Nghi vợ ngoại tình vì tân trang đồ lót xoành xoạch
Dù chuẩn bị tinh thần, nhưng ngay đêm tân hôn, tôi vẫn choáng với nội y của em. Lần này, thủ phạm là chiếc quần chíp bị rách đũng.
Chào Phương Anh với tâm sự: “Hãi hùng vì trải qua đêm động phòng và chuyện chăn gối kinh hoàng”!
Thú thực, là đàn ông và cũng là một người chồng mà khi đọc tâm sự của bạn, tôi không khỏi rùng mình. Với 3 lần xé váy của vợ, có thể nói chồng bạn không bình thường. Bạn rất nên nói chuyện với chồng và khuyên anh ấy nên đi tìm bác sĩ để được tư vấn. Tôi chỉ mong sao gia đình chị sẽ sớm vượt qua được chuyện này.
Đọc bài, tôi thấy chị nhắc đến những chiếc váy ngủ đêm tân hôn nên tôi cũng chợt nhớ tới chuyện tân hôn của vợ chồng mình. Dù tôi chẳng xé váy của vợ như chồng bạn, nhưng thực sự tân hôn của tôi không hoàn hảo. Tất cả chỉ là do cái quần chíp của vợ mà ra.
Tôi xin mạn phép lôi chuyện nhà mình ra đây để kể cho các bạn nghe. Dù hiện nay vợ tôi đã thay đổi hoàn toàn nhưng tôi mong những phụ nữ chưa chú ý nhiều đến nội y bên trong như vợ tôi của cách đây 2 năm trước hãy chú ý hơn đến điều này. Có như vậy, cuộc sống vợ chồng mới lôi cuốn và hấp dẫn, trọn vẹn hơn. Bởi mọi cảm hứng của người đàn ông đối với vợ, cũng có điểm xuất phát không nhỏ từ những điều nhỏ nhặt ấy. Tôi xin khẳng định trong phòng the, nếu nội y của vợ cứ xinh xắn và sạch sẽ là đời sống tình cảm của vợ chồng được hâm nóng liên tục luôn.
Dù chuẩn bị tinh thần, nhưng ngay đêm tân hôn, tôi vẫn choáng với nội y của em. Lần này, thủ phạm là chiếc quần chíp bị rách đũng. (Ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi yêu nhau hơn 1 năm mới cưới. Nhìn bề ngoài, vợ tôi là cô gái khá xinh đẹp, ăn mặc sành điệu. Cô ấy hiện làm PR cho một công ty và cũng hay đi làm bằng xe xịn. Nhưng ngay từ ngày yêu vợ, một vài lần tôi đã tí ngất khi vô tình nhìn thấy phụ kiện loẻng xoẻng bên trong của em. Có ít nhất 2 lần, tôi thấy em mặc những chiếc váy voan rất đẹp hoặc những chiếc áo sơ mi trắng rất thanh lịch. Nhìn bên ngoài, em yêu kiều và sang trọng cực kỳ. Thế nhưng, tôi bất chợt bắt gặp dây áo lót của em không biết dùng từ đời nảo đời nào mà xoăn tít, lấm tấm mốc.
Dù chẳng muốn để ý vặt vãnh như vậy, nhưng thực sự hình ảnh dây áo lót như vậy của em đã để lại trong tôi ấn tượng không mấy hay ho. Ban đầu, tôi còn nghĩ là em quá vội vàng để đi làm nên có thể không để ý đến nội y bên trong. Song sau đó, tôi lại bất chợt bắt gặp em mặc chiếc áo lót đã ngả sang màu cháo lòng.
Tất nhiên, lúc ấy, tôi không dám góp ý hay nói ý tứ gì với em cả vì tôi ngại. Hơn nữa, tôi sợ em lại nghĩ, đàn ông đàn ang gì mà để ý đến chuyện dây áo lót của bạn gái thì tẹp nhẹp quá. Song tôi nghĩ, chưa cưới mà đã mấy lần gặp em mặc áo lót như vậy thì không hiểu khi đã nên vợ nên chồng, tôi phải “xài” hàng ngày thì cảm giác thế nào nữa?
Tôi đã định không tiếp tục với em nữa chỉ vì 2 lần gặp em mặc áo lót như thế. Nhưng tôi lại thấy lý do để chia tay cô ấy như vậy thật không đáng. Tôi tự nhủ khi cô ấy đã chính thức làm vợ tôi rồi thì tôi sẽ chỉnh dần thói quen lôi thôi khi mặc nội y này vậy.
