Ngày tôi biết mình có thai cũng là ngày chồng ra đi mãi mãi
Cách đây một giờ đồng hồ, tôi vừa có một cuộc xét nghiệm máu và biết tin mình có thai. Tôi đang định gọi điện báo cho anh thì nhận được tin dữ.
Khi viết nên những dòng này tôi đang ở trong một hoàn cảnh hết sức éo le và bi đát. Khi người chồng mà tôi yêu thương nhất vừa rời bỏ thế giới này sau 5 năm mòn mỏi chờ đợi một đứa con…
Tôi và chồng cưới nhau từ năm 2009 tới nay đã được 5 năm, nhưng số phận lại chưa cho chúng tôi một cơ hội làm cha, làm mẹ. Đã nhiều lần tôi khấp khởi vui mừng, nhưng rồi khi đi khám lại chẳng có kết quả như ý. Tôi vẫn chưa thể sinh con, dù bác sĩ kết luận cả hai vợ chồng tôi hoàn toàn bình thường. Tôi biết chuyện con cái là lