Ngày tôi phát hiện mình bị bệnh, anh ruồng rẫy mẹ con
Khi biết tình trạng của tôi, anh chửi rửa và làm đơn ép tôi ly hôn ngay lập tức.
Vợ chồng tôi từng yêu nhau gần một năm rồi tiến tới hôn nhân. Ngày ấy, tôi làm phóng viên cho một tờ tạp chí nội bộ còn anh là kỹ thuật viên của một tờ báo điện tử. Chúng tôi gặp nhau khi cùng tham gia một hội thảo đào tạo về chuyên ngành báo chí.
Tôi vốn không phải là cô gái quyến rũ nhưng ngày gặp anh chúng tôi nói chuyện vô cùng ăn ý. Sau thời gian yêu nhau chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới. Ngày về làm dâu và sống những ngày tháng đầu mới cưới, tôi tưởng như mình đã tìm thấy được tình yêu đích thực của đời mình. Cưới nhau được gần 1 năm thì tôi có tin vui, ngày nhận được tin tôi có bầu chồng tôi cũng vui mừng nhưng khi biết tôi mang bầu bé gái thì anh có vẻ không vui cho lắm. Gia đình anh từ bố mẹ cho tới anh ai nấy đều muốn tôi có con trai vì bên đó khá vẫn giữ tinh thần cũ “trọng nam khinh nữ”. Mặc dù vậy, tôi vẫn tin tưởng vào tình yêu của anh.
Tưởng đâu hạnh phúc viên mãn mà tôi lại rơi vào cảnh khốn cùng (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Khi mang bầu được 7 tháng tôi chuyển dạ sinh non, trong quá trình mổ bắt con các bác sĩ kiểm tra thấy tôi bị thêm suy thận giai đoạn gần cuối. Và những tháng ngày đau khổ của tôi bắt đầu từ đây. Ngay khi biết tôi có bệnh nan y, chồng tôi vô cùng chán nản. Mặc dù tôi mới sinh con cộng thêm những khoản thuốc thang cho tôi và những lần chạy thân sau đó, anh tìm mọi cách thoái thác việc đưa tôi đi bệnh viện hay trông con. Mẹ đẻ và bố tôi phải từ dưới quê bỏ hết công việc để lên với hai mẹ con trong khi anh đi làm tối ngày thậm chí cả tuần chẳng có mặt ở nhà với lý công việc bận và làm thêm kiếm tiền.
Từ khi bệnh phát triển tôi phải nghỉ ở nhà, không thể đi làm như trước nên mọi gánh nặng kinh tế đều đổ lên vai chồng tôi, bố mẹ tôi cũng vì thế nên đã cố gắng gánh vác một phần kinh phí chữa bệnh cho tôi. Khi con gái tôi được 5 tháng, tôi tưởng mình được cứu thoát khi tìm được thận phù hợp để ghép, nhưng thật trớ trêu số tiền tôi dành dụm để thay thận đều bị một kẻ vô lương tâm lừa hết cả. Nhưng đau đớn hơn hết, chồng tôi ngay lúc đó cũng đưa tôi một tờ giấy ly hôn với lý do không thể chịu nổi cảnh tù túng này nữa. Anh ta muốn phát triển sự nghiệp nhưng chỉ vì căn bệnh của tôi mà kìm hãm tất cả. Chồng đổ lỗi cho tôi rằng đã dấu bệnh của mình khi yêu anh ta. Thậm chí, anh ta còn nguyền rủa tôi sẽ sớm chết và nghèo túng suốt đời rồi và đem hết quần áo ra khỏi nhà để lại mẹ con tôi bơ vơ cùng với ông bà ngoại.
Anh ta đưa đơn ly hôn lúc tôi rơi xuống đáy của vực thẳm (Ảnh minh họa)
Khi nói chuyện với ông bà nội của con, ông bà không nhưng không thông cảm mà còn vào hùa với con trai họ đay nghiến và đặt điều với hàng xóm rằng tôi là người vợ không ra gì nên bị con họ bỏ. Thời gian đó tôi như sống trong địa ngục, mỗi ngày chỉ luôn nghĩ tới cái chết. Nhưng thứ níu giữ tôi lại với cuộc sống chính là đứa con còn đỏ hỏn cùng bố mẹ già một công nuôi tôi lớn, một cuộc hôn nhân quá ngắn ngủi, hạnh phúc quá ngắn ngủi nhưng thực sự người chồng đó không xứng đáng với mẹ con tôi. Tôi phải trở nên mạnh mẽ để chiến đấu với căn bệnh, để sống bên con và đền đáp công ơn của bố mẹ – những người yêu thương tôi vô điều kiện.
Theo giadinh.net.vn
Mẹ chồng luôn kiếm cớ để mắng tôi
Từ việc cháu nội bị muỗi chích cho tới đồ đạc hỏng hóc, mẹ chồng đều đổ tại tôi. Bà có thể chì chiết tôi từ sáng tới tối không biết mệt.
Tôi đã lấy chồng được 3 năm, có một con trai 2 tuổi và sống chung với bố mẹ chồng. Càng sống với nhau lâu, tôi nhận ra rằng mẹ chồng là người ích kỷ, không nhất quán trong lời nói, kỹ tính, hay nói không thành có. Mẹ chưa từng mở lòng với con dâu.
Lúc mới sinh con, tôi liên tục gặp căng thẳng về cách nuôi dạy con và bởi lời nói của mẹ chồng. Bà luôn bảo rằng từ khi hai mẹ con tôi về ở, tiền điện, tiền nước đều tăng vọt. Đồ đạc trong nhà dần cũ, hỏng theo thời gian thì mẹ chồng cũng đổ tại tôi. Bà nói: "Nhà tao đó giờ xài gì cũng cẩn thận. Từ ngày mày về làm dâu là đồ đạc hư hỏng". Bà còn liên tục chê sữa của tôi không tốt, khiến con không tròn trịa, mập mạp dù con tôi vẫn tăng cân đều đặn. Khi chồng mua đồ cho tôi ăn thêm, mẹ chồng có vẻ ghét tôi hơn.
Có con rồi, tôi nghỉ hẳn ở nhà chăm bé nhưng có nhận việc về làm thêm, vẫn phụ giúp mẹ chồng việc nhà. Mẹ chồng thương cháu nhưng tình yêu thương của bà là cực đoan. Nếu cháu chẳng may bị đứt tay, xước xát một chút thì mẹ chồng mắng tôi xối xả. Cháu bị vấp té thì mẹ bảo tôi hời hợt, vô ý tứ, bắt phải theo sát con từng ly từng tí. Kể cả khi cháu bị muỗi chích, nôn ói khi ăn thì mẹ cũng chì chiết tôi. Nhưng đến khi con tôi gặp phải các tình huống ấy lúc ở cùng bà nội thì bà lại im re. Lúc cháu hư, mẹ chồng luôn nói tính cách này là do nhà ngoại, mọi tật xấu đổ hết cho nhà ngoại, còn đức tính tốt đẹp của cháu bà là do nhà chồng.
Tôi đã cố gắng gần gũi mẹ chồng hơn. Tôi mua thêm đồ ăn cho mẹ chồng thì bà chê tới chê lui, nói đồ ăn dở. Thế nhưng người khác mua đồ ăn cho bà thì bà lại vui mừng ra mặt. Khi tôi nhờ mẹ chồng chăm con để làm việc nhà, bà luôn hỏi, giục tôi rằng đã xong việc chưa. Sở thích của bà là dịch chuyển đồ vật, hôm nay bà để đồ chỗ này, ngày mai lại để sang chỗ khác. Bản thân tôi bận con mọn, công việc nên không thể săm soi từng ngóc ngách được. Tới khi mẹ làm việc nhà vì không muốn giữ cháu, mẹ lại khó chịu, bảo rằng tôi không làm gì. Bà cũng hay có cách nói để tôi phải xấu mặt trước chồng và cha chồng. May mắn là chồng hiểu cho tôi và biết tính của mẹ.
Ngày trước, mẹ chồng không muốn tôi đi bất cứ đâu, kể cả việc ra ngoài đường đi chợ. Mỗi lần tôi cho con về nhà ngoại thì mẹ chồng khó chịu ra mặt. Bà nói: "Hai mẹ con mày đi luôn đi, đừng về nơi này nữa". Chồng tôi chở vợ con đi chơi thì mẹ chồng cũng không vừa ý. Khi con tôi được 18 tháng tuổi, nếu bé ra ngoài chơi vào ban ngày thì mẹ chồng bảo trời nắng, tới chiều thì bà bảo nhiều muỗi để ngăn cháu ra khỏi nhà. Khi con tôi được gửi tới nhà trẻ, mẹ chồng đay nghiến, bảo tôi không được cho con đi học mà phải ở nhà chăm con. Thật tâm tôi thấy cũng chưa nhất thiết phải cho con đi học nhưng con ở nhà được bà chiều bướng và xem tivi rất nhiều. Do vậy, tôi muốn con được chơi với bạn, sửa tính nết, tiếp xúc nhiều hơn với mọi người và tôi cũng cần ra ngoài làm việc.
Tôi không hiểu tại sao mẹ chồng ghét mình tới vậy, chắc vì tôi không biết ngọt ngào, không biết lấy lòng mẹ chồng, không giỏi giao tiếp. Một hôm, mẹ chồng nghe hàng xóm nói rằng con dâu đã nhịn bà lắm thì mới ở chung được thì bà liền nghĩ rằng tôi nhiều chuyện. Bà bảo: "Ở nhà tao không có cái kiểu này, người trong gia đình mà đi ra đường mách lẻo chuyện nhà mình với thiên hạ". Thực tế là ngoài vài câu hỏi thăm xã giao với hàng xóm, tôi chẳng tâm sự gì với họ. Họ tự biết tính cách của mẹ chồng tôi như thế nào.
Trước Tết năm nay, vợ chồng tôi xin được ở riêng nhưng mẹ không cho, nói rằng hai vợ chồng tôi chưa có tiền mua nhà mà ra ở riêng thì thiên hạ dị nghị. Lâu ngày tôi cứ phải nhẫn nhịn cảm xúc khi ở bên mẹ chồng nên hễ có chuyện gì xảy ra cũng có thể khiến tôi bực tức. Cũng may chồng hiểu cho hoàn cảnh của tôi. Vợ chồng tôi vẫn tính ra ở riêng nhưng chưa phải lúc này. Do đó, bây giờ tôi thấy mệt mỏi vô cùng khi phải sống chung với mẹ chồng. Tôi nên làm gì đây?
Theo Ngôi sao
Khi đàn bà chết tâm, đàn ông hãy chuẩn bị tâm lý đón nhận những điều này Đàn bà hết yêu sẽ khiến đàn ông hết hồn, vì vậy đừng bao giờ chọc giận và phản bội lại tình cảm chân thành của người phụ nữ bên cạnh. Có câu "con ong độc nhất ở cái đuôi, đàn bà độc nhất ở tấm lòng". Khi yêu, họ có thể vì bạn mà hy sinh tất cả. Nhưng một khi đã...