Dù chuẩn bị tinh thần, nhưng ngay đêm tân hôn, tôi vẫn choáng với nội y của em. Lần này, thủ phạm là chiếc quần chíp bị rách đũng. Chẳng là hôm ấy, em diện một chiếc váy sexy mỏng tang rất đẹp. Tôi ngất ngây trước vẻ yêu kiều và nóng bỏng này của em nên bắt đầu cởi chầm chậm từ từ. Nhưng cảm hứng của tôi tụt luôn xuống khi trong ánh đèn ngủ dịu dàng, tôi vẫn kịp nhận ra quần chíp của em bị rách một chút đũng.
Video đang HOT
Không hiểu sao khi bắt gặp cảnh ấy, mọi cảm hứng gần gũi trong tôi tan biến luôn. Em như chợt nhận ra sự khác lạ của tôi nên hỏi: “Sao vậy anh? Sao dừng lại thế?”. Tôi cũng bắt đầu thẳng thắn với em: “Em mặc chiếc quần chíp rách đũng này làm anh bị mất tập trung”. Vợ mới cưới của tôi chẳng lấy gì làm bất ngờ, còn bảo: “Chết, em quên mất đấy, em đã mua thêm 2 bộ nội y mới rồi nhưng còn tiếc nên chưa diện anh xem”.
Từ sự cố chiếc quần chíp sau tân hôn, có vẻ vợ tôi đã rút kinh nghiệm và chú ý hơn đến chuyện mặc nội y hàng ngày. Song cũng vài lần nữa, tôi vẫn bắt gặp chíp của em bị vàng đũng, biến màu, nhàu nhĩ. Còn thi thoảng lắm, tôi vẫn bắt gặp em mặc đồ công sở nhưng áo lót bên trong quá cũ kỹ, bị ố, mốc và dây xoắn tít… Những lúc ấy, tôi thường nhắc em phải thay luôn.
Thấy để chính vợ tự giác cải thiện và chăm chút cái vẻ bên trong sành điệu như vẻ bên ngoài không tiến bộ là mấy. Tôi đã chính thức vào cuộc.
Đầu tiên, tôi rất hay gửi links cho vợ tôi đọc được những bài viết về thời điểm các phụ nữ kể cả nam giới là tôi phải thay mới đồ lót. Rồi nhiều lần vậy, em cũng nhận ra, đồ lót nên thay mới 6 tháng 1 lần.
Tôi cũng chủ động mua những đồ lót quyến rũ tặng vợ. Khi nào có tiền, tôi mua tặng cô ấy bộ quần áo lót hàng hiệu. Lúc ít tiền, tôi lựa chọn đồ lót Việt Nam cũng rẻ và chất liệu cotton.
Công bằng mà nói, vợ tôi đã thay đổi hẳn so với trước đây. Nhưng thời gian ngần đây tôi lại thấy em quá chú trọng đổi mới đồ lót. (Ảnh minh họa)
Tiếp đến, nếu đến kỳ hạn thanh lý quần áo lót mà vợ tôi vẫn tiếc rẻ và cho “nó còn mới mà anh” thì tôi sẽ lẳng lặng giấu vợ cho ra thùng rác từng cái một. Bởi tính vợ tôi biết, có thể bỏ tiền triệu ra mua son phấn, quần áo ngoài nhưng khi đến kỳ hạn “thải” một bộ quần áo lót, cô ấy tiếc rẻ lắm.
Dần dần sau 2 năm, vợ tôi đã thay đổi rất nhiều. Em đã biết từ giã hẳn những chiếc áo lót quần lót ố màu, dão, hay dây áo xoăn tít và thi thoảng còn tự biết đi mua sắm nhằm tân trang đồ lót. Điều này khiến tôi cũng bất ngờ và vui sướng.
Giờ vợ tôi còn tự biết rằng, nếu không làm đẹp cho tôi ngắm thì ít nhất cũng phải tự biết làm đẹp cho bản thân cô ấy. Cô ấy còn bảo cám ơn tôi rất nhiều vì đã nhắc nhở cô ấy thay đổi thói quen mặc đồ lót lôi thôi này.
