Nghe người yêu nói mức lương thật, tôi vội vàng tổ chức đám cưới nhưng không ngờ rơi vào cảnh khóc không ra nước mắt
Là đàn ông không bao giờ tôi chủ động hỏi mức lương của người yêu nhưng trong một lần ngồi tâm sự cô ấy đã nói ra thu nhập mỗi tháng khiến tôi sốc.
Yêu nhau một thời gian dài nhưng tôi hoàn toàn không biết tiền lương mỗi tháng của Nhi – người yêu tôi là bao nhiêu, đó là vấn đề tế nhị nên tôi không bao giờ chủ động hỏi.
Một ngày ngồi tâm sự với Nhi, ước ao có tiền mua một căn nhà để sống, chứ lấy nhau rồi ở phòng trọ mệt lắm. Nghe đến đây Nhi trách bản thân không biết giữ tiền, mỗi tháng thu nhập 30 triệu đồng, đi làm cũng gần 10 năm rồi mà chẳng có khoản tiết kiệm nào.
Tôi cho là em ấy nói dối, không ngờ Nhi đưa ra những tin nhắn mà ngân hàng gửi đến hàng tháng khiến tôi buộc phải tin. Em nói rất thích hàng hiệu nên tháng nào cũng dành ra một nửa tiền lương để mua vài món đồ, một nửa còn lại là để chi tiêu linh tinh và gửi về cho bố mẹ.
Tôi bảo lương mình bằng một nửa mà tháng nào cũng để ra được 10 triệu đồng, đáng lẽ Nhi là con gái phải tiết kiệm được nhiều hơn mới phải. Em bảo bản tính thích hàng hiệu từ nhỏ rồi không thay đổi được, sau này dù lấy chồng cũng vẫn duy trì việc đó để thỏa mãn nhu cầu cá nhân.
Lo sợ thời gian yêu đương kéo dài sẽ khiến Nhi phung phí tiền nên tôi quyết định làm đám cưới với em.
Sau hai tháng kể từ ngày cưới, mọi chi tiêu trong gia đình toàn do tôi bỏ ra hết, từ chai dầu ăn đến gạo muối. Có lần tôi nhắc khéo vợ nên đảm nhận sinh hoạt phí, không ngờ cô ấy giơ tay bảo chồng đưa tiền cho rồi sẽ lo hết.
Em nói rất thích hàng hiệu nên tháng nào cũng dành ra một nửa tiền lương để mua vài món đồ. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi hỏi vợ sao không bỏ tiền túi ra mà chi tiêu những việc vặt đó, còn lương của chồng là để tiết kiệm làm việc lớn. Nhưng Nhi tỏ vẻ không vui lắm rồi nói sau này mọi chi tiêu trong gia đình mỗi người chịu một nửa. Còn tiền lương của ai thì người ấy tiêu, đối phương không có quyền kiểm soát.
Biết tính Nhi không giữ được tiền nên tôi bảo vợ hãy đưa một nửa tiền lương cho chồng nắm giữ để vài năm nữa mua nhà. Vợ phản đối ngay lập tức, nói là đa số đàn ông đi làm đưa tiền về cho vợ giữ, cớ sao chồng lại muốn nắm giữ tài chính trong gia đình?
Tôi bảo cùng đi làm 10 năm, tuy lương tôi thấp hơn rất nhiều nhưng cũng tiết kiệm được 1 tỷ đồng, còn vợ thì chẳng để ra được một đồng nào. Nghe đến đây vợ bảo tôi phải đưa số tiền tiết kiệm đó cho cô ấy giữ thế mới thể hiện được tình yêu và tin tưởng với vợ.
Với bản tính tiêu tiền không có kế hoạch của vợ, tôi không dám tin tưởng giao tiền cho nhưng cũng chỉ vì chuyện tranh nhau giữ tiền mà mấy ngày nay tình cảm hai vợ chồng rạn nứt.
Lấy nhau rồi, tiền phải quy về một mối mới nhanh giàu được, nhưng tôi không tin tưởng vợ trong việc này một chút nào. Giờ cô ấy giận dỗi, khư khư đòi giữ tiền thay chồng, tôi thật không biết có nên đưa tiền ra không hả mọi người?
Về ra mắt bị chê bán hoa quả "xách dép" cho chồng, tôi chìa xấp giấy khiến họ biến sắc
Tính có nói thế nào bố mẹ Tính vẫn khăng khăng không nghe. Ông bà từ đầu đến cuối luôn cho rằng tôi bán hoa quả thì sao sánh được với Tính là tiến sĩ.
Tôi chỉ học hết cấp 3 rồi phải nghỉ học đi làm. Cũng vì gia cảnh khó khăn, dưới tôi còn có 3 đứa em tuổi ăn tuổi lớn mà bố tôi thì đau ốm liên miên. Tôi khởi nghiệp bằng công việc bán hoa quả ở chợ, cứ thế cho tới nay tôi vẫn chưa đổi nghề.
Tôi quen Tính vì anh ở trọ gần chỗ tôi bán hoa quả. Có lần anh đến mua hoa quả, hai đứa nói chuyện thấy hợp nhau ra trò. Qua nhiều lần như vậy, tôi và anh yêu nhau lúc nào chẳng hay.
Tính đến vừa rồi là chúng tôi yêu nhau đã được 2 năm. Dự định sang năm kết hôn nên anh dẫn tôi về ra mắt gia đình. Bác gái hỏi cặn kẽ chuyện gia cảnh nhà tôi, công việc của tôi rồi quá trình 2 đứa quen nhau, yêu đương thế nào.
