Nghèo thì hạnh phúc, giàu thì… li dị
Thế đấy, với chồng tôi, giờ tiền bạc là trên hết, mẹ con tôi không đáng một xu. Giờ tôi mới thấm thía câu nói của các cụ: Vợ chồng có thể cùng nhau vượt qua hoạn nạn, nhưng để cùng nhau hưởng giàu sang thì khó vô cùng…
Mình và chồng đến với nhau khi cả hai đều không có gì trong tay. Nhưng mình là một cô gái có chút nhan sắc nên có rất nhiều chàng trai theo đuổi, trong đó có cả những người được liệt vào danh sách đại gia.
Nhưng mình yêu Kha, chồng mình bởi mình tìm thấy ở anh ấy những thứ mà nhiều người đàn ông khác không có. Kha đàn ông nhưng cũng đầy tình cảm, nhiều quan tâm, thông minh hài hước, mình và Kha nói chuyện rất hợp nhau.
7 năm yêu nhau, với nhiều người là nhàm chán, nhưng mình với Kha thì lúc nào cũng như mới yêu, lúc nào cũng dính với nhau như đôi chim ri. 7 năm yêu nhau, hai đứa chưa từng một lần giận nhau quá 2 ngày.
Sáng sáng, Kha đến đưa mình đến chỗ làm, dù công ty anh làm ngược đường với cơ quan mình. Buổi trưa rảnh là hai đứa lại lên mạng chát chít, nhắn tin qua điện thoại. Chiều tan làm Kha lại đến đón mình, rồi hai đứa đi ăn, đi chơi tối. Đêm về trước khi ngủ lại “buôn” điện thoại đến lúc chiếc điện thoại nóng ran mới chịu đi ngủ.
Ngày nào cũng như ngày nào trong 7 năm liền mà chưa bao giờ mình và Kha thấy chán nhau.
Với cả hai, lúc nào cũng thấy không đủ thời gian để dành cho nhau, không có đủ thời gian để hôn nhau cho đã dù gần như ngày nào cũng gặp.
7 năm yêu nhau, chúng tôi dính với nhau như đôi chim ri
Rồi sự “chịu đựng” lên đến đỉnh điểm, cả hai đều cảm thấy không thể chờ đợi thêm được nữa. Vậy là, dù ở nhà đi thuê, công việc bập bõm, lương thấp, hai đứa vẫn quyết định xin gia đình cho tổ chức đám cưới.
Ngày cưới, lúc trao nhẫn mình đã hỏi chồng: “anh sẽ yêu thương vợ con mãi mãi chứ?” Chồng mình đã nhìn vào mắt vợ và gật đầu cả quyết.
Hai năm đầu hôn nhân là hai năm mà mình thấy hạnh phúc nhất. Cả hai “yêu nhau” không biết chán, yêu bất cứ chỗ nào có thể: tranh thủ ở quê chồng một ngày mưa tầm tã; ở ban công khách sạn một sáng bình minh,… Tối nào căn phòng thuê cũng ngập tràn tiếng cười hạnh phúc. Giống như nắng hạn gặp mưa rào, cả hai lại càng quấn quýt nhau hơn hồi chưa cưới.
Rồi những tối mình nằm gối đầu lên tay chồng “vẽ” lên những viễn cảnh tốt đẹp cho tương lai. Hay những buổi chiều, đi làm về, vừa bước chân vào phòng đã nhận được cái ôm chặt cùng nụ hôn nồng say của chồng…
Hạnh phúc luôn đủ đầy dù nỗi lo cơm áo gạo tiền đè chặt lên đôi vai cả hai vợ chồng. Có những thời điểm hai vợ chồng chỉ ăn cơm trộn nước mắm vì trong nhà không còn đến vài đồng bạc lẻ, hay những bữa cơm chồng gắp cho mình miếng rau bắp cải luộc và tếu “miếng đùi gà này ngon, nhường cho vợ!”.
Ba năm sau ngày cưới, hai vợ chồng vẫn chẳng tích cóp được gì nhưng hạnh phúc thì lúc nào cũng dư giả. Rồi mình có thai, mình không thể quên tiếng cười sung sướng của chồng khi mình điện thoại thông báo “hai vạch rồi anh ạ”.
