Nghỉ lễ, chồng đau đầu tìm cách trị vợ ghê gớm
Tôi không chịu nhịn vợ nữa. Có lẽ tôi nên bắt đầu vùng lên từ ngay những ngày nghỉ lễ dài này để chấn chỉnh lại vợ mình. Các bạn có ai ủng hộ tôi trị người vợ ghê gớm hay có ai có cách nào trị cô vợ ghê gớm đang bất trị này của tôi thì mách tôi với.
Thật sự tôi ngán ngẩm một người vợ ghê gớm, đồng bóng và không biết điều như vợ tôi lắm.
Ngày thường tôi đã rất chán ngán vợ, những ngày lễ tết như thế này, phải đối mặt với kỳ nghỉ dài ngày, tôi càng ngán ngẩm vợ mình hơn. Bởi vợ tôi, không giống như những bà vợ khác. Khi đến công ty làm thì em rất tươi cười, nhẹ nhàng với nhiều người, không có dấu vết của người vợ ghê gớm. Song cứ về đến nhà là cô ấy như biến thành một người khác và ghê gớm hết mức với chồng.
Vợ chồng tôi sống chính thức bên nhau đến nay cũng đã 3 năm. 3 năm kết hôn nhưng vợ chồng tôi vẫn muộn con. Lý do cũng bởi vợ tôi chưa muốn sinh em bé. Vì cô ấy bảo muốn đầu tư cho sự nghiệp thật vững chắc. Bên cạnh đó, vợ tôi cũng muốn tung tẩy thêm 1 năm nữa. Tôi dù khát có con bế bồng, nhưng nói vợ nhiều lần muốn gãy lưỡi cũng không thể thuyết phục được vợ “thả sớm”. Vợ không muốn thế nên tôi cuối cùng cũng đành chịu.
Hàng ngày tôi và vợ đều đi làm. Thật chí lương của tôi kiếm được nhiều hơn vợ gấp 3 lần. Song lương cao như vậy, tôi cũng chẳng được thoải mái chi tiêu cá nhân. Mỗi tháng tôi kiếm được 22 triệu thì tôi phải nộp cho vợ 21,5 triệu. Còn 500 ngàn đồng, cô ấy “bố thí” cho tôi cầm chi tiêu.
Nhưng tiền đó, thật sự chỉ đủ tiền cho tôi đổ xăng đi làm. Còn tiền nước thuốc, ăn trưa của tôi cô ấy cắt thẳng thừng. Đấu tranh mãi, tôi mới được vợ cho thêm 400 ngàn tiền ăn trưa mỗi tháng.
Ngán ngẩm nhất là những khi vợ tôi tức giận và điên lên. Cô ấy cứ không kiềm chế được mình và lao vào đập phá đồ đạc trong nhà. Những vật dụng lớn như ti vi thì vợ tôi không dám đập do xót của. Nhưng cô ấy có thói quen đập bát, đĩa, đập chậu nhựa. Cái kiểu nổi đóa ấy của vợ, làm tôi mấy năm nay kinh hãi mà chưa có cách điều trị. Trước tôi cứ để vợ đập xướng tay.
Song mới đây, khi vợ điên lên như thế, xót của nên tôi cứ chạy vào ôm giữ vợ. Không ngờ vợ tôi cứ lao và hôn lấy hôn để chồng. Cô ấy quên cả giãy giụa và vợ chồng cứ gần gũi nhau như thế cho đến khi cô ấy hết nóng giận thì thôi.
Một cái tật khác của vợ ghê gớm khiến tôi đinh tai nhức óc mỗi ngày đó là cô ấy nói nhiều khủng khiếp. Cứ cô ấy đi làm về là tôi nghe thấy tiếng vợ. Từ than phiền chuyện ở công ty, cô ấy lại buôn về chuyện gặp bà hàng xóm ở đầu ngõ. Thật chí khi vợ chồng đi ngủ mà cô ấy còn dựng tôi dậy chỉ để tỉ tê những chuyện chẳng đâu vào đâu. Tôi không hiểu sao vợ tôi lại có nhiều chuyện và than thở vô số chuyện như vậy.
