Nghi vợ bầu ngoại tình, chồng phẫn nộ theo dõi tận vào nhà nghỉ ngờ đâu sự thật khiến anh sững sờ
Anh vừa ra khỏi nhà, không ngờ lại lần nữa bắt gặp Hạnh bụng bầu lên xe bus tiếp tục tới nhà nghỉ kia.
Hôn nhân rất cần sự sẻ chia và chung vai gánh vác, bởi tổ ấm chẳng bao giờ có thể được xây nên từ bàn tay của một người cả. Cho dù người chồng nguyện cáng đáng tất cả để vợ được an nhàn thì chắc gì người vợ ấy đã thấy vui vẻ. Thoải mái và an lòng sao được khi bản thân không giúp đỡ được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn chồng chạy ngược chạy xuôi, phờ phạc lo lắng cho gia đình nhỏ?
Ấy thế nhưng người chồng tên Hưng (29 tuổi) hiện đang sinh sống và làm việc ở Hà Nội lại cứ khăng khăng một mực “bắt” vợ phải hạnh phúc kiểu đó. Anh và vợ yêu nhau từ những ngày tháng còn ngồi trên ghế trường đại học, tốt nghiệp xong họ lập tức làm đám cưới. Hạnh – vợ anh sớm có bầu, anh liền bảo vợ ở nhà dưỡng thai chờ sinh em bé, khỏi cần xin việc đi làm.
Vì Hưng quá kiên quyết, Hạnh đành nghe theo. May mắn công việc của Hưng thuận lợi nhưng một mình gồng gánh cả gia đình thật chẳng dễ dàng gì. Song Hưng chưa bao giờ than vãn lấy nửa lời. Anh luôn cho rằng, chỉ cần vợ con sung sướng, anh có vất vả thế nào cũng được.
Ai ngờ đâu vào thời điểm Hạnh mang bầu được 7 tháng, Hưng trên đường từ công ty về thì tình cờ bắt gặp cô bước ra từ một nhà nghỉ trong ngõ. Mặc dù Hạnh bịt kín mít khẩu trang và mặc áo khoác chống nắng nhưng Hưng dễ dàng nhận ra vợ mình. Trông dáng vẻ ngó trước ngó sau, lén la lén lút của Hạnh, trong lòng Hưng dâng đầy đau đớn và căm phẫn.
Hạnh hẹn hò với ai trong ấy? Nghĩ vợ bầu ngoại tình là chuyện khá nực cười nhưng Hưng không nghĩ ra khả năng nào khả dĩ hơn. Quan trọng hơn cả, anh đối xử với cô chưa đủ tốt ư? Chẳng lẽ như người ta nói, Hạnh sướng không biết đường sướng, rảnh rỗi quá sinh lắm chuyện?
Ngày hôm sau Hưng cố tình xin nghỉ làm để theo dõi vợ. Anh vừa ra khỏi nhà, không ngờ lại lần nữa bắt gặp Hạnh bụng bầu lên xe bus tiếp tục tới nhà nghỉ kia. Hưng lao vào theo, nổi giận đùng đùng đòi số phòng của người phụ nữ mang thai vào trước đó. Nhân viên không còn cách nào đành miễn cưỡng để anh lên. Lao như bay qua cầu thang nhưng cảnh anh nhìn thấy lại không giống chút nào với tưởng tượng.
Video đang HOT
Cánh cửa phòng nhà nghỉ không đóng hẳn, Hạnh ở trong đó một mình. Cô đang lúi húi thu dọn ga gối, khăn tắm cho vào giỏ đồ mang giặt, sau đó cầm chổi lau nhà dọn dẹp sạch sẽ phòng nghỉ một lượt.
Xong việc, cô xách giỏ đồ, xoay người định sang phòng bên cạnh. Khi bắt gặp Hưng đang đứng im lìm ngoài cửa phòng, nhìn chằm chằm mình từ bao giờ, Hạnh giật mình kinh hãi.
“Anh… Về nhà rồi mình nói chuyện sau nhé, được không? Đợi em làm nốt việc đã, nhận với người ta rồi mà”, Hạnh ngập ngừng. Hưng trầm mặc một lát rồi lao đến giật cây lau nhà trong tay vợ, xắn tay lau dọn phòng. Hạnh bên cạnh thu dọn đồ bẩn, loáng cái hai người đã làm xong công việc được giao.
Cả quãng đường về, Hưng cứ im lặng mãi khiến Hạnh thấp thỏm lo âu. Anh không thích cô đi làm mà cô lại lén lút giấu anh, chắc chắn anh sẽ giận rồi. Công việc này là bạn cô giới thiệu cho, thời gian linh hoạt mà cũng chẳng đến nỗi vất vả. Hơn nữa chỉ cần đi xe bus 15 phút là đến nơi, rất thuận tiện. Ai ngờ mới làm được gần 1 tháng đã bị Hưng tình cờ phát hiện ra.
Về nhà, Hưng đã bình tĩnh hơn, lên tiếng hỏi vợ: “Em muốn đi làm thế à?”. “Vâng. Em tự biết lo cho mình mà, em thấy bản thân đủ sức khỏe nên mới nhận làm. Nếu cứ để anh gánh vác hết, em thấy mình vô dụng lắm”, Hạnh thẳng thắn trả lời.
Cứ ngỡ sẽ bị chồng mắng nhưng Hưng chỉ cười: “Anh hiểu rồi. Nhưng đợi sinh con xong thì em xin việc đi làm nhé, giờ bụng to thế đi lại nhiều anh không yên tâm đâu. Hơn nữa, đó cũng không phải chỗ an toàn cho bà bầu như em”. Hạnh biết chồng nói đúng nên gật đầu đồng ý, hai người mỉm cười nhìn nhau thấu hiểu không cần phải thêm nhiều lời.
Trước đây Hưng cứ ngỡ yêu thương vợ là không để cô phải vất vả bon chen, tự anh sẽ mang lại cho cô cuộc sống sung túc, đủ đầy. Nhưng qua chuyện này Hưng đã hiểu ra, yêu thương người khác nếu không theo cách đối phương muốn, suy cho cùng cũng chẳng thể mang lại hạnh phúc cho họ. Hạnh ở nhà chơi không nào có được yên, còn thêm phiền muộn là đằng khác.
Chưa nói, vợ chồng cùng hưởng ngọt bùi, đồng thời cũng cần cùng chung hoạn nạn. Nếu chỉ có một bên gánh vác, một bên vô tư hưởng thụ, hôn nhân rồi cũng đến lúc xảy ra vấn đề. Cuộc sống như thế chưa bao giờ là mong muốn của những người vợ có trách nhiệm, bản lĩnh như Hạnh cả.
Buồn nhà chồng
Tôi là tác giả bài: "Nhà chồng vô tâm, tôi có nên vô tình lại". Tôi xin có ý kiến phản hồi, dẫn ra số liệu cụ thể cho các bạn đã thắc mắc.
Một: Gửi các bạn nói tôi nhận được quá nhiều từ nhà chồng, vừa được nhà, được đất: Trước chồng tôi ở chung với ba mẹ. Gần cưới mẹ mới kêu thợ về xây nhà cho (xây tường diện tích ngang 4m x dài 7m = 28m2). Sau cưới, vợ chồng tôi tự cất nhà sau bằng tiền riêng của chồng, nội thất tôi tự mua. Sau đó, mẹ chồng cho biết chi phí làm nhà trước cho chúng tôi là 40 triệu, nhưng tiền lãi đám cưới không đủ bù lại nên muốn vợ chồng tôi chịu một phần, lúc đó chồng tôi đưa lại mẹ 20 triệu.
Vài tháng sau, mẹ nói chỗ đất mẹ cho anh hai, anh ba chiều ngang có 4m, còn cho chồng tôi tới 5m, cho con cái thì phải công bằng, nên đề nghị chúng tôi hoàn tiền 1m đất đó với giá 80 triệu. Vợ chồng tôi thấy cũng không vấn đề gì, công bằng cũng tốt, sau này anh em khỏi phải tị nạnh mất lòng, nhưng hứa sẽ chỉ trả tiền khi ba mẹ sang tên. Mẹ chồng tôi mới tính lãi cho phần tiền trên mỗi tháng là 800 ngàn đồng. Thôi thì cũng chẳng là bao, mẹ coi là tiền lãi tùy mẹ, vợ chồng tôi chỉ coi như gửi tiền thêm cho ba mẹ tiêu xài. Phần tiền này chồng tôi tự đưa cho mẹ. Đến lúc anh thất nghiệp mẹ vẫn nhắc tôi mỗi tháng, tới khi chúng tôi về quê ở mẹ mới không nhắc nữa.
Hai: Gửi các bạn nói tôi lười, gửi tiền mẹ chồng được bao nhiêu mà coi mẹ chồng là ôsin: Vợ chồng em trai út cưới nhau 10 năm và từ đó đến nay vẫn ở chung với ba mẹ. Em dâu út ở nhà nội trợ, hàng ngày việc cơm nước dọn dẹp nhà là em dâu út làm chứ mẹ không làm gì hết. Sáng vợ chồng tôi đi làm sớm, tự ăn sáng ăn trưa ở ngoài, đến 5h30 chiều về, đồ ăn sẵn trong bếp, vợ chồng tôi ăn sau rồi dọn dẹp, sau đó về bên nhà mình tắm rửa, giặt giũ, dọn dẹp nhà của mình. Mỗi tuần vợ chồng tôi ăn cơm chung bên nhà chồng 4 buổi tối, từ thứ 2 đến thứ 5, chiều thứ 6 đi làm xong là về nhà chị ruột tôi chơi và ăn cơm. Chủ nhật vợ chồng tôi tự đi chợ nấu nướng. Với số bữa ăn từng đó, tôi gửi cho mẹ chồng là 3 triệu/ tháng. Em dâu là người nấu cơm hộ tôi mỗi chiều, em dâu cũng nói nếu tôi ngại thì hàng ngày nhờ tôi đưa rước các cháu đi học hộ, coi như chị em giúp qua giúp lại. Chúng tôi ăn chung với bên chồng gần 3 tháng, tới lúc nghe mẹ chồng nói cưới tôi về mà tôi không làm gì thì ra ăn riêng.
Ba: Gửi các bạn nói tôi khôn, tính toán, tham lam, nhòm ngó tài sản bên chồng, tự vay tiền mua đất, tới lúc nợ nần bắt ba mẹ chồng trả nợ cho: Tôi vay tiền mua đất khi trong tay có sẵn ít vốn, thu nhập ổn định, đó là tài sản sau hôn nhân vợ chồng cùng đứng tên. Khi vay vợ chồng cùng ký thì tôi qua mặt chồng sao được mà nói rằng tôi tự làm tự quyết? Khi chồng thất nghiệp, chỉ còn mình tôi lo, không trả góp được nữa nên mới bán đi. Nợ là của chồng tôi do làm ăn, chứ có phải vỡ nợ từ mua đất ra đâu mà các bạn bảo tôi tự vay tiền mua đất, xong tới nợ thì đòi ba mẹ chồng trả?
Đất tôi mua trước kia là tài sản riêng của tôi, đất ba mẹ chồng nếu nói cho chồng thì là tài sản riêng của chồng. Nay chồng mang nợ, tôi là vợ cùng chịu trách nhiệm, cùng lấy tài sản của vợ và chồng ra thế chấp để giải quyết là hợp tình hợp lý. Giả sử như ba mẹ chồng không luôn miệng khẳng định rằng đất đó cho chồng tôi, mặc định chồng tôi là vô sản, thì tôi không đá động đến miếng đất đó làm gì cho phức tạp. Nếu tôi tự bán đất riêng trả nợ, các bạn sẽ nói tôi ngu dại. Còn tôi đề nghị bên chồng hỗ trợ cùng giải quyết, các bạn bảo tôi khôn, có tài sản không tự trả mà bắt ba mẹ chồng trả nợ cho. Nếu là các bạn sẽ làm thế nào, chẳng lẽ chồng mang nợ, tôi về viết đơn ly dị, đất tôi tôi tự giữ, nợ anh anh tự lo, gia đình anh có giúp hay không thì kệ?
Từ đầu đến cuối tôi chỉ xin ba mẹ sang tên cho chồng để anh có tài sản đứng tên thế chấp, ngoài ra tôi chưa một lần kêu ba mẹ bán đất (vì tôi không có quyền). Ba mẹ chỉ nói nếu cần tiền thì sẵn mẹ kêu bán nhà anh hai rồi mẹ bán luôn cho. Xin nói thêm, vợ chồng anh hai nói nhà đang ở chật, muốn đổi nhà khác rộng hơn nên mẹ cho bán. Sau khi bán, mẹ đã bù tiền để mua nhà khác cho anh rồi.