Công bằng mà nói, vợ tôi đã thay đổi hẳn so với trước đây. Nhưng thời gian ngần đây, tôi lại thấy em quá chú trọng đổi mới đồ lót. Tiếc tiền chỉ là 1 phần nhưng tôi lo sợ em có tín hiệu ngoại tình 10 phần. Tôi thấy, vợ mà cứ tân trang đồ lót xoành xoạch thì cũng có chút gì đáng ngờ nhỉ?
Theo VNE
Ác mộng mỗi lần phải về quê chồng vì không có nhà vệ sinh
Tôi có nói bố mẹ chồng xây nhà vệ sinh thì hai cụ gạt đi kêu từ trước tới giờ thế rồi có sao. Rồi 2 cụ nói tôi chê hai cụ quê mùa ở dơ phải không?
Đọc nhiều tâm sự thấy có mấy bài nói về phố - quê và có bài nói về mấy anh chàng sợ về quê vợ vì không có nhà vệ sinh, tự nhiên tôi bật cười nghĩ sao có người giống mình thế.
Tôi sinh ra ở thành phố, nói nhà giàu tiểu thư thì cũng không hẳn nhưng nhà cũng đầy đủ khá giả. Bố mẹ cũng có chức có quyền quen biết nhiều. Từ nhỏ chị em tôi đã chẳng phải làm gì vì trong nhà có người làm.
Từ nhỏ tới lớn cuộc sống của tôi chắc hẳn cũng là mơ ước của nhiều người khi chỉ lo ăn học chứ không lo lắng chuyện gì. Ra trường, nhờ gia đình quen biết tôi có một chân làm trong nhà nước với mức lương tương đối ổn và nhàn nhã.
Công bằng mà nói anh là một người chồng tốt, chăm lo cho vợ con không có gì phải phàn nàn duy chỉ có một chuyện tôi sợ về quê chồng (Ảnh minh họa)
Song không vì thế mà tôi chẳng biết gì. Tôi cũng nấu ăn ngon lành như bất cứ cô gái nào. Vì công việc nhàn nhã nên tôi tranh thủ kiếm thêm việc ngoài tăng thu nhập. Quan hệ với mọi người cũng rất tốt vì tôi là người vui vẻ hòa đồng. Chính vì thế chồng tôi bây giờ mới cảm thấy yêu thích tôi.
Công bằng mà nói anh là một người chồng tốt, chăm lo cho vợ con không có gì phải phàn nàn duy chỉ có một chuyện tôi sợ về quê chồng. Đối với tôi mọi thứ thật kinh hoàng, quê anh ở Bình Định nhà không phải nghèo đói gì song nếp sống ở quê thật sự tôi rất sợ.
Nhớ lần đầu về nhà anh, ấn tượng của tôi đầu tiên là nhà anh không hề có nhà tắm hay nhà vệ sinh. Và vườn sau có rất nhiều mộ của ông bà tổ tiên. Lúc đó tôi nhìn anh và thấy anh thật tội. Nhà anh có lẽ khó khăn tới mức không xây nổi nhà vệ sinh?
Nhưng tôi đã lầm, không phải riêng gì nhà anh mà quanh đó hầu như nhà ai cũng thế. Họ có những căn nhà rất to nhưng cũng không hề xây nhà vệ sinh. Và cũng vì thế mỗi lần về quê anh là mỗi lần khốn khó của tôi.
Sau một chặng đường dài xuống tới nhà anh, điều tôi muốn nhất là tắm rửa vệ sinh cho thoải mái. Tôi hỏi thì anh hồn nhiên chỉ tôi ra mé sông sau nhà. Nhìn ra mà tôi như phát khóc. Giữa thanh thiên bạch nhật không lẽ lột đồ tắm rửa ngoài đây? Chưa kể lỡ ai vô tình thấy thì sao?
Lúc đó tôi hoảng quá suýt khóc. Anh dường như cũng hiểu nên xin phép dắt tôi ra nhà nghỉ trên thị trấn với lý do tôi không dám ngủ lại nhà anh, sợ hàng xóm dị nghị con gái mà theo trai về nhà ngủ. Bố mẹ anh có giữ lại song hai cụ thấy cũng hợp lý, do ở quê mọi người cũng khắt khe khó tính nên cho phép ra nhà nghỉ tắm rửa xong tôi lại theo anh về nhà.