Video đang HOT
Khó chịu nhất là vợ tôi thường xuyên kiểm tra theo dõi chồng 24/7 mặc dù tôi là người đàn ông chung tình nhất quả đất. Tôi chưa bao giờ léng phéng bên ngoài hay tơ vương đến người đàn bà khác ngoài vợ tôi. Trước khi cưới, vợ tôi không có tật xấu này. Song sau khi cưới về, chẳng hiểu vợ tôi học được tật xấu ấy ở đâu mà ngày nào cũng theo dõi chồng.
Chẳng hạn như hôm nào tôi đi tiệc công ty về là y như rằng cô ấy ngửi kiểm tra mùi lạ trên cơ thể. Sau đó, em mới đi tắm rửa và kiểm tra sức khỏe của chồng. Nếu hôm nào vợ chồng quan hệ uể oải là y như rằng em kêu rống lên bảo tôi làm ca 1 bên ngoài rồi nên ca 2 về với vợ không còn nồng thắm. Bên cạnh đó, khi tôi đang ở công ty, cô ấy cứ gọi điện thoại bất chợt. Nếu tôi đang bận không nghe là y như rằng cô ấy gọi hàng chục cuộc gọi nhỡ. Và tối về thì dĩ nhiên là nghe bài ca đến tận nửa đêm.
Ngoài ra, khi vợ chồng cãi nhau, tôi chưa thượng cẳng chân, hạ cẳng tay thì tôi mà vợ tôi cứ xông vào đá và đấm tôi. Khi tôi có bực bội tát vợ một tát để cô ấy tỉnh táo mà dừng lại thì vợ tôi lại bù lu bù loa lên nói tôi là người chồng vũ phu. Rồi cô ấy kể tội tôi với tất thảy mọi người nhà nội, nhà ngoại. Đến nỗi, ai gặp tôi cũng hỏi về chuyện này khiến tôi không khỏi xấu hổ.
Thêm một điểm nữa mà tôi đã góp ý với vợ cả trăm lần nhưng vợ tôi không suy chuyển. Đó chính là cô ấy không công bằng khi đối xử giữa hai bên nội/ngoại. Với nhà chồng, cô ấy chẳng bao giờ quan tâm chu đáo như nhà vợ. Cho dù nhà vợ tôi cũng đâu có quan tâm nhiều đến vợ chồng tôi.
Như dịp nghỉ lễ 6 hôm này, cô ấy muốn tôi về nhà vợ 4 hôm rồi sang nhà chồng chơi 2 hôm. Hôm qua cô ấy còn chuẩn bị bao nhiêu quà về cho ông bà ngoại. Còn nhà ông bà nội, cô ấy mua cho mẹ tôi mỗi một chiếc áo. Tôi hỏi vợ sao mua chênh lệch thế. Vợ tôi nói thẳng rằng, nhà ngoại nuôi không vợ tôi bao năm nay, giờ cô ấy đi lấy chồng nên cô ấy phải báo hiếu.
Thật sự tôi ngán ngẩm một người vợ ghê gớm, đồng bóng và không biết điều như vợ tôi lắm. Nhìn bên ngoài, ai cũng nghĩ tôi hạnh phúc vì có 1 người vợ hay nói, tươi cười và khá xinh xẻo. Nhưng có ở trong chăn mới biết chăn có rận.
Tôi dự định không chịu nhịn vợ nữa. Có lẽ tôi nên bắt đầu vùng lên từ ngay những ngày nghỉ lễ 30/4 dài này để chấn chỉnh lại vợ mình. Các bạn có ai ủng hộ tôi trị người vợ ghê gớm hay có ai có cách nào trị mụ vợ ghê gớm đang bất trị này của tôi thì mách tôi với. Tôi xin cám ơn và chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ.
Theo ĐSPL
Đừng quên em anh nhé!
Bức thư cuối em viết cho anh, hay là em viết cho chính mình!
