Nghe tiếng rên khe khẽ trong nhà vệ sinh, tưởng chồng và bạn thân đang… ngờ đâu …
Tai Lan ù đi nhanh chóng khi trong cánh cửa nhà vệ sinh khép hờ phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Và thậm chí: “Cố lên anh, cho nó ra đi sẽ dễ chịu hơn đấy!”…
Tính Tuyết cương trực, thẳng thắn cũng không phải là dạng con gái dễ dãi nên điều đó cũng khiến Lan yên tâm phần nào. (Ảnh minh họa)
Lan đã nghe quá nhiều câu chuyện bi kịch về việc cho bạn thân về ở cùng nhà rồi, mất bạn mất luôn cả chồng. Vậy mà không hiểu sao khi Tuyết tìm đến nhà, khóc lóc cầu xin Lan cho Tuyết ở nhờ để trốn tránh sự theo đuổi của một tên phát cuồng vì Tuyết, hắn có thể làm những chuyện điên rồ nhất để có được Tuyết. Không có bằng chứng rõ ràng nên Tuyết không thể báo công an được. Vì thế Tuyết chỉ có thể đến nhà Lan, cầu xin sự giúp đỡ của Lan mà thôi.
Lan thân với Tuyết từ thuở lọt lòng. Có thể nói, Lan và Tuyết đã quá nhiểu nhau. Tính Tuyết cương trực, thẳng thắn cũng không phải là dạng con gái dễ dãi nên điều đó cũng khiến Lan yên tâm phần nào. Còn về phía Mạnh, chồng của Lan. Yêu nhau 5 năm rồi mới kết hôn, chung sống với nhau cũng được gần được 1 năm, đầu gối tay ấp, không nhiều thì ít, Mạnh cũng đã tạo được cho Lan lòng tin tưởng. Nên Lan đã đồng ý cho Tuyết ở nhờ một thời gian. Và tất nhiên, Lan cũng đã hỏi trước ý kiến của Mạnh.
Tuyết là bác sĩ ở bệnh viện. Công việc cũng bận rộn nên từ khi dọn đến nhà Lan đến giờ, cũng chẳng mấy khi cả ba ngồi ăn chung với nhau một bữa cơm. Tuyết đi làm về khá muộn, có hôm Tuyết về thì Lan đã say giấc từ lâu, chỉ còn Mạnh vẫn hang say bên bàn làm việc. Một tối nọ thức dậy, Lan vô tình thấy Mạnh và Tuyết đang nói chuyện rất vui vẻ với nhau ngoài phòng khách. Bất giác, Lan thấy rùng mình. Và Lan bắt đầu tưởng tượng ra đủ thứ chuyện trên đường đi về phòng ngủ.
Quờ tay sang bên cạnh, Lan giật mình khi không thấy Minh đâu. Đồng hồ đã điểm 3 giờ sáng, Minh đi đâu vậy. Nhón chân ngoài hành lang, chỉ còn mỗi phòng Tuyết bật sáng. Lan lén nhìn qua khe cửa thì chỉ có mình Tuyết. Tuyết đang hì hụi xem xét thứ gì đó. Lan lại khéo trách mình suy nghĩ quá nhiều.
Chợt nhớ ra mục đích chính của mình, Lan lặng lẽ đi tìm Mạnh. Nhà vệ sinh không có, phòng khách, phòng bếp cũng không. Chỉ còn mỗi phòng làm việc nhưng nó không sáng đèn. Có khi nào Mạnh ngủ quên hay không? Lan khẽ bước vào phòng làm việc của Mạnh, nhẹ nhàng bật đèn thì… Lan thở phào nhẹ nhõm khi thấy Mạnh ngủ gục trên bàn, nét mặt nhìn có vẻ nhợt nhạt. Lan nhanh chóng gọi Mạnh dậy về phòng ngủ mà không để ý thấy vỉ thuốc lạ đang rơi dưới sàn nhà.