Lúc này nhà bắt đầu nấu cơm. Do lần đầu về ra mắt nên tôi cũng muốn trổ tài nữ công gia chánh nhưng đúng đời không như mơ. Mọi thứ không theo ý tôi. Lần đầu nấu bếp củi tôi lúng túng từ việc nhóm bếp cho tới canh lửa sao cho vừa. Thành ra chẳng món nào ngon lành đúng ý.
Mẹ anh kêu tôi còn vụng lắm phải rèn nhiều làm tôi buồn. Tới bữa cơm cả nhà ngồi ăn trên một cái phản gỗ lớn trong vườn cho mát. Đang ăn tự nhiên tôi nhìn ra hướng bờ sông sau vườn thấy có mấy đứa nhỏ đang ngồi vệ sinh ở đó. Nghĩ tới việc trước đó mẹ chồng mang rau thịt ra đó rửa tự nhiên tôi lợm giọng buồn nôn.
Hai cụ không biết tưởng tôi bị sao, tôi đành nói tôi bị đau dạ dày sáng giờ chưa ăn gì nên giờ khó chịu bụng. Thế là tôi lại bị chê tiểu thư dân thành phố yếu đuối. Thế rồi vì lý do bệnh nên tôi cũng kiếm cớ xin về thành phố sớm.
Tôi rất sợ về quê anh lần nữa, nghĩ tới việc lấy anh phải về đó tôi lại sợ. Song vì yêu anh, lại nghĩ bọn tôi làm ở thành phố phải năm thì mười họa mới về nên tôi cũng bỏ qua.
Nhưng lấy anh rồi, chuyện về quê còn kinh khủng hơn. Vợ chồng không được ra nhà nghỉ như hồi yêu nhau, chưa kể lễ giỗ lại phải tất bật chạy về lo.
Sợ nhất là có hôm về trúng ngày kinh nguyệt. Nhà có khách đông, mỗi ông uống xong say xỉn ra vườn đứng mỗi người mỗi góc. Vì tôi bị nhiều nên rất mệt muốn kiếm chỗ thay đồ tắm rửa cũng không có.
Tôi có nói bố mẹ chồng xây nhà vệ sinh thì hai cụ gạt đi kêu từ trước tới giờ thế rồi có sao. Rồi 2 cụ nói tôi chê hai cụ quê mùa ở dơ phải không?
Tôi sợ 2 cụ phật ý nên thôi không nói nữa. Tôi nói với anh thì anh hồn nhiên kêu anh sống trước nay như thế rồi, có sao đâu. Nếu 2 cụ không muốn thì thôi.
Rồi tôi cũng tích cóp đủ tiền xây nhà. Nhưng giờ hai cụ vẫn nhất quyết không chịu xây cho tôi cái nhà vệ sinh khiến mỗi lần nghĩ về quê, tôi như gặp ác mộng (Ảnh minh họa)
Biết không nói được nên tôi lại chuyển qua dụ dỗ hai cụ xây nhà mới cho đẹp. Tiện thể tôi sẽ nói bác thợ xây dùm cái nhà vệ sinh. Hai cụ cũng ưng nhà mới, nhưng sợ bọn tôi mới đi làm không có tiền.
Tôi liền ráng dành dụm mỗi tháng gửi về cho cụ ít tiền để hai cụ để dành xây nhà. Có tiền hai cụ sợ mất nên rủ nhau đi mua vàng rồi bỏ túi đùm đùm bọc bọc trong người. Bình thường thì không sao nhưng hễ mỗi khi nghe bố chồng đi nhậu là tôi lại giật mình thon thót, sợ ông lại quen thói lột đồ vứt lung tung.
Rồi tôi cũng tích cóp đủ tiền xây nhà. Nhưng giờ hai cụ vẫn nhất quyết không chịu xây cho tôi cái nhà vệ sinh. Giờ tôi phải nói sao cho hai cụ hiểu đây? Mọi người giúp tôi với!
Theo VNE
Tát vợ và chị dâu vì dám láo với mẹ chồng Mẹ tôi nói lời xin lỗi mà quay lưng đi là chảy nước mắt. Tôi đứng sau trông thấy cả. Hôm ấy tôi xông vào vả chị dâu mấy cái đến sái hàm và chảy máu lợi. Tôi là đàn ông không trực tiếp mang nặng đẻ đau còn hiểu rất rõ lòng cha mẹ. Vậy mà bạn Lê Ngân gì đấy còn...