Ngày xa anh
Em và anh thời mặn nồng yêu thương, thứ tình cảm dạt dào chân thành. Mình yêu nhau mà quên hết những lo toan ưu phiền. Rồi một ngày anh lên đường vào miền đất mới, Sài gòn mến yêu để làm việc.
Em đã đợi anh về trong tiếng khóc hân hoan hy vọng một ngày nào đó khi xong việc rồi anh sẽ về bên em. Anh sẽ ôm chặt em vào vòng tay thân thương ấy. Lúc đấy sao mà…
Ngày xa anh… Em thưởng cho mình cái cảm giác sung sướng, cứ mỗi khi thêm vào một điều mới mẻ trong chuỗi những phát hiện của em về anh, tựa như một đứa trẻ lần đầu tiên khám phá ra một điều gì đó rất thú vị.
Ngày xa anh… Em học được cách tận hưởng và biết ơn mọi khoảnh khắc em được đón nhận mỗi ngày. Cuộc đời này không hoàn toàn màu hồng như em vẫn nghĩ nhưng em vẫn thấy nó thật đáng yêu. Mỗi ngày với em là một món quà quý giá, khi mở nó ra em thấy anh trong đó.
Ngày xa anh… Em hay lượn xe lòng vòng xuống phố. Thèm cái cảm giác được ngồi sau ôm anh như những ngày trước.
Ngày xa anh… Em thấy yêu những mảng màu đêm tĩnh lặng huyền bí. Yêu ánh trăng… Tưởng tượng anh cũng đang nhìn lên trăng như em… Một cảm giác thật khó tả.
Ngày xa anh… Em yêu cũng nhiều và viết cũng nhiều. Viết cho anh. Viết cho em. Viết về những gì tim anh-tim em trong đó. Những lá thư chưa bao giờ gửi. Những điều ước gửi vào những ngôi sao trên bầu trời. Đợi anh về tương lai sẽ nhiệm màu hơn.
Video đang HOT
Ngày xa anh… Em cảm giác như trái đất này vô cùng nhỏ bé, mọi nơi trên thế giới đều rất gần nhau. Như thể Sài Gòn và Hà Nội là hai thành phố sát nhau vậy.
Ngày xa anh… Em thậm chí còn không thể tin nổi mình đã trở thành một fan cuồng nhiệt của thành phố ấy, con người nơi ấy mặc dù chưa bao giờ em đặt chân tới. Nhưng giờ nó xôn xao trong lòng em một cảm giác về anh.
Ngày xa anh… Em đặc biệt thích câu hát “như chưa từng có những phút lìa xa… Những con đường anh đi rồi cũng đã đưa anh về bên em…” Cái bài hát “chân tình” mà em vẫn rất thích. Anh nhớ không?
Ngày xa anh…Anh đang ở đâu? Không phải Sài Gòn, Không phải Hà Nội cũng không phải một nơi nào khác… Mà, anh đang ở đây, ngay trong tim em!.
Anh ơi! Giờ đây em ngồi khóc trong tuyệt vọng, mong mãi anh cũng đã về, vậy mà chúng mình lại “Xa nhau mãi mãi”. Tưởng rất gần mà lại rất xa lạ! Làm sao em có thể quên được những kỷ niệm về anh bây giờ?
Hai cảm giác trước kia và bây giờ cứ đan xen lẫn lộn rằng ré trái tim em, giường như có một sự mâu thuẫn không bao giờ giải thích được. Đúng như vậy đấy anh à.
Hồi anh ở trong nam, em khóc khóc trong hy vọng anh sẽ trở về, còn bây giờ anh đang ở Hà Nội thì em lại khóc khóc trong tuyệt vọng “Anh sẽ trở về”.
Ngày xa anh… Em mượn tiếng khóc đượm buồn mang nỗi lòng không nhớ để quên anh đi. Vậy mà mãi, mãi mà em vẫn không làm được.
Ngày xa anh… Em học được một kinh nghiệm sống yêu thương, thực ra cuộc sống chỉ là một màu đen không lối thoát. Bước mãi rồi cũng đến đích nhưng là cái đích của sự ra đi mãi mãi.
Ngày xa anh… Em lượn vòng quanh phố phường, nơi lần đầu tiên mình yêu nhau, nơi cổng trường đại học của anh…để mơ nhìn thấy anh, mơ một ngày nào đấy anh sẽ đứng ở đó đợi em… Mãi mà cũng chẳng t hể tỉnh giấc. Cứ miên man miên man chìm trong cảm giác nhớ thương anh vô hạn.