Tuyết ở nhà Lan cũng đã tròn một tháng. Hôm nay Tuyết về sớm nên Lan làm vài món để đãi Tuyết. Bữa ăn khá vui vẻ, cả ba còn uống một chút rượu, Tửu lượng vốn không tốt nên Mạnh phải đưa Lan lên phòng trước. Nửa đêm hôm đó…
Video đang HOT
Lan ấp úng rồi nước mắt lăn dài. (Ảnh minh họa)
Thức giấc với chiếc cổ họng khô rát và bên cạnh lại không có Mạnh. Nghĩ đơn giản như lần trước, Lan đi nhẹ nhàng ra ngoài lấy cốc nước để chữa cháy cho chiếc cổ họng. Nhưng lần này khác với lần trước, hành lang tối om, chỉ có đèn phòng vệ sinh là bật sáng. Trong Lan bỗng xuất hiện cảm giác rờn rợn. Lại gần hơn, tai Lan ù đi nhanh chóng khi trong cánh cửa nhà vệ sinh khép hờ phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Và thậm chí:
- Cố lên anh, cho nó ra đi sẽ dễ chịu hơn đấy! – Đó là tiếng của Tuyết
Có lẽ nào họ đang… Đang… Đầu óc Lan không ngừng tưởng tượng ra đủ thứ tồi tệ. Tại sao họ lại dám làm cái chuyện động trời này sau lưng Lan chứ. Không thể kiềm chế hơn được nữa, Lan xô mạnh cửa bước vào thì… Cảnh tượng trước mắt khiến Lan tái mặt rồi nhanh chóng chạy đến bên Mạnh.
- Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai làm ơn nói cho tôi biết được không? – Lan ấp úng rồi nước mắt lăn dài
Mạnh đang ôm bụng, mặt tái nhợt, gục đầu bên thành bồn vệ sinh, miệng không ngừng phát ra tiếng rên khe khẽ. Còn bên cạnh Mạnh, Tuyết đang vỗ lưng cho Mạnh, trên tay cầm một vỉ thuốc lạ. Giờ Lan mới vỡ lẽ. Hóa ra Mạnh bị ung thư dạ dày nhưng giấu Lan vì không muốn Lan lo lắng. Mạnh giấu được Lan nhưng không thể qua được mắt bác sĩ là Tuyết. Nhưng Mạnh đã cầu xin Tuyết giữ kín chuyện này chính trong cái đêm mà Tuyết bắt gặp Lan nói chuyện với Mạnh. Đỡ Mạnh nằm xuống giường mà nước mắt Lan không ngừng rơi. Lan đã quá vô tâm, không để ý tới những biểu hiện bất thường của Mạnh. Ôm chặt lấy Tuyết, Lan tự trách mình đã nghĩ xấu cho Tuyết. Tương lai phía trước của Lan sẽ ra sao đây nếu căn bệnh của Mạnh không thể chữa khỏi. Nước mắt rơi, Lan gục đầu vào vai Tuyết và nắm chặt tay Mạnh, cầu mong trời đừng sáng.
Theo Một Thế Giới
Nghe tiếng rên rỉ lúc nửa đêm của vợ sau cánh cửa nhà tắm, tôi mới tá hỏa về lý do mình phải "ăn chay" nửa năm nay
Tới nửa đêm, tôi thấy em bắt đầu cựa quậy rồi em lặng lẽ rời khỏi giường, mở ngăn kéo tủ lấy ra chiếc hộp gì đó rồi bước nhanh vào nhà vệ sinh.
Hạnh phúc hiện tại của chúng tôi là sự kết thành của tình yêu 5 năm bền chặt. Thậm chí trước khi yêu, chúng tôi cũng đã có một thời gian quen biết nhau khá dài nên tính cách, con người của nhau, cả hai gần như đã hiểu quá rõ. Nên khi quyết định đến với nhau, chúng tôi không có bất cứ một vướng bận gì.
Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi trong năm đầu tiên vô cùng êm đẹp. Em đúng là người vợ trong mơ. Việc gì em cũng giỏi nên em lo chu toàn mọi thứ. Bố mẹ tôi có được cô con dâu như em cũng nở mày nở mặt, liên tục dặn tôi phải đối xử tốt với em, không được làm em buồn. Tự bản thân tôi cũng ý thức rõ được điều đó từ khi tôi yêu em nên tôi luôn cô gắng làm tốt, phấn đấu hết mình để cuộc sống của em trọn vẹn hơn.
Vì còn nhiều dự định ấp ủ cho tương lai nên chúng tôi quyết định kế hoạch trong vòng hai năm đầu tiên. "Chuyện ấy" của vợ chồng thực sự vô cùng hòa hợp nên hạnh phúc tôi đang có, được gọi là sự viên mãn. Nhưng rồi...
- Hôm nay em mệt! Ngủ sớm đi!
Em dứt lời rồi quay lưng vào tường ngủ. Hụt hẫng, choáng váng là hai từ dùng để miêu tả cảm xúc trong tôi lúc này. Đây là lần đầu tiên em từ chối tôi, lại còn tỏ thái độ lạnh lùng với tôi như vậy. Con người cũng phải có lúc này lúc khác chứ, huống chi em cũng vất vả cả ngày mà. Tôi lẳng lặng ôm em ngủ. Sáng hôm sau, tôi dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho em vậy mà em chỉ buông một câu hờ hững "Em không ăn" rồi bước thẳng ra ngoài, chẳng thèm ngoái lại nhìn tôi. Tưởng em giận mình thời gian gần đây bận rộn, không để ý, chăm sóc em nên tôi đã cố gắng sắp xếp công việc, về nhà sớm, giúp em cơm nước. Vậy mà em vẫn không thay đổi thái độ với tôi. Em vẫn hoàn thành tốt mọi việc, chỉ trừ chuyện đó. Cứ leo lên giường là em chùm chăn đi ngủ, coi như không có chuyện gì xảy ra. Không khí gia đình tôi đang vui vẻ là thế bỗng dưng trùng hẳn xuống. Lý do mà em từ chối tôi lần nào cũng là mệt.
Cánh cửa nhà vệ sinh vừa đóng lại, tôi đã chết đứng khi nghe thấy thứ âm thanh rên rỉ kì lạ phát ra từ trong đó. (Ảnh minh họa)
Nửa năm qua với tôi đúng là một cực hình. Thú thật, tôi vốn là một thằng đàn ông có nhu cầu tương đối cao, giờ phải "ăn chay" liên tục trong vòng nhiều tháng khiến tôi thực sự thấy bức bối, khó chịu. Lão bạn thân của tôi thấy tôi ủ rột, phong độ xuống sắc liền vỗ mạnh vào vai đầy động lực:
- Việc gì mà phải khổ thế. Nó không chiều mình thì mình đi nguồn khác. Tàu nhanh bây giờ thiếu gì, nhan nhản như rau ngoài chợ.
Tôi nghe xong chỉ mỉm cười. Tôi cũng biết điều đó chứ. Nhưng ngoài em ra, chẳng có bất cứ người con gái nào mang lại cảm xúc cho tôi cả. Hơn nữa, không thể vì chuyện em cho tôi "ăn chay" mà tôi phản bội em. Làm như vậy, khác nào tôi tự nhận mình là một thằng đàn ông thấp hèn. Nhưng cứ sống mãi trong tình trạng này, tôi thật sự chịu không nổi. Và rồi tôi quyết định làm chuyện đó.
Ban ngày, tôi đã nhờ người quan sát, em không có bất cứ biểu hiện lạ nào. Vậy là chỉ có ban đêm mà thôi. Tối đó, tôi giả mệt, lên giường ngủ trước em. Tới nửa đêm, tôi thấy em bắt đầu cựa quậy rồi em lặng lẽ rời khỏi giường, mở ngăn kéo tủ lấy ra chiếc hộp gì đó rồi bước nhanh vào nhà vệ sinh.
Ôm chặt em vào lòng, tôi tự trách mình đã quá vô tâm. (Ảnh minh họa)
Cánh cửa nhà vệ sinh vừa đóng lại, tôi đã chết đứng khi nghe thấy thứ âm thanh rên rỉ kì lạ phát ra từ trong đó. Có lẽ nào, em đã...
Không kiềm chế được cơn tức giận, tôi xô mạnh cánh cửa phòng tắm. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi muốn gục ngã. Em đang gục bên bồn cầu, mặt tái mét hết cả lại. Bên cạnh em, thuốc đang rơi vương vãi. Nhặt đơn thuốc lên, mặt tôi tái mét lại: Ung thư dạ dày...
Hóa ra đây chính là lý do mà tôi phải "ăn chay" nửa năm nay ư? Vậy mà tôi nào hay biết, thậm chí còn nghi oan cho em. Tôi vừa thương vừa giận em, tại sao em lại giấu tôi chuyện động trời thế này chứ. Ôm chặt em vào lòng, tôi tự trách mình đã quá vô tâm. Rồi tôi bắt đầu lo sợ cho tương lai, cho hạnh phúc của vợ chồng tôi. Nó sẽ đi về đâu nếu căn bệnh này không thể chữa khỏi. Nước mắt tôi lăn dài khi nghĩ đến ngày mai không tươi sáng.
Theo Một Thế Giới
Muốn chia tay vì đến cái nhà vệ sinh nhà anh cũng không có Chia sẻ câu chuyện của mình lên đây, chắc cũng nhiều người nói tôi tham giàu mà phụ bạc, nhưng cứ phải ai từng sống trong cái nghèo mới biết, nó chán nản và cơ cực đến thế nào. Tôi quê ở Nam Định, vừa tốt nghiệp đại học hơn một năm, hiện đang là nhân viên văn phòng trong một công ty...