Nghe lỏm được chúng tôi có hơn 100 triệu tiền thưởng Tết, bố mẹ chồng yêu cầu chu cấp toàn bộ số tiền đó cho em gái học lên thạc sĩ
Chồng tôi gật đầu, chính anh cũng hết sức rồi, chẳng còn muốn cố gắng gần gũi bố mẹ mình thêm nữa.
Tôi lấy chồng hơn chục năm, nhưng vì thấy ông bà có tuổi rồi nên thỉnh thoảng vợ chồng tôi cũng cho con cái sang ở với ông bà vài tuần, có khi cả tháng. Tất nhiên, mỗi lần nhà tôi sang thì đều biết ý biết tứ, biếu ông bà thêm tiền hoặc mua thực phẩm để ông bà không phải nuôi ăn con cháu.
Đầu tháng này vợ chồng tôi có đưa con về nhà ông bà ở mấy tuần, ban đầu thì không sao nhưng khoảng mấy hôm gần đây, cứ đến bữa cơm là ông bà nói liên tục về chuyện ông bà già rồi mà em gái chồng thì vẫn còn phải đi học, nó học giỏi mà chẳng lo được cho nó. Rồi lại kể chuyện ngày xưa, nói chồng tôi sướng vì lúc ra đời bố mẹ còn trẻ khỏe nên lo được cho từ A đến Z.
Mỗi lần như vậy chồng tôi rất khó chịu vì anh ấy có được lo lót cho cái gì đâu, đỗ đại học thì tự đi làm thêm mà kiếm tiền trang trải, may mà ngành chồng tôi chọn là ngành được Nhà nước hỗ trợ học phí chứ nếu không thì chắc cũng phải bỏ học giữa chừng rồi. Ra trường tự vác xác đi xin việc chứ ông bà có thèm quan tâm đâu, đến khi đi làm có thu nhập thì thứ ông bà hỏi là lương bao nhiêu chứ chẳng bao giờ có chuyện hỏi đi làm có vất vả không con.
Sau đó tôi mới hiểu rằng, nguồn cơn của câu chuyện kể khổ bên bàn ăn bắt đầu từ một tin vui nho nhỏ của tôi và chồng. Thường thì lương thưởng Tết của 2 vợ chồng tôi cộng lại cũng không đến nỗi nào nhưng năm này thì may mắn, chúng tôi có thể sẽ nhận được một khoản thưởng Tết khá lớn từ công ty, có thể lên đến hơn 100 triệu. Đó là thành quả của cả một năm cật lực lao động, của những đêm thức trắng và nỗ lực không ngừng nghỉ. Chúng tôi cũng bàn với nhau chắc là trích thêm tiền tiết kiệm rồi ra sau Tết sửa sang lại ngôi nhà vì 2 đứa nhà tôi cũng lớn rồi, chúng nó bắt đầu không thích ở chung phòng với nhau nữa. Ngoài ra có lẽ sẽ trích 1 khoản nhỏ cho 2 đứa trẻ con đi du lịch cùng bố mẹ.
Thế nhưng, không biết là có phải do lúc đi ngủ vợ chồng tôi bàn về chuyện này và bố mẹ chồng tôi ở sát tường vô tình nghe được hay không mà ông bà biết được chuyện lương thưởng Tết của 2 vợ chồng. Và từ đó, mọi chuyện dần đi theo một hướng khác. Ông bà đã nhắm đến khoản tiền Tết này với mục đích cho con gái yêu của ông bà học thạc sĩ.
Sau vài lần nói bóng nói gió mà vợ chồng tôi mít đặc chẳng hiểu gì nên ông bà đã thẳng thắn đặt vấn đề.
Video đang HOT
- Bố mẹ nghe bảo 2 đứa sắp có khoảng hơn 100 triệu tiền thưởng Tết. Thế này nhé, bố mẹ già rồi, lo cho thằng anh ổn rồi giờ hai đứa con phải phụ bố mẹ lo cho em. Ra Tết con bé nó học lên thạc sĩ nên 2 đứa sắp xếp cho em khoản thưởng Tết năm nay để em nó đóng học phí.
Tôi hiểu, việc đầu tư cho giáo dục là quan trọng nhưng vì sao chúng tôi lại phải có nghĩa vụ nuôi con của người khác ăn học? Chúng tôi cũng muốn hỗ trợ các em trong khả năng của mình nhưng vì sao chúng tôi phải cho em hết số tiền là công sức lao động cả năm trời của gia đình mình. Đấy là còn chưa nói, cho con gái ông bà xong rồi con chúng tôi ăn gì? Uống nước lã, hít khí giời để sống à?