Bố mẹ Tính vẫn cho rằng tôi bán hoa quả thì sao sánh được với Tính là tiến sĩ. (Ảnh minh họa)
Sau khi hỏi xong, bố anh im lặng không nói gì, còn mẹ anh thở dài nói với tôi thế này:
- Bác cũng nghe nói thằng Tính yêu cháu nhưng nghĩ tụi trẻ yêu đương cứ phải lúc nào cưới mới chắc được. Hôm nay nó đã đưa cháu về ra mắt, nghĩa là nó có ý định bàn chuyện trăm năm với cháu. Vậy nhà bác nói thẳng luôn, cháu cũng có thể tự ra cân nhắc ra vấn đề, cháu với thằng Tính không xứng đâu. Nó chỉ còn 2 tháng nữa là lấy được bằng tiến sĩ, còn cháu chỉ học hết cấp 3, là người bán hoa quả. Không phải bác khinh thường cháu nhưng nếu chênh lệch quá lớn về học thức và địa vị thì cũng không thể hạnh phúc được. Các cụ nói môn đăng hộ đối là có cái lý của nó cả!
Tôi cười mỉm không nói năng gì. Tính ở bên cạnh thì giải vây cho tôi, nói rằng tôi đã tranh thủ thời gian đi học lớp đại học tại chức và có bằng rồi. Nói chung trình độ cũng chẳng khác anh là mấy, chẳng lẽ phải lấy vợ thạc sĩ, tiến sĩ mới là tương xứng?
Nhưng bố mẹ Tính vẫn khăng khăng không nghe. Ông bà vẫn cho rằng tôi bán hoa quả thì sao sánh được với Tính là tiến sĩ. Đến lúc này thì tôi nhận ra họ khinh thường công việc và thu nhập của tôi, chứ chẳng phải vì học vị gì cả. Thậm chí bố Tính lời ít ý nhiều, nói thẳng tôi chỉ đáng "xách dép" cho Tính. Câu nói đó của ông khiến tôi giận tím mặt.
Trước mặt Tính, tôi rút từ trong túi xách ra xấp giấy đưa cho bố mẹ Tính xem. Ông bà xem đến đâu thì hốt hoảng và kinh hãi đến đấy. Ai mà ngờ được, xấp giấy gần chục tờ đó đều là giấy nợ Tính vay tiền của tôi chứ! Ít thì vài triệu, nhiều đến vài chục triệu. Trong đó có 1 lần Tính đi xe gây tai nạn, không những phải đền tiền cho người ta mà còn phải tự sửa xe và chữa trị cho bản thân. Lần ấy anh vay tôi cả 50 triệu.
Trong suốt 2 năm yêu nhau, tính tổng số tiền anh vay tôi cũng ngót nghét 300 triệu! Tôi cho Tính vay, lấy lãi theo lãi ngân hàng, giữa chúng tôi rất sòng phẳng và rạch ròi. Tôi cũng chẳng dại mà cho Tính vay không giấy tờ gì, chẳng qua thấy anh là người tốt, không phải muốn lợi dụng mình nên tôi mới cho vay tiền.
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ thì Tính không xin tiền bố mẹ nữa. Anh vừa học lên tiến sĩ vừa đi làm. Nhưng chuyên ngành của Tính không phải là lĩnh vực hot có thể kiếm ra nhiều tiền. Vì thế vừa học vừa làm khiến Tính gặp rất nhiều khó khăn. Từ đó mới có chuyện vay nợ tôi. Sắp tới anh lấy bằng tiến sĩ, chuyển đổi vị trí làm việc, có lẽ thu nhập mới khá hơn.
Mãi sau hai người mới cười gượng xin lỗi vì thái độ ban đầu đối với tôi. (Ảnh minh họa)
Còn tôi, nhiều năm đi làm tôi đã phát triển công việc kinh doanh của mình lên một tầm cao mới. Tôi mở cửa hàng hẳn hoi, chuyên bán hoa quả nhập khẩu, còn đổ buôn cho các mối khác. Chính vì thế thu nhập của tôi rất cao, có tháng lên đến cả trăm triệu. Tôi đã nuôi được các em học hành, còn xây cho bố mẹ căn nhà mới rộng rãi. Thú thật nhiều anh chàng có điều kiện hơn Tính muốn yêu tôi nhưng tôi quý trọng con người chân thật, giản dị của Tính.
Nghe xong mọi chuyện tôi và Tính thay phiên nhau kể lại, bố mẹ Tính im lặng rất lâu. Mãi sau hai người mới cười gượng xin lỗi vì thái độ ban đầu đối với tôi. Bố Tính còn bảo, đợi khi nào Tính trả nợ xong cho tôi thì mới được làm đám cưới. Ông bà không muốn con trai mang tiếng lợi dụng tiền bạc của người yêu, tiền lãi cũng phải trả đủ.
Tôi mỉm cười gật đầu đồng tình. Xem ra bố mẹ Tính vẫn là người sòng phẳng, đàng hoàng, chỉ là ông bà muốn 1 cô con dâu xứng đáng với con trai mình mà thôi.
Anh ấy hẹn rồi biến mất... Chú Ti Vi ơi, có khi nào anh ấy đã gặp một "tiếng sét" khác? Vì sao anh ấy không liên lạc với cháu cho đến tận sáng nay? Chú Ti Vi ơi, Cháu 27 tuổi. Cháu và anh ấy mới quen nhau cách đây 2 tháng, trong một đám cưới. Anh ấy hơn cháu ba tuổi, nhưng đã từng có hai "đời"...