Ngày tôi buồn nhất, bầu trời không đổ mưa
“Chúc em thành công!”, tôi nhắn. Ngay lập tức, cô ấy trả lời: “Vậy thôi ạ?”, tôi nhận ra trong câu trả lời đó cả chút hụt hẫng. “Còn sao nữa, mất em thật rồi….”.
Gia đình cô ấy nhiều lần khuyên rằng hãy từ bỏ tôi. Một thằng con trai nhà nghèo, nghề nghiệp tầm thường, chẳng có gì đảm bảo cho cô ấy cả. Đàn ông khi vô tình nghe những lời đó sẽ cảm thấy thật sự cay đắng, nhưng vì yêu cô ấy nên tôi chỉ cười trừ. Bước vào đời khi không có gì, đâu phải một chốc mà có thể chạm tới mấy tầng mây.Cô ấy nói với tôi rằng có thể sẽ định cư trong đó, tôi lặng người cảm nhận một nỗi bất lực kỳ lạ len lỏi trong từng sợi xúc cảm. Có lẽ nên thế, chúng tôi nên rời xa. Không phải tôi không chủ động hay cố gắng vì tình yêu ấy, sự thật là tôi đã đuổi nhưng không chạy kịp người con gái đó.
Ảnh minh họa: Gia Huy
Ừ tại vì tôi với cô ấy khác nhau nhiều quá. Tình yêu ấy dù nguyên khôi và đầy hi vọng nhưng tóm lại vẫn cứ là sai.
Tôi cảm nhận được trong lời nói của cô ấy và những tấm ảnh cô ấy chụp một Sài Gòn rất náo nhiệt. Có lẽ vừa đủ để cô ấy quên đi tôi. Tôi không còn biểu lộ một chút cảm xúc nào nữa, chỉ nói rằng tôi chấp nhận mất cô ấy và tôi muốn như thế. Mọi thứ được giấu sạch trong những lấp lửng nửa vời.
Tôi biết có nhiều người thích cô ấy, đôi người là bố cô ấy giới thiệu và cả rất nhiều người tự tìm đến. Họ sẵn sàng làm đủ mọi cách để cô ấy nở nụ cười, sẵn sàng nâng niu chiều chuộng. Cô ấy từng bảo cô thích tôi vì sự chân thành, cô ấy khen tôi nhiều thứ, đứng trước người con gái đó, tôi cảm nhận rõ ràng đây là một người có thể sẵn lòng cùng mình vượt qua gian khổ.
Rồi tôi nghe ai đó nói rằng gia đình cô ấy từng khuyên cô ấy từ bỏ tôi. Ngay sau đó, tôi liên tiếp gặp phải những khó khăn trong công việc. Rồi thì cô ấy báo với tôi rằng cô ấy sẽ vào Sài Gòn, có thể sẽ định cư ở đó để tiếp quản một chi nhánh công ty của gia đình.
Video đang HOT
Ngày tôi buồn nhất, bầu trời không đổ mưa.
Chúng tôi có sai gì khi yêu nhau mà mọi chuyện xảy ra với riêng tôi lại tồi tệ nhiều như thế. Chắc tôi không đủ bản lĩnh, thân phận hai chúng tôi không vừa vặn, còn cô ấy thì giờ đã loay hoay trong nhiều điều không chỉ riêng tôi.
Đâu đó nơi trái tim mình, tôi nhìn thấy những thước phim cũ về những ngày hạnh phúc đang phát lại, hết sức lộn xộn và thổn thức. Nhưng rồi gạt đi, tôi phải giữ cảm xúc thật ổn để sống cho riêng mình, tự sắp xếp lại cuộc sống của mình.
Ngày hôm ấy, có một người chọn rời xa một người. Một người chắc chắn sẽ êm ấm còn một người nhất định sẽ biết cách để sống tốt.
Không ai việc gì phải buồn rầu cả.
Nguyễn Bảo
Theo laodongthudo.vn
Mất cả một cuộc đời để quên đi một người
Người ta chỉ cần một phút để có thể yêu ai đó nhưng để quên được một người thì cần bao lâu? Có thể cũng chỉ là một phút, một ngày, một năm mà biết đâu là cả một đời...
Giữa nhớ và quên đâu mới thật sự là việc khó khăn hơn, câu trả lời có lẽ là nhớ mãi một điều đáng ra phải quên. Con người luôn như vậy nói thì rất hay nhưng chẳng mấy ai làm được, vì vốn dĩ cưỡng cầu trái tim cũng chẳng khác nào tự làm mình đau.
