Nghẹn giọng khi chồng bảo: ‘Tiền đi đẻ, em và anh mỗi người lo một nửa’
“Anh vốn định lo toàn bộ chi phí sinh đẻ của em nhưng giờ em đòi đẻ dịch vụ thì tiền đi đẻ, em và anh mỗi người chịu một nửa.”
ảnh minh họa
Tôi năm nay 25 tuổi, chồng tôi hơn tôi năm tuổi. Chồng tôi quen nhau vào hoàn cảnh cũng khá buồn cười. Khi ấy, anh được bạn bè giới thiệu đến nhà tôi là để cưa cẩm chị gái tôi nhưng không hiểu vì sao lại tán được cô em. Chúng tôi yêu nhau 3 năm, đến khi tôi ra trường thì làm đám cưới.
Trong suốt khoảng thời gian yêu nhau, anh khá quan tâm và chăm sóc tôi. Chỉ riêng có một điều, các ngày lễ, những món quà anh tặng tôi đều là những món quà với giá trị nhỏ. Vì không phải là người ham vật chất, lại hiểu cho điều kiện nhà anh một mẹ, một con nên tôi cũng không ý kiến gì.
Sau khi cưới nhau về, vì nhà chồng ở quê, điều kiện lại khó khăn vì bố anh mất sớm nên bố mẹ tôi tạo điều kiện bán lại cho 2 vợ chồng tôi căn nhà chung cư ông bà vốn mua để đầu tư với giá chỉ bằng nửa giá thị trường, đã vậy còn gia hạn cho vợ chồng tôi được trả góp tiền nhà trong vòng 5 năm. Khỏi phải nói hai vợ chồng tôi vui mừng như thế nào.
Chồng tôi làm việc tại một tập đoàn viễn thông lớn có tiếng tại Hà Nội với mức lương hơn 1000$, còn tôi làm việc cho một doanh nghiệp tư nhân nhỏ với mức lương mới ra trường là 6 triệu đồng.
Từ khi cưới nhau về, mỗi tháng anh đưa cho tôi 5 triệu để lo liệu tiền ăn hàng ngày, số tiền lương còn lại anh bảo để trả góp tiền nhà cho ông bà ngoại. Tôi cũng không ý kiến gì mà còn thấy vui vì chồng mình là người biết tính toán và quản lý tiền nong.
Lấy nhau được hơn nửa năm thì tôi có bầu. Mặc dù cái thai này hơi ngoài dự kiến một chút nhưng trong nhà tôi ai cũng vui. Từ khi tôi có bầu, chồng tôi đưa thêm cho tôi mỗi tháng 2 triệu để bồi dưỡng. Từ tiền chồng đưa với lương của bản thân kiếm được, các chi phí trong gia đình tôi cũng không phải quá lo lắng, nhưng cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu.
Cuộc sống cứ thế yên ả trôi qua cho đến một ngày tôi bàn với chồng về việc sẽ sinh con ở đâu. Tôi thì ước mơ được sinh tại bệnh viện quốc tế để con mình được hưởng sự chăm sóc tốt nhất, nhưng chồng tôi không đồng ý. Anh bảo bệnh viện quốc tế quá đắt, sinh con ở đấy quá là phí phạm và khuyên tôi nên vào bệnh viện công để sinh con cho tiết kiệm chi phí.
Đấu tranh với chồng để được sinh con ở bệnh viện quốc tế mãi không được, tôi bèn xuống nước chấp nhận sinh con tại khoa dịch vụ của bệnh viện công chuyên về phụ sản. Ban đầu chồng tôi không đồng ý, nhưng sau một hồi tôi năn nỉ ỉ ôi thì anh đồng ý nhưng không quên kèm theo một câu: “Anh vốn định lo toàn bộ chi phí sinh đẻ của em nhưng giờ em đòi đẻ dịch vụ thì tiền đi đẻ, em và anh mỗi người chịu một nửa.”
Nghe chồng nói xong tôi “cứng họng” không thốt lên thêm được câu nào. Tôi không hiểu chồng mình đang nghĩ gì, tôi sinh con nào phải cho riêng mình tôi. Đấy là tôi đẻ con cho anh còn phải chia đôi tiền đi đẻ, không biết tương lai nếu có những khoản chi khác to hơn thì anh sẽ bắt tôi chia tiền như thế nào đây?
Liệu có phải chồng tôi quá bủn xỉn hay chỉ vì anh đang lo lắng tích góp để trả tiền nợ cho bố mẹ vợ. Mà dù gì chăng nữa, tiền nào cũng là tiền của 2 vợ chồng, tại sao chồng tôi lại thốt lên được câu nói như thế cơ chứ. Tôi thật sự rất buồn, liệu có ai gặp trường hợp như tôi hay không?
Theo Kiến Thức
Video đang HOT
Ngày vợ đi đẻ cũng là lúc cô bồ lâm bồn, chồng chạy đôn chạy đáo đối phó 2 bên và cái kết bất ngờ
Cô dành cả tuổi thanh xuân để yêu anh, ngày anh đi du học suốt 3 năm trời, ở nhà cô có biết bao anh chàng đại gia giàu có theo đuổi. Nhưng cô vẫn 1 lòng chờ anh, nhiều lúc nhớ anh quá cô chỉ biết ôm lấy con gấu anh tặng để được an ủi.
Ngày anh về nước cũng tròn 7 năm họ yêu nhau, anh nhanh chóng cầu hôn rồi cưới cô làm vợ. Bố mẹ anh từ lâu đã xem cô như con gái trong nhà, nên thấy 2 đứa bàn chuyện cưới xin ông bà vui lắm.
Mỗi tối ôm chặt chồng cô cứ nghĩ đó là giấc mơ, cô hà hít mùi hương của anh chẳng biết chán. Càng ngày cô càng yêu anh nhiều hơn, khi đó anh cũng vậy. Anh luôn cố gắng bù đắp những thiệt thòi mà cô đã chịu. Họ sống bên nhau rất hạnh phúc, cưới nhau về họ kế hoạch chuyện con cái 1 năm để dành thời gian cho nhau.
Đến năm thứ 2 cô bắt đầu muốn có con, họ lao vào nhau mỗi đêm nhưng chờ mãi con vẫn chưa đến. Cô sợ hãi nghĩ mình bị vô sinh, nhưng thật may bác sĩ nói kết quả đều bình thường. Dù vậy cô vẫn hoang mang tột độ vì sao cả 2 đều khỏe mạnh mà thả suốt 1 năm vẫn chưa dính bầu.
Nhiều đêm khi anh ngủ, cô bật dậy ngồi nhìn ra cửa sổ. Nhìn cô khi ấy mong manh và đáng thương đến lạ, mỗi ngày cô đều cầu nguyện mình sẽ có được 1 đứa con, giàu sang cô chẳng cần. Và rồi niềm hạnh phúc ấy cũng đến, ngày kỉ niệm tròn 3 năm ngày cưới cũng là lúc cô hay tin mình đã có bầu. Niềm vui nhân đôi niềm vui ai nấy đều mừng cho cô và anh. Đêm đó cô vui đến mức chẳng ngủ được cứ sờ vào bụng trò chuyện với con mãi.
Bố mẹ chồng biết con dâu có bầu nên chiều chuộng cô lắm, có gì ngon và bổ họ đều gọi con dâu qua ăn. Anh cũng khá quan tâm tới vợ, những đêm anh bận trực hoặc đi công tác anh lại cẩn thận bảo mẹ qua ở cùng vợ mình cho vui.
Cô chờ mong con chào đời từng ngày, niềm hạnh phúc được làm mẹ khiến cô mỉm cười mỗi ngày. Nhìn cô bầu lại xinh hơn đẹp hơn có lẽ là vì tâm trạng tốt. Rồi cuối cùng cái ngày trọng đại ấy cũng đến, ngày cô lâm bồn. Nhưng thật không may vì cô sinh sớm trước ngày dự sinh 2 tuần nên bố mẹ 2 bên đều đang ở Sài Gòn, họ cùng nhau đi du lịch và thăm người bạn bị ung thư ở trong đó.
Mình anh vất vả đưa vợ đi sinh, anh cứ như gà mắc tóc khi cô bồ cũng chuyển dạ vào ngày đó. Vì để chăm cho tiện nên anh đưa cả 2 vào 1 viện cho dễ bề xoay xở, dĩ nhiên cái chuyện tày đình này cô không hề hay biết.
Có nằm mơ cô cũng không tin rằng chồng mình ngoại tình và càng không thể tin anh đã làm cô ta có bầu cũng lúc với vợ. Sau này ngẫm lại cô mới hiểu vì sao anh trực đêm và đi công tác nhiều đến vậy. Cô quyết định sinh thường thay vì sinh mổ, con chuyển dạ khiến cô đau đớn đến kiệt sức nhưng vì con cô đã cố vượt qua tất cả.
Bế con trai trên tay cô bật khóc vì quá hạnh phúc, anh cũng run run. Giây phút đó cô cứ nghĩ tổ ấm mình thế là vẹn đầ. Bên kia cô bồ cũng vừa sinh nên anh lấy cớ ra ngoài vệ sinh để vào thăm cô ta.
1 ngày vất vả anh tất bật chạy 2 nơi để đối phó, còn chị mệt nên được đưa về giường nằm thiếp đi. Tỉnh dậy chẳng thấy chồng đâu, chị yêu cầu cô y tá cho chị được gặp con, cô ấy bế con đến cho chị. Nhưng nhìn chân con chẳng có sợi chỉ đỏ nên chị ú ớ:
- Đây không phải là con tôi, cô bế con ai đến đây thế này??
- Nó đúng là con chị mà, chẳng phải nó rất giống chồng chị sao??
- Cô điên à, con tôi mà tôi không biết hay sao hả?? Con tôi có 1 vết ruồi nhỏ ở ngón tay cái, cô xem đi đứa bé này có không hả??
Cô sợ hãi tột độ sợ mất con, còn cô y tá cuống lên:
- Thế chắc là lúc này có ai bế nhầm con chị với chị phòng bên cạnh vì chị ấy và chị sinh cùng lúc với nhau và đều là con trai cả. Mong chị thứ lỗi, em thực sự xin lỗi chị, để em đưa bé đi đổi lại ạ.
- Các cô làm ăn vậy mà nghe được à, nếu mất con tôi sẽ không tha cho cô đâu tránh ra đi.
Cô tức giận vô cùng, dù vẫn đau nhưng cô cố bế đứa bé qua phòng bên xem có phải nhầm con mình với con họ không?? Để rồi chết sững khi thấy anh đang bế 1 đứa bé đỏ hỏn trên tay, mỉm cười rồi vuốt ve mái tóc người sản phụ. Chốc chốc anh lại hôn lên trán cô ta:
- Em giỏi lắm, em nhìn con mình đi yêu chưa này.
- Nó giống anh nhỉ??
- Ừ giống thật, cảm ơn em nhiều lắm.
- Anh... sẽ cho mẹ con em danh phận chứ??
- Chuyện đó mình nói sau nhé, anh hứa sẽ không khiến mẹ con em chịu thiệt mà giờ em nghỉ ngơi đi đã.
- Anh toàn đánh trống lảng thôi, em sinh con cho anh rồi mà anh còn vậy à. Anh ly dị con vợ già của mình đi.
- Không được cô ấy cũng mới sinh mà, chuyện này để anh tính, em nghỉ đi.
Cô sững sờ bủn rủn suýt đánh rơi cả đứa bé trên tay, cảm giác có ai đó đang nhìn anh và cô bồ giật thót ngoảnh lên. Mặt anh cắt không ra giọt máu khi vợ mình từ từ tiến vào:
- Trả con đây cho tôi, con anh và cô bồ đây này.
- Em đang nói gì vậy??
- Tôi nói gì anh biết mà, đưa con tôi đây.
- Chị nói gì vậy đây là con tôi.
- Làm mẹ mà không biết con mình là ai à, hay ăn nằm và đẻ con cho nhiều thằng quá rồi nên không phân biệt nổi.
- Chị... chị không đấu lại được với tôi đâu.
Dù mới sinh mệt mỏi nhưng khuôn mặt cô vẫn toát lên thần thái ít ai có được:
- Nếu tôi muốn giành thì 1 đứa thấp hèn như cô cũng chẳng giành được quan trọng là thứ đó có đáng để tôi giành hay không thôi, gã đàn ông này tôi cho cô đấy. Cô lấy được không?? Con tôi có vết ruồi trên ngón tay cái, anh đưa nó đây.
Cô đặt đứa bé xuống giường rồi ôm con mình về, anh ú ớ chạy theo giải thích nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
- Bỏ bàn tay giơ bẩn của anh ra khỏi người của mẹ con tôi ngay, đừng lấy lời lẽ thân xác đã chung chạ mơn trớn con khác để nói chuyện với tôi. Cút, cút cho khuất mắt tôi từ nay con tôi xem như không có bố.
Ảnh minh họa
Chưa bao giờ anh thấy vợ mình lạnh lùng quả quyết và bình tĩnh đến vậy. Về đến phòng chị khép cửa lại, rồi ôm con thật chặt, khi này chị mới gục ngã thật sự. Y tá thấy chị khóc liền bảo:
- Chị bình tĩnh đi chị, bọn em thực sự xin lỗi vì sơ suất này. Chị mà khóc dễ bị hậu sản lắm lại ảnh hưởng đến tính mạng. Vì con chị cố lên nha chị, em xin lỗi chị 1 lần nữa.
Nghe y tá nói vậy cô nhìn xuống đứa bé cô đã vất vả lắm mới có được và cô cố nuốt nước mắt vào trong. Còn anh bủn rủn đứng ngoài không biết phải nói gì với vợ, anh đã làm tổn người phụ nữ của mình. Cô ấy chẳng có lỗi gì cả, lỗi là đã tin anh và yêu anh quá nhiều.
Cô chưa từng nghĩ ngày mình sinh con lại là ngày gia đình mình tan vỡ như vậy. Cuộc đời đúng là chẳng ai đoán trước được chữ ngờ, đàn ông giỏi là đàn ông có thể đương đầu được với cám giỗ nhưng liệu trên đời mấy ai đủ bản lĩnh để làm được điều đó. 1 khi họ sa ngã thì đồng nghĩa với việc họ đã tự tay đánh mất chính gia đình mình.
Theo Iblog
Đụng mặt bồ của chồng đi đẻ, vợ nói nhỏ với bác sĩ lời này khiến cô bồ từ bàn đẻ phải bò đến xin vợ tha thứ Ngày Lê biết mình có thai là ngày cô hay tin chồng mình ngoại tình và có con với người phụ nữ khác. Niềm vui hòa cùng nỗi đau, ghen tuông, uất hận khiến Lê tuyệt vọng vô cùng. Mới mang thai mà Lê cứ khóc suốt và có lần suýt sảy thai vì ngã trượt chân. Lấy đứa bé ra khuyên giải,...