Ngày tôi lên xe hoa cũng là ngày giỗ anh
Anh nói chia tay vì không còn yêu tôi nữa, bên cạnh anh đã có người mới thay thế tôi. Khi đó tôi nghĩ anh là một kẻ phản bội. Nhưng tôi đâu biết rằng đằng sau đó là một sự thật tàn khốc mà trước ngày lên xe hoa theo chồng tôi mới biết được.
Sau khi tôi và anh chia tay, nhiều lần tôi gọi vào số điện thoại người yêu cũ nhưng chỉ là những hồi chuông kéo dài không nhấc máy. Chính vì thế, mọi yêu thương về anh cũng dần trôi vào dĩ vãng.
Khi chia tay tôi vẫn còn yêu anh, vẫn không chấp nhận điều anh nói với tôi bởi những thói quen khi bên cạnh anh tôi không thể từ bỏ được. Hàng ngày tôi đều đến quán cà phê cũ nơi hai đứa thường ngồi đó như một thói quen nhưng chỉ khác là bây giờ chỉ có một mình tôi. Thấy tôi ngồi một mình, mấy anh chị phục vụ bàn còn hỏi sao không thấy anh đi cùng. Thực sự khi đó tôi chẳng biết nói gì cả, chỉ thấy nghẹn đắng trong cổ họng mà chẳng thể nói nên lời.
Cũng chẳng có gì lạ để họ thắc mắc cả, bởi trong suốt thời gian tôi và anh yêu nhau tôi và anh ngày nào cũng đến đây, họ đã quá quen thuộc với hình ảnh hai chúng tôi ngày nào cũng đến đây ngồi ngay bên cửa sổ nhìn ra phía bờ hồ thơ mộng.
Thời gian trôi nhanh quá, cũng đã gần một năm trôi đi, tôi chẳng còn được gặp mặt anh lấy một lần. Tuần sau là ngày tôi lên xe hoa rồi nhưng người tôi lấy chẳng phải là anh mà là một người con trai khác. Ngồi một mình, bất chợt cảm giác cô đơn trống trải ùa về, nước mắt tôi bỗng tuôn trào, trái tim tôi lại một lần thắt lại sau ngần ấy thời gian tôi đã trở nên vô cảm.
Đang thẫn người nhớ về ký ức, tin nhắn điện thoại khiến tôi giật mình. Là anh…đã gửi tin nhắn đến cho tôi ” tối mai đi uống cà phê ở quán cũ nhé…không được bắt anh chờ lâu đâu đấy….” Vẫn tin nhắn quen thuộc trước kia anh đã từng nhắn tin cho tôi. lúc này tôi chẳng biết phải làm sao nữa, gặp anh liệu tôi có vui lên được không hay anh lại làm tôi thêm nhớ rồi đêm về ôm gối khóc một mình vì nhớ anh.
Video đang HOT
Sau một hồi dằn vặt thì tôi cũng đã quyết định gặp anh, một cảm giác rất lạ, mặc dù đã không còn là của nhau nữa nhưng sao tôi vẫn thấy hồi hộp.
Ngày hôm sau tôi đến trước giờ hẹn, khi đó quán vắng tanh chỉ lác đác một vài người đang ngồi trầm tư nhâm nhi ly cà phê, tôi đảo mắt nhìn quanh xem anh đang ngồi ở đâu thì chẳng thấy anh đâu. Khi ngồi xuống đợi anh thì bỗng xuất hiện một cô gái tiến đến bàn tôi. Nhìn gương mặt cô gái này khiến tôi ngờ ngợ, hình như cô ấy chính là người khiến anh chia tay với tôi.
Cô gái ngồi xuống lễ phép chào tôi rồi lôi từ trong túi xách ra một chiếc điện thoại và hỏi tôi “chị có nhớ cái này không”. Đó là chiếc điện thoại của anh, trên chiếc điện thoại hiện vẫn còn chiếc móc đeo tôi đã làm tặng anh, nhìn nó tôi bỗng sững người lại vì ký ức lại ùa về trong tôi.
Sau cuộc nói chuyện tôi như chết lặng đi, tai tôi như muốn ù lại, nước mắt cứ thế lăn dài trên má. Hóa ra bấy lâu anh chia tay không phải là anh hết yêu, không phải là anh đã có người khác mà anh đã mắc căn bệnh ung thư gan vô cùng nguy hiểm. Vì khi đó, thời gian còn hiện hữu trên trần thế của anh được tính bằng ngày, vì không muốn tôi phải đau khổ nên anh đã vịn lý do đi yêu người khác để tôi ghét anh, tránh xa anh ra.
Và cô gái ấy, đã giúp anh làm theo những gì anh dặn dò trước lúc ra đi, vì không muốn tôi oán hận anh nữa, oán hận một người vô tội đã ra đi nên cô ấy đã nói hết sự thật bấy lâu cho tôi biết. Chỉ mấy ngày nữa thôi là ngày giỗ đầu của anh nhưng cũng thật trùng hợp vì ngày tôi lên xe hoa cũng chính là ngày anh lìa xa tôi, lìa xa những người thân yêu nhất.