Ngày xa anh… Em căm ghét Sài Gòn, nếu nó không mang anh đi thì giờ em đâu mất anh như thế này… Chính nó đã làm trái tim em đau đớn khi ngày anh trở về chỉ là “Mình chia tay nhau nhé”.
Ngày xa anh…Em hận bản thân mình, hận cuộc đời không mấy êm đềm đã để em gặp anh rồi lại để em rời xa anh. Tất cả là tại em, em ngang ngược quá chính em đã làm mất anh. Em biết trách ai bây giờ hả anh?
Ngày xa anh… Em viết rất nhiều. Viết cho anh. Viết cho em. Những lá thư mà luôn nằm trong “dratf”. Vì anh đã từng nói gì nhỉ?”Anh sợ nhìn thấy chúng”. Chỉ với câu nói này thôi anh đã làm em khóc suốt một tháng liền. Em phải làm thế nào hả anh?
Ngày xa anh… Anh ở đâu rồi thế? Anh đang ở nơi đâu, một góc cuộc sống trong tim em. Luôn hiện hữu sống động như có linh hồn.
Như vậy đấy, giờ đây em chỉ “Ước Gì” thôi! Ngày mùng 3.6 năm ấy thật định mệnh và cũ ng thật tạo hoá.
Em yêu anh!Em yêu anh! Em yêu anh!… Mãi cũng chỉ yêu mình anh, cả đời này cũng chỉ yêu mình anh. Nếu kiếp này đã không có duyên, anh đã bỏ em ngang lại giữa đường. Lý trí đã không để em bước tiếp nữa, thì đó là số phận. Em không trách anh, nhưng lại càng trách bản thân mình. Thì kiếp sau anh, anh nhớ phải tìm em nhé. Vì em sẽ đợi anh.
Tạm biệt người yêu suốt đời của em, anh hãy hạnh phúc vào nhé! Dù không được bước cùng anh trên cùng một con đường, nhưng hãy để em được bước bên cạnh con đường anh qua! Vì em muốn nhìn thấy anh được hạnh phúc. Đó mới là cuộc sống của em những ngày còn lại.
Hãy tha lỗi cho em vì tất cả những gì đã xảy ra, em ngang ngạnh, bướng bỉnh và láo nữa. Nhưng em yêu anh!Anh hãy luôn nhớ như vậy nhé.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cũ và mới
Anh à, em biết và cũng rất cảm thông với anh. Dù sao anh và cô ấy cũng từng yêu nhau, đã có rất nhiều kỷ niệm và trong mắt anh, cô ấy tuyệt vời hơn em... Hai người ở gần nhau, thỉng thoảng vẫn gặp nhau và em không biết cứ như thế đến chừng nào cô ấy mới có thể quên được anh.
Cô ấy là bạn em, em cũng không muốn cô ấy buồn nhưng anh lại quá ích kỷ. Anh không muốn cô ấy quên mình nhưng cũng muốn bắt đầu với em. Anh muốn làm cho cả hai người con gái khổ vì anh đúng không? Em mang trong mình cảm giác tội lỗi khi yêu anh. Dù hai người đã chia tay nhưng nói cho đến cùng, cô ấy sẽ không thể chấp nhận được nếu biết em và anh đang yêu nhau. Em đã lừa dối cô ấy để yêu anh. Vậy mà sao anh không giúp cô ấy quên anh đi để cho lòng em được thanh thản?
Em không hề biết sau khi chia tay, anh và cô ấy vẫn gặp nhau, vẫn đi chơi, đi ăn và có những cử chỉ âu yếm. Nếu em biết em sẽ không bao giờ yêu anh. Hai người rất có thể sẽ trở lại bên nhau nếu không có sự xuất hiện của em. Em vô tình trở thành người có lỗi vì những lời nói dối của anh. Anh biến em thành người tệ lắm, anh biết không? Em dừng lại vì sự vội vàng của mình, vì em không thể yêu anh mà không tin anh, không thể sống với mối quan hệ nhập nhằng và giấu giếm.
Theo Bưu Điện VIệt Nam
Tình đầu không thể quên Sinh ra và lớn lên trong cùng một xóm nhỏ, cậu hơn tớ 1 tuổi, nhà cậu và nhà tớ cũng chẳng gần nhau. Chúng mình thực sự biết nhau khi tớ học lớp 7 còn cậu học lớp 8. Đôi khi tớ thấy tiếc vì đièu đó. Buổi chiều thu hôm đó, mình gặp nhau trên cánh đồng làng. Tớ nhớ như...