Video đang HOT
Đứa con đầu ra đời trong tình yêu thương của cả hai gia đình. Kể từ khi con trai ra đời, như có “thần hộ mệnh” (cách nói tếu của chồng mình), công việc làm ăn của chồng mình lên như diều gặp gió. Anh trở thành giám đốc kinh doanh của một công ty liên doanh với Nhật. Lương của chồng mình từ mức vài trăm nghìn khi hai vợ chồng mới cưới giờ được tính bằng tiền đô.
Nhưng 4 năm sau ngày cưới, khi đã có của ăn của để thì tiếng nói chung đã không còn
4 năm sau ngày cưới, hai vợ chồng có được ngôi nhà riêng ở khu phố sầm uất bậc nhất của Hà Nội. Nỗi lo cơm áo gạo tiền chỉ còn trong quá khứ. Nhưng cũng từ đó, những ngày tháng hạnh phúc cũng “lên xe” về vùng kỉ niệm.
Những bữa cơm gia đình ngày càng trở lên hiếm hoi, chồng mình luôn về nhà trong tình trạng say xỉn, rồi những “dấu vết lạ” cũng thường xuyên xuất hiện trên áo, trên cổ hay ở một nơi nào đó trên người anh ấy. Sáng hôm sau mình có hỏi thì chồng chỉ lạnh lùng “Đàn bà chỉ giỏi ghen bóng ghen gió, có phúc mà không biết hưởng, đừng để tôi phát khùng”.
Cứ vậy, tiếng nói chung của hai vợ chồng không còn. Kỉ niệm 5 năm ngày cưới, mình đã tốn bao công sức chuẩn bị một bữa tối lãng mạn, mặc bộ váy đẹp, gợi cảm nhất ngồi chờ chồng. 9 giờ…10 giờ… rồi 1 giờ đêm mà chồng vẫn như “bóng chim tăm cá”. Điện thoại của chồng thì luôn không liên lạc được. Cả đêm mình không thể ngủ, cứ ngồi như một cái xác không hồn ở bàn ăn.
Sáng hôm sau chồng về, mình hỏi thì anh ấy nói “Tôi đi đâu là việc của tôi, ở nhà để đói dã họng ra cả lũ à. Kỉ với chả niệm, có mài ra mà ăn được không. Đúng là nhàn dỗi sinh nông nổi”.
Tôi không thể ngờ người chồng từng vô cùng lãng mạn, chưa bao giờ quên bất kì ngày lễ, ngày kỉ niệm nào giờ lại thốt ra những lời vô tình đến vậy. Với anh ấy, mọi cố gắng hàn gắn của tôi chỉ giống như hành động của một kẻ ngốc.
Bỗng nhiên tôi ước, giá những thứ phù phiếm sa hoa này biến mất, trả về cho tôi một người chồng biết quan tâm đến gia đình. Tôi thà sống trong thiếu thốn mà gia đình luôn rộn rã tiếng cười chứ không ham giàu sang mà luôn thấy lạnh lẽo.
Mình đề nghị li hôn, chồng cười nhạt “Tôi cũng chả thiết tha gì cái gia đình này nữa, nhưng nếu muốn tôi kí đơn li hôn, cô phải cam đoan không tơ hào một đồng nào ở cái gia đình này thì tôi mới đồng ý. Cô muốn nuôi con thì cứ đem nó đi theo mình, nhưng tuyệt đối đừng nghĩ đến việc moi được đồng nào từ tôi”.
Thế đấy, với chồng tôi, giờ tiền bạc là trên hết, mẹ con tôi không đáng một xu. Giờ tôi mới thấm thía câu nói của các cụ: Vợ chồng có thể cùng nhau vượt qua hoạn nạn, nhưng để cùng nhau hưởng giàu sang thì khó vô cùng…
Theo VNE
Chồng tuyên bố: 'Có chết tao cũng phải kéo mẹ con mày theo'
14 năm sống với người chồng hèn mọn, ăn bám vợ, với chị thế là quá đủ. Chị quá chán ghét sự có mặt của anh trong cuộc sống của mình.
Cả tháng nay, chị không buồn mở miệng nói, dù là nửa câu. Hôm qua con trai của chị (13 tuổi) hỏi:" Sao mẹ không nói chuyện với ba ", chị im lặng vì bất ngờ trước quan sát của con, bất ngờ trước câu hỏi của nó...
