nam. Sau thời gian sống kiếp "nô lệ" với gia đình Tao Dùng, bà Lan đổ bệnh. Bệnh nặng khiến bụng bà ngày một trướng lên, nước da xanh xao, vàng vọt, chân tay lòng khòng. Thấy "vợ" ốm đau liên miên, Tao Dùng không những không lo thuốc men, chữa trị mà hắn ta còn tuyên bố thà để bà c.hết, chứ nhất định không bán trâu, bò chữa bệnh cho bà. Từ đó, gia đình nhà Tao Dùng thả tự do cho bà Lan, muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm.
Lúc bấy giờ, sau 10 năm ở Trung Quốc, cả 3 mẹ con bà Lan đều đã có thể nghe, hiểu và nói tiếng Trung Quốc, nhưng lại bị gia đình Trần Tao Dùng ruồng bỏ. Ý định trở về Việt Nam của 3 mẹ con bà vẫn còn đầy rẫy khó khăn, vì trong tay không có t.iền. Người đàn bà này phải quyết định bán thân mình một lần nữa. Bà tìm đến khu chợ để gặp "bà mối" ngày xưa, ngỏ ý muốn được trở thành món hàng để "bà mối" đi rao bán. Nhưng lần này khác với lần trước, bà Lan yêu cầu "bà mối" phải chia cho mình một nửa số t.iền "bán thân". Sau vài ngày liên hệ, bà Lan được bán cho một người đàn ông nghèo, đồng thời nhận được một nửa t.iền như đã cam kết. Có được ít t.iền, bà Lan đưa hết cho Tâm dẫn em Thủy lên tỉnh làm thuê và dặn con thi thoảng tìm về xóm bà đang làm dâu để mẹ con gặp nhau, tìm cơ hội về Việt Nam. Gia đình này nghèo lắm, nghèo đến nỗi ông chồng đã gần 60 t.uổi mà vẫn không có t.iền để lấy được một người vợ bản xứ. Lần này có lẽ trời thương tình, bà Lan được chồng chăm lo tận tình, nên bệnh tật cũng được chữa khỏi. Sau 3 năm chung sống, thì người chồng ấy qua đời. Cũng thời điểm này 3 mẹ con bà Lan đã tích lũy được chút vốn liếng. Một ngày cuối năm 2009, 3 mẹ con bà Lan gặp nhau, rồi trở về quê cũ ở xã Thọ Bình, huyện Triệu Sơn, tỉnh Thanh Hóa.
Lúc chia tay, tiễn chân chúng tôi ra ngõ, bà Lan bộc bạch: "Bây giờ về đến quê rồi, nhưng cuộc sống vẫn còn nhiều gian truân lắm. Nhưng thôi, được c.hết ở quê là phúc tổ cho tôi lắm rồi". Nói xong, bà cười nhưng hai hàng nước mắt của bà vẫn lăn trên gò má.
Theo 24h
Nữ tu sĩ hiến thận cứu b.é t.rai 9 t.uổi Dù đã rời bỏ cuộc sống vật chất, xa lánh sự đời chuyên tâm tu hành song không thể cầm lòng trước nỗi đau của con trẻ, nữ tu sĩ quyết định hiến một quả thận của mình để cứu b.é t.rai 9 t.uổi đang trong cơn nguy khốn do thiểu sản thận bẩm sinh. Từ khi mới chào đời bé Nguyễn Xuân...