"Trong vòng quay hối hả của cuộc sống, rồi cũng có lúc người ta dừng lại. Có người không biết mình đi tiếp ra sao, có người muốn được nghỉ ngơi.... Còn em những lần em dừng lại trong cuộc đời mình, anh à.... Hình như đều nghĩ về anh.... Giá như..."
Mình chia tay khi bàn tay em vẫn cần hơi ấm của anh. Giá như ngày ấy em đủ bản lĩnh, gạt phăng mọi thứ sang một bên, giá như em đã không quá coi trọng cái tôi bản thân, đã quá phụ thuộc. Hà Nội bắt đầu vào hạ, những cơn mưa rào cũng chóng đến thôi, lại thêm một mùa hạ không có anh... Giá như....
Người ta bảo để yêu một người chỉ cần một khoảnh khắc, nhưng để rời xa một người thì cần một khoảng thời gian thật lâu.
Anh à! Anh là người đầu tiên khiến em ấn tượng đậm sâu đến thế ngay từ khi đặt chân đến ngôi trường này, người mà em đã trao trọn vẹn trái tim và khối óc. Cái nơi đầy rẫy những ký ức về anh có thể chẳng bao giờ xóa nhòa được. Và rồi sẽ chẳng bao giờ anh hiểu được cảm giác của một người con gái mỗi lần tan ca, khoảng cách thật gần khiến trái tim ai đó loạn nhịp, sẽ chẳng hiểu tình yêu của em rộng lớn đến nhường nào... Trước kia và bây giờ vẫn vậy.
Xa anh! Chẳng ai không khóc cho mối tình tan vỡ. Và em tự hỏi tại sao chúng mình lại không đến được với nhau khi mà cả hai đều rất yêu thương nhau? Phải chăng là do duyên phận? Em không có cách giải thích nào khác cho những nỗi đau mà mình đang phải gánh chịu.
Anh thân yêu! Có lẽ khi anh đọc những dòng này là khi anh đang ở bên người mà anh yêu nhất - nghiễm nhiên không phải là em - thứ tình cảm đáng lẽ ra thuộc về mình. Chẳng thể nào ngờ, một ngày nào đó - chủ đề nói chuyện của em và anh lại về một cô gái khác - người yêu của anh. Không hiểu sao mỗi lần nhắc đến hai từ này là trái tim em lại đau đớn tột độ. Nếu như là một không gian rộng, em sẵn sàng khóc thật to để quên đi thực tại... quên đi những từ ngữ của anh - nó xoáy sâu vào tâm trí của em nhói từng hồi.
Em không ngăn được những dòng nước mắt ít nhất là khi nghĩ về anh, về những ngày tháng có anh trong cuộc đời này. Có một điều, hẳn anh chưa thấu rõ đó là em chưa bao giờ hết yêu anh, chưa bao giờ ngừng yêu anh kể cả trong suy nghĩ. Em đã từng mường tượng về một tương lai không xa, một tương lai có anh, có mái ấm gia đình, hạnh phúc giản đơn. Mà đơn thuần em chỉ là một người vợ - còn anh- cha của những đứa trẻ. Hạnh phúc nhỏ nhoi, vô bờ bến... Mà trước đây, với em chỉ đơn giản là một ý niệm điên rồ.
Còn lúc này thì sao, hiện thực dường như nó dẫn kéo em về với thực tại, đã một năm rồi mà sao những yêu thương ngỡ như mới hôm qua. Cái khoảng khắc anh nói "Anh chỉ cần cô ấy, cô ấy là tất cả đối với anh"... thì thế giới của em đã sụp đổ. Hình ảnh anh vỡ òa, bao kỷ niệm, bao hạnh phúc bủa vây trong tâm tư người con gái. Có bao giờ anh ôm trong tay người con gái khác chợt hiện lên hình ảnh của em? Thế mà khi cõng em - em đã lầm tưởng rằng anh đang đặt trên lưng mình cả thế giới - chở che và thương yêu cô ấy suốt cả đời.
Cất giữ nụ cười rạng rỡ nhất của em vào thật sâu anh nhé! (Ảnh minh họa)
Em đã từng níu kéo, đã từng tìm kiếm, tìm kiếm lại cái cảm giác anh dành cho em ngày nào, nhưng thực sự em không đủ quyền năng để làm được điều đó. Cảm xúc của con người mong manh, một khi đã ra đi khó mà trở lại.
