Nghề nghiệp buộc em phải xa anh
Từ khi nhận quyết định, em sống như xác không hồn. Em yêu và không muốn xa anh nhưng em chẳng biết phải làm gì nữa. Người ta nói khi đôi lứa yêu nhau thì trong mắt họ toàn màu hồng, chỉ là cười và cười. Nhưng đối với em thì không. Tình yêu của em chỉ toàn là nước mắt, nước mắt của sự lo lắng, chia sẻ, đau đớn và hạnh phúc. Em yêu anh bởi anh là người thật thà, chịu khó. Yêu vì anh làm ngành mà em không thể thực hiện được (làm con của nhân dân).
Em là dân tỉnh và anh cũng thế. Bước chân lên TP HCM em đầy bỡ ngỡ thì anh đã chỉ bảo, hướng dẫn, thậm chí còn phải cùng em đi xin việc (con gái ở quê mà và em cũng là người không hoạt bát). Và rồi em cũng có việc, anh được an tâm phần nào. Mặc dù thời gian lên đây khó khăn thật nhưng nghĩ lại, sao thấy nuối tiếc quá. Quen anh được một năm thì biết bao biến cố xảy ra. Nước mắt em chảy dài khi nghe anh bệnh nặng, có khả năng bị liệt nửa người. Em lo lắng, thương anh biết bao, động viên chia sẻ… cảm giác đó rồi cũng quen và cùng nhau vượt qua tất cả. Tinh thần luôn luôn thắng bệnh tật mà.
Sang năm thứ ba, em lại bị nhiễm virus siêu vi B. Khi biết tin, trời đất như sụp đổ. Nước mắt hai đứa lại chảy dài. Nhưng qua bác sĩ tư vấn, hai đứa thoải mái hơn, cuộc sống lại được cân bằng. Những biến cố xảy ra khiến mình gần nhau hơn, yêu hơn và cần nhau nhiều hơn. Cả hai vẽ nên ngôi nhà ấm cúng cùng những đứa con nhỏ, ôi sao mà hạnh phúc quá.
Video đang HOT
Và rồi cứ tưởng sóng gió đã qua, ngày hạnh phúc gần đến, hai đứa quyết định đi đến hôn nhân nhưng lại vướng phải trở ngại là nguyên tắc nghề nghiệp của anh. Quy định đó đã làm em tan nát, đầu ốc quay cuồng, anh cũng không hơn gì em. Cái cảm giác này chắc ai có tâm trạng chắc cũng hiểu. Bao mơ ước, kế hoạch đổ vỡ hoàn toàn khi nhận cái quyết định đó. Năm năm quen nhau, cùng nhau vượt qua tất cả, vui vẻ cũng có, đau khổ cũng không kém, để rồi phải rời xa khi cả hai đều không muốn.
Từ khi biết tin, hầu như em sống không còn khái niệm thời gian nữa, sống như xác không hồn. Đã mấy tháng trôi qua rồi mà em vẫn chưa tin đây là sự thật. Nước mắt em chảy hoài mỗi đêm khi nghĩ đến anh. Có lẽ nỗi đau của em không bằng nỗi đau của nhiều người nhưng sao em không thể vượt qua? Em biết anh ấy còn yêu em, còn thương em nhiều nên không muốn em chờ đợi và đau khổ.
Anh nói em chỉ mới 24 tuổi thôi nên em hãy nghĩ cho mình, em còn thời gian để tìm hiểu. Em vẫn quyết tâm chờ anh. Có lẽ em mù quáng chăng? Nhiều khi em đã đánh mất đi con người của em vì anh rồi. Xin hãy giúp em gỡ đi mối tơ vò này.
Theo Ngoisao
Xin đừng mơ ước giùm con!
Định hướng cho cuộc đời con trẻ không phải là ngăn cấm và triệt tiêu mọi mong ước của trẻ, bởi sự can thiệp thô bạo và thiếu tinh tế chỉ làm lụi tàn khát vọng phấn đấu.
Một đứa trẻ lớn lên không có niềm đam mê, ước vọng thì cuộc đời sẽ tẻ nhạt và vô vị dường nào!
Mỗi lần ngồi trước màn hình xem chương trình So you think you can dance, chị Nguyễn Thanh Huệ (30 tuổi) lại nhớ về những cảm xúc ngày nào với niềm luyến tiếc khôn nguôi. Khi còn là cô bé sáu tuổi, được xem chương trình khiêu vũ quốc tế, chị đã mơ ước lớn lên sẽ trở thành vũ công, nhưng niềm đam mê đó bị mẹ dập tắt một cách mãnh liệt với quan niệm học mới là quan trọng và có tương lai, còn chuyện nhảy nhót chỉ làm "hư thân mất nết" mà thôi!
Một trường hợp khác, Lê Minh Hoài, 18 tuổi, trong giờ học ngoại khoá định hướng nghề nghiệp tâm sự với chúng tôi rằng: "Em thật sự không biết mình học để làm gì, mình có ước muốn gì. Thôi thì cuộc đời muốn đến đâu thì đến, em chẳng cần định hướng gì cả!". Qua bạn bè em, chúng tôi mới biết trước đây Hoài từng đam mê trở thành huấn luyện viên khiêu vũ. Hoài rất có năng khiếu, chỉ cần xem qua trên mạng vài lần là em có thể tự tập những bước nhảy điêu luyện. Nhưng từ khi gia đình biết được mơ ước của em, Hoài phải hứng chịu những lời mắng chửi của ba mẹ. Một lần tranh luận với ba mẹ, khi em cương quyết bảo vệ ý kiến của mình, giá phải trả là cái máy tính của em bị đập vỡ tan tành. Kể từ đó em chẳng còn hứng thú gì trong học tập.
Có một ước mơ để đeo đuổi và phấn đấu sẽ giúp chúng ta tìm thấy được giá trị của cuộc sống bản thân. Thật đáng tiếc cho một người sống mà không biết được mục tiêu phấn đấu của bản thân. Chỉ khi dám mơ ước và theo đuổi, niềm đam mê sẽ thôi thúc mỗi người thể hiện hết khả năng của mình để chạm đến thành công. Điều tồi tệ nhất là đánh mất ước mơ và niềm tin.
Nghề nghiệp là một phần cuộc đời mỗi người, nhiều bậc cha mẹ do muốn con có một tương lai tốt đẹp nên thường bắt ép con cái phục tùng ý kiến mình; họ hay chỉ trích những ước mơ của con với những đánh giá cảm tính chủ quan mà không xét đến sở thích, hứng thú, năng khiếu... của trẻ. Trẻ càng nhỏ càng nhiều ước mơ, nhiều mong muốn và những suy nghĩ đó của trẻ cũng sẽ biến đổi theo hoàn cảnh và thời gian. Sự gần gũi, sẻ chia và đồng cảm với trẻ sẽ giúp cha mẹ có thể lèo lái con mình đi đến một quyết định đúng đắn. Những suy nghĩ chủ quan, không quan tâm đến tâm tư, nguyện vọng của con cái, có thể khiến đôi khi cha mẹ vô tình trở thành người đánh cắp ước mơ của con, áp đặt trẻ thực hiện những ước mơ mà mình chưa thực hiện được. Đừng bắt bé phải thay đổi ước mơ chỉ vì mơ ước đó không phù hợp với mong muốn của cha mẹ. Chẳng ai có thể thực hiện tốt giấc mơ của người khác.
Hãy lắng nghe và tìm hiểu ước mơ của con để có thể vun đắp hay điều chỉnh một cách nhẹ nhàng. Hãy chắp cánh cho trẻ vươn tới ước mơ để bay thật xa, thật vững vào đời.
Thạc sĩ tâm lý học Nguyễn Thị Mỹ Linh
Theo SGTT
Tạo dựng đường đến thành công Đó là chủ đề thu hút đông đảo sinh viên tham dự trong tuần lễ "Hướng nghiệp cho sinh viên" tại Đại học RMIT Hà Nội. 20 doanh nghiệp lớn gồm các công ty đa quốc gia cũng như trong nước đã tham gia Triển lãm nghề nghiệp hàng năm được tổ chức hôm nay tại cơ sở Hà Nội của Đại học...