Nghẹn đắng kiếp chồng chung
Khi tôi phát hiện ra sự thật về chồng mình thì anh ta đã kịp có được “gia tài” là hai đứa con trai sinh đôi kháu khỉnh.
Vừa tốt nghiệp đại học, tôi về nhà chồng. Anh là mối tình đầu của tôi từ năm 16 tuổi. Ngay từ đầu, ba mẹ tôi đã ngăn cản vì thấy chồng tôi có vẻ trăng hoa nhưng tôi gạt đi suy nghĩ của mọi người. Với tôi, anh ấy là người tốt nhất. Tôi đã dần thuyết phục được gia đình. Trong những năm yêu nhau, tôi cũng chưa thấy anh có biểu hiện gì, Chúng tôi được mọi người gọi là một cặp trời sinh.
Tôi bước vào cuộc sống hôn nhân êm đềm, nhẹ nhàng và đầy hạnh phúc. Bạn bè nhìn tôi ganh tỵ. Ai cũng nói tôi số sướng khi có một người chồng hoàn hảo: đẹp trai, thông minh, có địa vị xã hội. Ba mẹ chồng giàu có. Tổ ấm là căn nhà màu trắng xinh đẹp có giàn hoa ti gôn hồng.
Ảnh minh họa
Xung quanh tôi cũng có nhiều ong bướm nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến ai khác ngoài chồng. Tôi yêu chồng và tôn thờ, thần tượng chồng.
Sau 5 năm kết hôn, tôi có thai đứa con đầu lòng. Những cơn nghén làm tôi hốc hác đi. Tôi còn thấy mệt mệt mỏi, chán nản. Tôi rơi vào stress, luôn luôn cáu kỉnh, gắt gỏng với bất cứ ai làm mình không hài lòng. Nhiều đêm tôi nằm suy nghĩ, thấy mình làm như vậy là quá đáng và tự hứa rồi sẽ không làm như vậy nữa, nhưng tôi lại không thể.
Chồng tôi rất chiều chuộng tôi, tôi muốn bất cứ điều gì anh cũng sẵn sàng đáp ứng một cách vui vẻ. Anh chưa bao giờ phàn nàn tôi bất cứ điều gì. Anh còn kiếm người giúp việc để đỡ đần tôi mọi việc. Tôi dần thấy yêu đời hơn, vui vẻ hơn, đỡ mệt mỏi hơn. Rồi chín tháng trôi qua, tôi sinh con.
Video đang HOT
Từ lúc có con, dường như tình cảm vợ chồng tôi nhạt hơn. Không còn những cử chỉ lãng mạn, mặn nồng. Tôi tất bật chăm con. Thấy tôi mệt mỏi, anh đề nghị tôi làm ở nhà nuôi con, anh sẽ lo cho gia đình. Tôi đồng ý, vì tôi thấy lúc này mình rất khó quay lại với công việc. Tôi không biết rằng vì điều đó mà tôi dần rời xa thế giới bên ngoài, chỉ quẩn quanh ở nhà con cái, bếp núc như một người nội trợ thực thụ. Chồng tôi đi nhiều hơn. Đôi lúc anh về nhà với vẻ mệt mỏi. Nếu tôi hỏi thì anh nói công việc khiến anh stress.
Nhiều hôm, chồng tôi nói là đi công tác rồi đi suốt tuần. Tôi có hỏi sao anh không quan tâm đến mẹ con tôi thì anh bảo ở nhà tôi đã có bà vú đỡ đần mọi việc, thiếu anh cũng không sao. Lúc trước, nghe mọi người nói đến những cơn trầm cảm sau sinh, tôi xem như đó là chuyện hoang đường. Tôi nghĩ chuyện đó sẽ không bao giờ xảy đến với mình, tôi tự tin về tình yêu chồng dành cho tôi. Tôi tin rằng khoảng thời gian yêu nhau trước đây quá dài là bảo chứng cho tình yêu và tôi sẽ không phải lo nghĩ nhiều đến mức trầm cảm.
Nhưng bây giờ, tôi đang phải đối diện với những cơn stress. Chăm con vốn đã mệt mỏi, lại còn không đi làm, không được gặp gỡ bạn bè, tôi thấy mình vô dụng, tôi chán bản thân mình. Tôi quên luôn cả việc chăm sóc bản thân mình. Trông tôi ngày càng tiều tụy, xơ xác. Tôi trốn cả chồng trong chuyện ái ân. Nhưng anh vẫn vậy, rất ân cần, chẳng bao giờ lên tiếng phàn nàn gì về tôi. Nếu có ai đó nói với tôi rằng phải yêu thương bản thân trước khi chồng tôi chán vợ, tôi đều gạt đi vì tôi tin vào tình yêu anh dành cho tôi. Rồi mọi thứ qua đi, khi con gái được 2 tuổi, tôi dần vượt qua mọi cơn chán nản với sự động viên của chồng. Tôi luôn biết ơn anh, và nhiều lúc đã trộm nghĩ, nếu không có anh, tôi không biết liệu rồi cuộc đời mình sẽ ra sao.
Nhưng rồi, ở đời, đúng là không ai học được chữ ngờ. Trong khi vẫn rất ân cần với tôi, trong khi vẫn tỏ ra quan tâm tôi, trong khi vẫn nói “anh yêu em” mỗi ngày, anh ấy đã có người đàn bà khác. Tôi sẽ mãi mãi không bao giờ biết được bí mật ấy của chồng nếu như người đàn bà đó không gọi cho tôi. Cô ta gọi cho tôi vào một đêm mà chồng tôi nói là sẽ đi công tác 3 ngày. Cô ta gọi cho tôi bằng điện thoại của chồng tôi. Cô ấy nói, cô ấy mới là vợ chính thức của chồng tôi, còn tôi thì anh ấy chỉ đùa vui, và anh ấy chưa bao giờ coi tôi là vợ, đừng ảo tưởng về bản thân mình. Cô ấy nói, họ đã có hai đứa con trai mới sinh được 3 tuần.
Tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Tôi thấy đất trời như sụp đổ. Chuyện này quá sức tưởng tượng của tôi. Nó như một nhát dao chí mạng làm tôi gục ngã. Tôi thức trắng đêm và khóc. Tôi đợi chồng về nhưng anh ấy không về cũng không gọi lại. Sau 3 ngày, anh về. Và anh xác nhận đúng là anh đã có người đàn bà khác. Họ vừa có con với nhau. Nhưng anh nói với tôi, cô ấy không cần tiền của anh. Cô ấy yêu anh và cho anh những thứ mà tôi không có. Họ đã qua lại từ khi tôi mới sinh con.
Vậy là anh đã lừa dối tôi từ rất lâu rồi ư? Vậy là từ lúc tôi tất bật chăm con đến mức trầm cảm thì anh ấy lại đang vui vẻ bên người đàn bà khác. Càng nghĩ, tôi càng đau đớn. Thà là tôi đừng biết chuyện này, để khỏi phải đau lòng.
Chồng tôi nói, anh không thể bỏ người đàn bà kia, vì họ đã có hai đứa con với nhau. Và cô ấy chỉ cần yêu anh chứ không đòi hỏi bất cứ điều gì về vật chất. Còn tôi, anh cũng không muốn ly hôn. Vì anh không muốn mọi việc xào xáo và không muốn cha mẹ hai bên biết chuyện. Lòng tôi rối bời, tôi không muốn chia sẻ chồng mình cho ai khác nhưng anh không muốn xa rời người kia để quay về bên tôi. Và nếu bắt buộc phải lựa chọn thì anh sẽ không chọn tôi.
Tôi phải làm sao bây giờ, dũng cảm chia tay làm lại từ đầu thì tôi không dám, vì tôi không biết cha mẹ sẽ thế nào, không biết lấy gì nuôi con khi tôi đã nghỉ làm quá lâu, đã rời xa thế giới bên ngoài quá lâu. Còn nếu ở lại, có lẽ tôi sẽ chết vì đau đớn khi đêm đêm chồng tôi lại về “nhà” bên kia, mình tôi chống chọi với nỗi cô đơn…
Theo VNE
Khôn ngoan và dại dột
Nhiều khi, ranh giới giữa khôn ngoan và dại dột trong tình yêu là điều khó có thể phán xét hơn cả...
Trải qua đã gần một nửa đời người, chị vẫn không thể biết được khoảnh khắc nào trong đời mình, chị đã hành động đúng và ngược lại. Những cuộc tình cứ thế đi qua, thời gian đã phủ một lớp bụi mờ trên gương mặt phảng phất buồn của chị. Soi gương, chị thấy nếp nhăn xung quanh mắt dày lên nhiều so với mấy năm trước.
Chị như một kẻ lữ hành cô độc trong tình yêu. Có tình yêu cần chị níu giữ nhưng chị đi qua nó một cách nhẹ bẫng, không một chút luyến tiếc. Ấy vậy mà lại luôn đau khổ vì những điều không thể thuộc về mình.
Gã đảm bảo với chị rằng, chị là người con gái duy nhất gã còn thấy thương yêu trên cuộc đời này. Gã hận phụ nữ đến tàn khốc. Chính họ đã làm cho cuộc đời gã điên đảo: từ một đại gia tiền vàng không biết làm gì cho xuể thành một kẻ khố rách áo ôm, không chốn dung thân. Nhưng chị đã níu giữ gã lại với cuộc sống này bằng sự nhân hậu của mình. Gã bảo chị đợi gã, gã bỏ đi thật xa, quyết tâm làm lại từ đầu để có thể cho người con gái mình thương một cuộc sống sung túc.
Gã đi, chị khóc nhưng không níu giữ, cũng không hứa hẹn sẽ đợi chờ. Chị cứ để gã đi trong tâm trạng trống rỗng của mình. Hơn ba mươi tuổi, chị đã quá quen với những cuộc chia ly, đến nỗi, nhiều khi thấy chẳng có ý nghĩa gì, nó cứ trôi qua như việc một dòng sông, bằng cách nào đó, tất phải trôi về biển.
Anh đến với chị sau khi gã đi một thời gian. Gương mặt phong trần và đượm vẻ buồn của một người đã phải đối mặt với nhiều nỗi mất mát. Anh rất giàu có. Anh sở hữu một công ty chuyên mua bán các thiết bị y tế. Và đương nhiên, anh rất yêu chị. Nhiều khi, chị băn khoăn không biết người đàn ông ấy yêu mình vì điều gì, bởi chị không còn ở trong độ tuổi xuân sắc nữa, và với điều kiện của anh, anh có thể gặp gỡ rất nhiều cô gái trẻ đẹp khác.
Nhưng anh bảo anh yêu chị vì chính con người chị. Không một lý do nào có thể cắt nghĩa rõ ràng. Anh muốn chị về làm vợ anh, để anh có thể lo cho chị một cách hợp pháp. Ai cũng nghĩ số chị giờ đã đến lúc sướng, nhưng rồi chị lại lặng im từ chối. Đến anh cũng ngạc nhiên: "Sao em lại không cần đến những gì anh mang tới cho em? Anh đã cho em cả tình yêu và tiền bạc cơ mà?". Chị chỉ bảo là chị không thể. Anh tìm đến vài lần nữa rồi cũng biệt tích. Người ta bảo chị dại, già rồi mà vẫn còn làm cao.
Gã về, mang cho chị nhiều thứ đáng giá. Chị vui, không phải vì những thứ vật chất hiện hữu trước mắt mà vì thấy gã đã bớt hận thù, gã đã biết cười và nói yêu thương. Chị chờ đợi một câu nói của gã, và rồi chị sẽ chấp nhận nó. Nhưng gã không để ý đến ánh mắt của chị, gã say sưa nói về kế hoạch làm giàu của mình, phải lấy lại những gì đã mất. Gã bảo chị đợi rồi lại đi.
Nhưng đó là lần cuối cùng gã quay lại, nghe đâu gã đã lấy một người phụ nữ cũng giàu có không kém. Chị không như gã, chị không hận đàn ông mà chỉ chấp nhận nó như một điều tất yếu của cuộc sống. Tuy nhiên, ánh mắt của chị lại đượm buồn. Người ta lại có dịp bàn ra tán vào, họ bảo chị dại dột, cuộc đời không còn trẻ nữa mà cứ bỏ qua cơ hội tốt để đợi chờ một điều hư không.
Nhiều đêm vắt tay lên trán suy nghĩ, chị cũng không thể phân biệt được đâu mới là quyết định đúng đắn trong cuộc đời của mình. Hạnh phúc nhiều khi đến thật khó khăn, khiến người ta đợi chờ nó trong vô vọng. Nhưng thật lạ, mọi chuyện xảy ra đối với chị thật tự nhiên, không mang một tính chất hận thù nào. Chị đối đãi với cuộc đời bằng một thái độ bình thản, và cuộc đời lại bắt chị chờ đợi trong sự mỏi mòn. Chị vẫn đợi chờ một điều, điều mà chị biết là khó có thể xảy ra.
Gã lại về. Lần này xơ xác hơn cả lần đầu tiên chị gặp gã. Gia sản của gã lại thêm một lần nữa bị tiêu tán. Niềm tin của gã vỡ vụn. Và trong lúc cùng quẫn, gã lại quay trở về tìm người con gái mình đã phụ bạc. Gã khóc rất nhiều. Còn chị, bàn tay gầy guộc đang đưa lên vuốt ve mái tóc đốm bạc của người đàn ông khốn khổ. Trái tim chị mách bảo: hãy níu giữ người đàn ông này lại.
Thiên hạ lại bảo chị dại, tự dưng đâm đầu đi lấy một thằng đàn ông đã phụ bạc mình, lại không có sự nghiệp gì trong tay. Chị không nói gì, chỉ thấy hạnh phúc với những gì mình đang có. Ngoài sân, gã đang dắt tay đứa con gái nhỏ tập đi, và chỉ một lát nữa thôi, gã sẽ giao con cho vợ để đến chỗ làm. Một công việc không phải đem về hàng núi tiền như trước kia, nhưng có thể đảm bảo cuộc sống cho vợ con gã. Và hơn hết, nó dành cho gã một khoảng thời gian để được tận hưởng hạnh phúc của mình.
Theo VNE
Nhật kí cuộc tình Tôi cứ mong chờ một cuộc tình chân thật, một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, nhân hậu và cũng có đôi phần cá tính. Nhưng tất cả chỉ là ước muốn viển vông. Tôi lao vào cuộc tìm kiếm một nửa đích thực của đời mình, bỏ qua những lời mời mọc... Cuộc thử đầu tiên: Cô thư kí xinh đẹp và...