Giai đoạn thất vọng, đau khổ, tự vấn bản thân của em cũng dần qua đi thôi. Anh hãy bình tâm mà hạnh phúc...dẫu biết rằng điều đó là xa xôi lắm. Trái tim như chai sạn với khổ đau. Xót lắm, đau lắm, có ai muốn tự đâm vào tim mình đâu... Nhưng yêu là vậy, là tự đâm cho mình nhát dao như trí mạng, còn hơn cứa vết thương vào tim người mà mình yêu thương nhất!
Con người mà, đâu thể nào đối diện được mãi với sự lừa dối. Cả em và anh đều biết điều đó. Hiện thực đầy đau khổ nhưng đối mặt được với hiện thực khổ đau sẽ dễ dàng cô đọng hơn là để nó lan tràn.
Em muốn lắm, hy vọng lắm... một khoảng khắc nào đó trong cuộc đời, khi anh đang hạnh phúc bên người khác, anh sẽ nhớ đến em. Em đang tự nhủ với bản thân, chia tay anh không phải là nỗi đau, không phải là thất bại mà là bài học cuộc đời, giúp em nhận ra yêu thương cũng vẫn sẽ có lúc quay đầu. Nhưng con người thì không thể quay đầu mà vẫn phải bước tiến. Ngày hôm qua, chúng mình chia tay, chúng mình dừng lại, chúng mình đã không còn là định mệnh.. nhưng em sẽ tiến bước đi qua anh, chúng mình sẽ lướt qua như vô tình để gió đem tình yêu chúng mình rải rắc vào kỷ niệm.
Đừng quên em anh nhé! Đó sẽ là những hồi ức đẹp đẽ để anh nhớ, để anh tự hào rằng đã có một người yêu anh nhiều như thế nào và một người đáng để anh yêu.
Hãy trao em nụ hôn cuối được không anh. Em đã cảm nhận được vị đắng trên môi em, và cả vị đắng trên môi anh. Nụ hôn ngọt ngào thơm mùi dâu tây đâu rồi anh nhit? Hình như chỉ toàn vị mặn... đắng chát. Em chỉ muốn lưu giữ lại một chút ngọt ngào để xoa dịu đi vết thương. Không để anh bị trầy xước, không để anh thêm sầu khổ, không để anh phải phiền lòng, bận tâm thêm nữa... Vậy em sẽ ra đi. Ánh mắt em không u buồn đâu anh, nụ cười trên môi em vẫn nở khi anh nhìn em, khi anh nắm tay em, khi anh ôm em lần cuối.
Nhưng anh ơi, anh có biết khi mình đi lướt qua nhau, có giọt nước mắt vô tình rơi vào khóe miệng chát đắng. Nhưng em vẫn cười, bởi em biết em đã giữ lại được một góc nhỏ xíu nơi trái tim anh rồi.
Cất giữ nụ cười rạng rỡ nhất của em vào thật sâu anh nhé! Nó thuộc về anh, về những yêu thương.
Hạnh phúc anh nhé!
P/s: Vì em là một cô MK, em chấp nhận làm tổn thương mình, em chấp nhận tất cả... Em sẽ quên anh, sẽ yêu một chàng trai khác nhưng không phải bây giờ. Thời gian ơi, hãy giải đáp hộ giùm cô ấy! Và đôi khi xa nhau không phải mình đã hết yêu mà bởi vì mình đã yêu quá nhiều.
Theo VNE
Tôi phải phá thai vì sợ mất việc 2 năm thất nghiệp với tôi mà nói, không phải chuyện dễ dàng gì. Tôi ở nhà chịu cảnh chăm chồng, chịu cảnh phục vụ nhà chồng thật sự là một áp lực lớn. Nhà chồng gây bao khó khăn cho tôi, họ nói tôi là người ăn bám con trai họ. Thế nên, ngay cả chút tự trọng họ cũng không dành...