Lúc này đây, trái tim tôi đau lắm, xót lắm vì bấy lâu tôi đã hận anh vô cớ cho rằng anh là một tay đều cáng nhưng tất cả những điều anh làm là đều vì tôi. Tôi chỉ biết im lặng mà thầm gọi tên anh trong nỗi nhớ “ở nơi xa ấy, chắc anh đang nhìn về tôi, và có lẽ anh cũng đang rất nhớ tôi và cũng còn yêu tôi nhiều lắm”. Ly cà phê hôm nay sao đắng thế, đắng vì ngày anh ra đi tôi không hề hay biết, đắng vì tôi mãi mãi mất anh trong cuộc đời.
Theo Tinhot360
Ở không cùng nỗi nhớ
Anh thân yêu, em vẫn nhớ anh da diết. Em nằm ngoài nhịp sống này, bờ môi đắng chát, em nhớ nụ hôn anh tha thiết. Em ghét chiều tiễn biệt ở sân ga, nhớ ánh mắt anh nhìn lưu luyến như chẳng muốn rời xa.
Sài Gòn đã qua đi những ngày giá rét, phải không anh? Ở Hà Nội bây giờ, em chỉ muốn nghe mãi những lời thơ thuở nào "Sao em còn mặc áo mỏng - Có còn mùa hạ nữa đâu"... Em muốn trở thành bé dại trong vòng tay anh âu yếm, nhìn vào sâu đáy mắt bao dung và lắng nghe tim mình thổn thức. Em muốn được trách móc, dỗi hờn chuyện trái tim anh là gỗ đá, chẳng bao giờ nghe nó loạn nhịp - vì em. Em muốn bên anh suốt cả ngày. Giống như anh, người mãi mãi sống trong nỗi nhớ của em. Chúng mình xa nhau bao lâu rồi, chiếc đồng hồ vẫn lặng lẽ đếm nhịp thời gian. Thời gian màu gì nhỉ? Màu của em nhớ anh, hoa tigôn tím biếc. Màu thời gian ghi xám, ảm đạm những ngày đông. Em muốn mọc thêm đôi cánh để hai đứa chỉ cách nhau 2 giờ bay. Nhưng mặt đất trần trụi nơi em vẫn đứng, Hà Nội - Sài Gòn cách nhau ngàn cây số. Sài Gòn phóng khoáng, năng động - năm tháng của anh ở đó.
Một cuộc điện thoại, một vài tin nhắn, em mong như thế có lẽ là quá nhiều. Giây phút của anh cũng chẳng còn dành cho nữa. Xa mặt cách lòng, trách sao những rạn vỡ giận hờn... Nhớ nhung, trách móc, tất cả làm em mệt mỏi. Trông vào gương, em không nhận ra đó là một cô gái tự tin, độc lập ngày nào. Em biết chúng mình còn trẻ, còn ước mơ phải làm, hoài bão để vươn tới.. Chỉ cần anh quan tâm em một chút, em sẽ vững bước đi qua những tháng giá đông lạnh trông ngày xuân ấm, đôi lứa sẽ lại về bên nhau. Chỉ cần anh nói một lời tự ước, hai đứa sẽ thênh thang sáng tạo thiên đường rồi địa đàng nào cũng là của chung. Rong chơi một thời, em sẽ coi hơi ấm trái tim anh là nhà, thao thiết nhớ nhung trở về. Chúng mình sẽ lại yêu nhau da diết, sẽ bên nhau lúc vui lúc buồn, sẽ lại nói với nhau về những chuyến du lịch bụi, về những thước phim hay... Nhưng tất cả hình như chỉ là ảnh hình mầu nhiệm trên que diêm cổ tích đã tắt lịm. Tại anh hay tại em? Tại sang đông không còn hoa
Anh thân yêu, em vẫn nhớ anh da diết. Em nằm ngoài nhịp sống này, bờ môi đắng chát, em nhớ nụ hôn anh tha thiết. Em ghét chiều tiễn biệt ở sân ga, nhớ ánh mắt anh nhìn lưu luyến như chẳng muốn rời xa. Dòng sông thao thiết chảy trong ẩn ức tuổi thơ anh, em sẽ lại khóc khi nhớ về. Chỉ là em không thuộc về nó. Hình như chúng ta không phải một cặp. Những người yêu nhau sao lững lờ, thờ ơ đến thế?
Chỉ có em, thương nhớ trôi về anh mãi...
"Anh về từ trận gió
Anh về từ cơn mưa
Từ những ngày đã qua
Từ những ngày chưa tới
Từ lòng em nhức nhối..."
Theo Blogtamsu
Ngừng nhớ anh, em không làm được Có những ngày cứ nhớ về anh như một thói quen khó bỏ. Em nhớ anh, chàng trai có nụ cười hiền. Nhớ anh, chàng trai có giọng nói trầm trầm. Nhớ những yêu thương, quan tâm, chiều chuộng của anh ngày nào. Bạn bè trách em là kẻ dại khờ, cứ mãi đắm chìm trong quá khứ, cứ mãi nhớ đến anh...