Cô nhìn ra ngoài bầu trời đã lâu rồi cô chưa đi du lịch, cô hà hơi vào kính cửa sổ lấy tay vẽ vòng vèo vài chữ không phải là cái tên trước đây cô hay viết nữa. Nhưng rồi không hiểu sao cô vẫn nghĩ đến cái tên đấy và con người đấy.
Lần cuối cùng cô đi du lịch anh ta đã đưa cô ra sân bay, cô vẫn nhớ đôi mắt cô ngấn nước rồi nói: "Em sẽ về sớm thôi". Và từ đó cô cũng không muốn đi du lịch nữa vì cái cảm giác thiếu vắng, trống trải vẫn cứ xâm chiếm lấy tâm hồn cô.
Vừa đặt chân xuống sân bay, từng cơn gió lạnh buốt của Hà Nội khiến lòng người se sắt lại. Cô kéo va li ra ngoài song đôi mắt lại vô tình liếc nhìn bên ngoài cửa kính phòng chờ, trước đây mỗi lần cô đi đâu về anh ta cũng sẽ ở đó chờ sẵn thậm chí còn ra trước cả tiếng đồng hồ.
Anh ta cũng từng nói nếu lần sau cô đi đâu nhất định anh ta sẽ đi cùng cô, vậy mà sau cái lần cuối cùng đó cô cũng chẳng gặp lại anh ta nữa. Cuộc đời này thật lạ rõ là yêu nhau vậy mà vẫn lừa dối, rõ là nói cần mà đến lúc quay đi chẳng chút vấn vương gì.
Hoá ra những khi cô đi du lịch anh ta đều ở bên người phụ nữ khác còn cô lại tin rằng anh ta thật sự nhớ mình. Khi biết chuyện trái tim cô quặn thắt, nước mắt đầm đìa gương mặt, cả người run lên nhưng vẫn có thể nói được một câu: "Tôi không yêu anh nữa một kẻ như anh không xứng đáng với tình yêu này".
Nhưng điều cô không ngờ đến nhất là sau khi nói xong câu đó cô đã phải dùng quãng thời gian về sau để đau đớn quên anh ta. Chẳng biết vì sao càng hận cô lại càng nhớ, tình yêu đó càng muốn quên lại càng không thể quên.
Cho đến lúc tận mắt nhìn anh ta hạnh phúc bên người khác cô vẫn rớt rơi nước mắt, nhưng không phải vì đau mà là vì cô cũng từng hạnh phúc như thế và cô không thể chối bỏ mình vẫn yêu anh ta rất nhiều.
Cô đã khiến bản thân mình bận rộn hơn, cô ra ngoài làm quen với những người mới. Cô muốn để anh ta thấy trên đời này đàn ông muốn tốt với cô không thiếu nhưng người cô yêu lại chỉ có một. Hoá ra khi cô càng muốn trả thù như vậy thì tức là trái tim cô vẫn nhớ vẫn gọi tên trong vô thức.
Một năm trôi qua cô dùng toàn bộ thời gian mình có để xoá đi một cái tên, hai năm trôi qua cô đã bắt đầu làm quen lại với những con đường mới, ba năm trôi qua gương mặt anh chỉ còn mờ nhạt không rõ nét trong trí nhớ cô.
Giờ này cô cũng không biết mình đã quên hoàn toàn về anh ta chưa nhưng cô biết mọi thứ đã trở nên bình yên hơn. Đã không còn là những ngày dài vật vã với nỗi nhớ hay lừa dối, đã không còn những khoảnh khắc ai đó ôm cô vào lòng để xoa dịu... Dù có khó khăn đến đâu cũng chỉ cần thời gian đủ lâu sẽ khiến người ta tự khắc quên đi. Một ngày, một tháng, một năm hay một đời thì chẳng phải đều là thời gian đó sao.
Gia Linh
Theo ilike.com.vn
Gửi em, cô gái có nụ cười nắng thu Tôi muốn đi tìm lại em, chỉ một lần, không phải để tán tỉnh, hẹn hò; đơn giản chỉ để tôi được rung động thêm lần nữa để những nốt nhạc đang viết dở sẽ bớt khô khốc, trống trải hơn. Hình ảnh minh họa Hà Nội những ngày cuối thu chòng chành hoài niệm xa vắng, tiếng café nhỏ giọt và tiếng...