Chồng tôi, một người đàn ông luôn đặt trách nhiệm với gia đình lên hàng đầu, đã quyết định không thể chiều theo yêu cầu của bố mẹ. Anh cho rằng việc đó không hợp lý và chúng tôi cần có kế hoạch rõ ràng cho tương lai, chứ không phải cứ phóng túng vào những việc bên ngoài. Anh sẵn lòng hỗ trợ em gái một phần nhỏ, khoảng 10 triệu, như một lời khích lệ và chia sẻ, nhưng không thể là toàn bộ.
Vừa dứt lời, bố mẹ chồng tôi như biến thành 2 con người khác.
Khi vợ chồng tôi nói thẳng vậy ông bà đứng ngay dậy, đập bàn ầm ầm rồi đuổi thẳng cổ con cháu ra khỏi nhà, trước mặt 2 đứa cháu nhỏ, ông bà chửi bới, nhiếc móc thậm tệ khiến 2 đứa nhà tôi sợ đến mức mặt mũi tái mét.
Cả lòng tự trọng và tình cảm gia đình đều bị tổn thương sâu sắc. Tôi bắt đầu tự hỏi, liệu tình thân có thật sự là điều bất biến trong cuộc sống, hay chỉ là một thứ tình cảm mong manh, dễ vỡ khi tiền bạc đặt vào cán cân? Cơn điên trong tôi bốc lên nhưng vì thương chồng nên tôi cắn răng chịu đựng để anh là người cuối cùng đưa ra quyết định, tôi chấp nhận thuận theo ý chồng kể cả khi trong lòng không cam.
Cuối cùng chồng tôi quyết định rời đi, anh dắt vợ con lên xe rời đi trong im lặng. Dù nhiều năm tháng bị đối xử bất công nhưng anh vẫn cố gắng hàn gắn, duy trì mối quan hệ với bố mẹ mình, điều này tôi hiểu chứ. Vậy mà có vẻ như mọi cố gắng của anh chẳng đổi lại được chút tình cảm nào từ chính những người sinh thành ra anh.
Câu chuyện về tiền bạc, thay vì là lời chúc phúc cho năm mới, giờ đây lại trở thành nguồn cơn của những tranh cãi và hiểu lầm. Cảm giác được chờ đợi và áp đặt đã khiến không gian sống của chúng tôi trở nên nặng nề, khó khăn để thở.
Chuyện của chúng tôi không phải là duy nhất, nhưng nỗi đau và sự phức tạp mà nó mang lại là không thể phủ nhận. Tôi chỉ mong rằng, dù sau này chuyện này đi đến đâu, dù có làm lành được hay không, thì chúng tôi vẫn có thể giữ được lẽ phải và lòng tự trọng.
Điều khiến tôi căm phẫn nhất là ông bà đã đối xử bất công với chồng tôi giờ tiếp tục hành xử không ra gì trước mặt con tôi. Lần này, tôi tuyên bố thẳng với chồng sẽ không bao giờ bước chân về nhà ấy thêm 1 lần nào nữa. Chồng tôi gật đầu, chính anh cũng hết sức rồi, chẳng còn muốn cố gắng gần gũi bố mẹ mình thêm nữa.
Cho em gái ở nhờ nhưng 2 tháng sau, chồng và tôi phải ngậm ngùi xách vali ra khỏi nhà vì nguyên nhân trớ trêu này
Sau khi ly dị, em gái nài nỉ cho nó ở tạm nhà tôi vì nhà tôi là kiểu chung cư khá rộng rãi mà còn thừa ra một phòng.
Cũng bởi chồng cũ chẳng thể chu cấp được tiếp mà tình mới thì chưa 'xơ múi' được gì nên tôi đã phải đưa hết số tiền ngày trước nó biếu để em duy trì sinh hoạt.
Bố mẹ tôi sinh được 3 người con, 2 gái 1 trai. Em trai út vẫn còn đang học Đại học, trong khi hai cô chị đã lấy chồng. Hiện tại tôi cũng sinh được một cháu trai khỏe mạnh 4 tuổi. Cuộc sống gia đình vẫn êm đềm, hạnh phúc. Tuy nhiên trái với sự viên mãn của tôi là nỗi bất hạnh của em gái.
Nó lấy chồng từ khi mới 23 tuổi. Người đàn ông mà em gái tôi chọn gắn bó là người lớn hơn nó tận 1 con giáp, công việc đã đạt tới đỉnh cao, giàu có và si mê vợ. Ban đầu, cả nhà tôi ngăn cản, không cho em gái yêu vì sợ khoảng cách tuổi tác sẽ ảnh hưởng tới hạnh phúc gia đình. Thêm nữa, lấy một người chênh lệch với mình về mọi mặt thì em tôi sẽ lép vế, không làm chủ được gia đình.
Ấy vậy, em tôi rất cá tính, ngang ngược, chẳng nghe lời một ai. Nó vẫn quyết tâm lấy bằng được người này chỉ vì được cung phụng, chiều chuộng và tiêu tiền không cần suy nghĩ. Đã rất nhiều lần, em gái tôi mang đến đưa tôi những cọc 10 triệu, 20 triệu bảo cho. Tôi thì ngại, đành phải nói lái đi là giữ hộ, sau này nhỡ em gặp khó khăn chị sẽ đưa.
Lấy nhau về, thời gian đầu em tôi và em rể cũ rất hạnh phúc, đi du lịch khắp nơi, khoe tình cảm lên MXH. Thậm chí, em rể cũng chăm về thăm bố mẹ, anh chị em trong nhà. Vậy nên bố mẹ tôi yên lòng, không còn lo nghĩ gì. Ngờ đâu, 3 năm sau khi em gái lấy chồng, nó lại va vấp phải một người đàn ông khác thành đạt, đúng lúc em rể gặp khó khăn trong công việc. Em gái tôi tâm sự với chị là gặp nhiều mâu thuẫn trong hôn nhân, cảm giác chồng không được như trước, đã vậy nó còn quen thêm người đàn ông khác tốt hơn nên sinh cảm giác "đứng núi này trông núi nọ".
Tôi cùng bố mẹ lại tiếp tục khuyên nhủ em hãy đồng hành cùng chồng trong giai đoạn khó khăn, nếu vượt qua được chắc chắn hạnh phúc sẽ bền lâu. Thậm chí cả nhà còn nói nếu bây giờ có con thì đứa bé sẽ là sợi dây gắn kết tuyệt vời hai người. Song em tôi lại làm cả nhà thất vọng khi tuyên bố ly dị sau đó vài tháng. Điều sốc hơn cả là nó cũng thú nhận chưa đăng ký kết hôn, đủ để thấy em "ma ranh" nhường nào. Nó dự báo được cuộc hôn nhân này sẽ kết thúc nên chuẩn bị sẵn đường lùi.
Sau khi ly dị, em gái nài nỉ cho nó ở tạm nhà tôi vì nhà tôi là kiểu chung cư khá rộng rãi mà còn thừa ra một phòng. Cũng bởi chồng cũ chẳng thể chu cấp được tiếp mà tình mới thì chưa "xơ múi" được gì nên tôi đã phải đưa hết số tiền ngày trước nó biếu để em duy trì sinh hoạt.
Cứ ngỡ sau những biến cố, em tôi sẽ trầm tính xuống và suy nghĩ chín chắn hơn. Bây giờ nó gần 27 tuổi rồi, cũng phải trưởng thành lên chút. Nào ngờ, em gái tôi lại tiếp tục gây sự, nhưng lần này là với chồng tôi.
Sống trong cùng một nhà, tôi dặn dò em mình phải biết nhún nhường vì chồng tôi là người khá kỹ tính, cẩn thận. Nào ngờ em gái tôi lại chuyên "cà khịa", "móc mỉa" anh rể. Nguyên nhân thì chẳng có gì to tát. Khi thì là vì chồng tôi là người lên kế hoạch tài chính, quản lý tiền trong nhà, khi thì vì chồng tôi sạch sẽ quá. Thực ra chồng tôi quản lý tiền nong không phải vì anh gia trưởng mà do chồng tôi tính toán khoa học, giúp vợ nhẹ gánh suy nghĩ.
Có lẽ em gái tôi quen với những người đàn ông sống thoải mái, dễ tính nên mới tỏ ra khó chịu khi sống cùng chị gái, anh rể. Chồng tôi lại hiền, khi nghe em vợ móc mỉa như vậy, anh cũng chỉ cười trừ, không hề cãi lại. Cho tới 2 tháng sau khi em gái dọn đến, chồng tôi đùng đùng dọn vali ra khỏi nhà. Dù tôi nài nỉ cầu xin anh song chồng tôi vẫn quyết tâm chẳng thể sống cảnh này. Chừng nào tôi đuổi được cô em gái ra thì chồng tôi sẽ quay trở về. Vì chồng quá cương quyết về nhà nội nên tôi cũng không cản nổi.
Là người đứng giữa, tôi vô cùng mệt mỏi và cảm thấy xấu hổ với chồng. Nhưng em tôi lại đang gặp đổ vỡ hôn nhân, tôi cũng không thể đẩy em sống một mình được. Giờ chỉ mong sao, có người đàn ông nào đó mau mau rước em gái tôi đi thôi...
Vừa kết hôn được 2 tháng nhưng em gái tôi đã đòi đứng tên chung căn nhà của bố mẹ chồng Tôi phải nhấn mạnh rằng đấy là căn nhà của bố mẹ chồng nó chứ không phải của chồng nó! Tôi không hiểu các bạn trẻ bây giờ dạy nhau hay xui khôn xui dại nhau như thế nào trên mạng xã hội mà mấy đứa tầm tầm tuổi em gái tôi bây giờ chúng nó có tư tưởng và suy nghĩ rất...