Cho đến khi nó lắc vai chị, chị cười gượng nói với con: "Vì mẹ lười nói "...
Chị khồng biết phải miêu tả về người chồng của mình bằng ngôn ngữ như thế nào. Và cũng không biết cái quyết định lấy người đàn ông này cách đây 13 năm có phải là do số phận hay do chị yêu mù quáng.
Gia đình chị là gia đình công chức, bố mẹ chị đều là giáo viên, cuộc sống đạm bạc nhưng mấy chị em đều được ăn học đàng hoàng. Tốt nghiệp đại học, chị vào làm nhân viên trong một ngân hàng nhà nước, thu nhập của chị cũng không đến nỗi nào.
Ngày quen anh - chồng chị bây giờ, anh chưa học xong chương trình năm 2 của ĐH mở đã phải xin bảo lưu vì không có tiền đóng học. Anh thuê 1 chỗ bán cà phê để mưu sinh vì gia đình anh đang gặp khó khăn do mẹ anh bể hụi....
Nhà anh có 6 anh chị em, anh là con thứ trong gia đình. Nhưng chẳng đứa nào học hành cho ra hồn cả ngoài anh, nhưng giờ anh cũng lại phải tạm ngừng việc học.
Để có tiền sinh sống, nuôi mẹ và mấy đứa em kế tiếp, anh phải đi làm tiếp thị bia, thuốc lá, cò đất... Chị mến anh vì nghĩ anh biết vượt khó để sống...
Vẫn biết nhà anh phải thuê nhà để ở, vẫn biết gia cảnh nghèo túng bần hàn của nhà anh... Nhưng chị vẫn quyết yêu anh.
Biết chị yêu anh, gia đình chị ra sức phản đối. Không hẳn là do nhà anh nghèo, mà do bố mẹ chị bảo "bố mẹ có cảm giác không tin tưởng ở nhân cách của cậu trai này. Mọi thứ cậu ta làm đều cho người ta cảm giác đó chỉ là sự giả tạo"...
Bỏ qua mọi lời cảnh báo của cha mẹ, chị vẫn lao vào anh như con thiêu thân, để rồi sự nông nổi của tuổi trẻ khiến chị mang trong mình giọt máu của anh.
Thế rồi cưới, ngày cưới, chị phải tự bỏ tiền dành dụm mấy năm đi làm để tự mua nữ trang, quần áo cho mình...
Con trai chị lớn lên trong lời la mắng của bố và những giọt nước mắt âm thầm chảy của mẹ.
1 tuần sau khi cưới, cuộc sống như địa ngục của chị đã bắt đầu. Hôm nào chồng chị về đến nhà sớm lắm cũng 12 giờ đêm, say đến không còn biết trời đất là gì. Chị thì bụng mang dạ chửa, chỉ biết khóc vì tủi thân.
Từ sau đám cưới, anh bỏ hẳn việc học, mọi công việc trước kia cũng bị anh "gác lại" vô thời hạn. Mọi chi phí trong gia đình nhỏ dựa hết vào đồng lương công chức của chị. Cần tiền là anh ngửa tay ra xin vợ mà không hề có lấy một thái độ gì gọi là ngượng ngùng.
Nếu chi tiêu một mình thì khoản lương của chị có thể nói là dư giả, nhưng để phục vụ cho nhu cầu của 2 người, trong khi chị lại đang mang bầu thì đúng là thiếu trước hụt sau.
Đã không làm ra tiền, chồng chị lại bắt đầu hay lấy trộm tiền của vợ. Có khi trong ví chị còn vẻn vẹn 200 nghìn đồng là tiền ăn cho cả 2 vợ chồng trong... nửa tháng. Để tiết kiệm chi tiêu chị đã phải nhịn ăn sáng, trưa thì đợi các đồng nghiệp khác ra khỏi cơ quan là tất tả đi pha bát mì tôm "không người lái" ăn cho xong bữa. Vậy mà đến khi ra chợ, mở ví trả tiền thức ăn, chị mới tá hỏa vì số tiền trong ví chỉ còn lại 50 nghìn đồng. Khóc dở mếu dở, chị đành ngượng ngùng trả lại đồ ăn đã mua cho cửa hàng rồi vội vàng phóng xe về nhà.
Cả nửa tháng ấy chị phải ăn cơm trộn với quả cà chua chưng nước mắm. Và cũng cả nửa tháng ấy người mà chị gọi là chồng... mất dạng.
Đứa con đầu sinh thiếu tháng do cơ thể chị quá yếu ớt. Chồng chị, ngoài lần đưa chị đến bệnh viện thì anh ta không hề xuất hiện thêm lần nào nữa. Mẹ chị vừa chăm con, thỉnh thoảng lại chạy ra ngoài hành lang lau nước mắt vì thương con gái.
Nếu không có sự giúp đỡ của bố mẹ đẻ có lẽ chị và con không sống nổi...
Đã không kiếm ra tiền, chồng chị còn thường xuyên "ăn cắp" tiền của vợ.
Cuộc sống cứ thế kéo dài mười mấy năm, đã 6 lần dọn nhà vì bị chủ nhà đuổi do chị thường xuyên không đóng được tiền nhà đúng hẹn, nhưng lần nào chị cũng chỉ một mình lo liệu...
Hơn chục năm sống với chồng, chưa bao giờ chồng chị tìm hiểu xem chị nghĩ gì? Chưa bao giờ vợ chồng nói với nhau được 3 câu cho đàng hoàng. 1 tháng nhiều lắm cũng chỉ ăn với nhau được 5 bữa cơm, chưa bao giờ người chồng kia biết là con trai đã lớn, nó cần anh ta như 1 người bạn, một người cha, 1 người đàn ông để mà san sẻ cùng con bao thay đổi tuổi đang lớn...
Con đánh bạn cùng lớp, điều mà trước đây chưa từng có, vì bé rất hiền.... Chồng chị đòi gô cổ con giao cho công an vì thói côn đồ và tống cổ con ra đường vì anh ta thấy nhục khi có đứa con như vậy. Mà anh ta không chịu hiểu rằng, thân là một người cha nhưng anh ta chưa từng dạy con phải ứng xử như thế nào khi bị ăn hiếp. Thằng bé lớn lên trong tiếng quát tháo của cha mỗi khi có mặt ở nhà, trong những giọt nước mắt âm thầm chảy của mẹ, vì thế nó trở nên lầm lì , hay cáu bẳn...
Mở miệng ra anh nói chị ngu, với con thì luôn miệng chửi "nuôi mày chỉ tốn cơm, có cái đầu sao không biết nghĩ ?"...
Anh mày - tao khi tranh cải với chị. Chị khuyên nhiều, ngọt nhạt cũng xong, giận hờn cũng đủ kiểu, kể cả đòi li hôn thế nhưng chồng chị vẫn chứng nào tật ấy, không chịu sửa đổi.
14 năm, cảm xúc của chị không còn, chị không buồn mở miệng nữa rồi. Chị cảm thấy chán ghét người mà trên pháp luật được gọi là chồng của chị nhưng chưa một ngày anh ta hành động theo đúng nghĩa một người chồng, một người cha. Giờ đây, ngay cả khi nghe tiếng nhai cơm rồn rột của anh chị cũng cảm thấy ghê tởm.
Chị đề nghị li hôn, anh chỉ thẳng vào mặt chị mà quát: "Tao không ký. Đời mày phải gắn với tao, có chết tao cũng phải kéo mẹ con mày theo". Chị cười nhếch mép: "Anh có kí hay không thì tôi cũng gửi đơn lên tòa, giờ luật pháp khác xưa rồi, tôi có thể đơn phương xin li hôn".
14 năm sống với người chồng hèn mọn, ăn bám vợ, với chị thế là quá đủ. Chị quá chán ghét sự có mặt của anh trong cuộc sống của mình, mà với con trai chị cũng vậy, khi anh về nhà, đến ngày thứ hai là con chị lại hỏi nhỏ mẹ " khi nào ba đi?", nó cũng thấy ngột ngạt khi ở gần hắn...
Vậy thì còn lí do gì để chị duy trì cuộc hôn nhân như địa ngục này nữa...
Theo VNE
Trong cuộc chiến này, tôi vô tội Một người mẹ vì thương con của mình, một người mẹ vì đứa con mình đứt ruột đẻ ra mà chiến đấu, mà hi sinh thì có tội gì? Tôi đã cố gắng hết sức, đã phấn đấu, đã kiên trì vì mình, vì con để có được ngày chúng tôi đoàn tụ. Vậy thử hỏi, tôi có tội gì? Tôi lấy chồng,...