Tôi buồn là bên nhà chồng quá vô tâm với chồng tôi, nếu vụ việc xảy ra không phải do chồng tôi mà do một anh em khác thì ba mẹ đã xử lý khác. Bạn nào chịu khó đọc đến đây có lẽ lại nói do vợ chồng tôi ăn ở. Xin thưa với các bạn, chồng tôi cưới vợ trễ, trong khi các anh em đều lập gia đình và lo cho gia đình riêng sớm. Đồ đạc trong nhà của ba mẹ lúc trước đều chồng tôi sắm sửa. Anh đi công tác tới tỉnh nào, bất kể từ Nam chí Bắc cũng gọi điện về, ba mẹ chỉ cần thuê xe ra tới đó là chồng tôi lo chi phí đi chơi, ăn uống, thăm thú thỏa thích rồi đưa về.
Tôi có bầu hơn 9 tháng (chỉ còn cách dự sinh 4 ngày), ba chồng bị tai nạn nằm viện, mẹ chồng kêu chồng tôi lên viện chăm. Chồng tôi nói các anh đi chăm ba, chứ anh đi rồi lỡ tôi chuyển dạ thì sao. Mẹ chồng nhất định kêu chồng tôi đi bằng được, lý do là anh hai thức khuya không quen sẽ bị mệt, anh ba phải ở nhà vì vợ không dám ngủ một mình, em út đi làm ca đêm mà nghỉ làm vừa mất công xin vừa mất tiền lương. Mỗi chồng tôi tự làm riêng, muốn nghỉ thì nghỉ khỏi phải xin ai, tôi mà chuyển dạ thì qua kêu em dâu chở đi sinh là được.
Trong đầu ba mẹ và anh em bên chồng lúc nào cũng mặc định vợ chồng tôi giàu có. Lúc cưới tôi về được 2 tháng, ba mẹ còn kêu vợ chồng tôi qua nói chuyện, kêu chúng tôi nuôi một đứa con phụ vợ chồng anh ba, đòi làm giấy cho nhận con nuôi luôn, chồng tôi không đồng ý. Trời xui đất khiến thế nào, mấy hôm sau tôi phát hiện có bầu, vụ việc đó không ai nhắc tới nữa.
Riêng có ý kiến nói chồng tôi 3 năm nay không có thành tích gì, nói thật tôi cũng không cần điều đó ở anh. Trước chồng tôi tự kinh doanh, có tiền lại đưa tiếp vào làm vốn xoay vòng chứ không mua đất đai gì hết. Anh có xưởng, tự làm chủ nhưng mặt bằng phải đi thuê. Lúc anh cưới cũng chắt chiu tự mua cho tôi được hai cây vàng, còn bao nhiêu thì sau cưới làm nhà là hết sạch luôn, gặp biến cố thành ra trắng tay. Giờ chồng tôi về quê trồng cây ăn trái và chăn nuôi rồi, sắp tới cũng không lập được thành tích gì hơn.
Nhà chồng tôi thương anh hai nhất, nghe nói lúc nhỏ anh bệnh suýt chết nhưng qua khỏi. Còn riêng chồng tôi cứ như con ghẻ, hoặc có lẽ bên chồng nghĩ tôi giàu có, còn tiền riêng lo cho chồng được. Tôi buồn là vì họ để tôi gánh vác hết, chứ nếu tệ bạc với con dâu thì xưa nay "khác máu tanh lòng" là chuyện bình thường, tôi nói để làm chi. Một vài chia sẻ thêm cùng các bạn.
Cưới nhầm chồng vô dụng, đàn bà vừa mệt tấm thân vừa khổ tinh thần Vì cưới nhầm chồng vô tâm và vô dụng nên đàn bà phải gồng mình để làm lụng, để lo toan như một người đàn ông. Vì cơm ăn, áo mặc, vì tương lai của con... đàn bà phải gánh vác đến kiệt sức. Người đời có câu: "Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm". Một gia đình hạnh phúc, một...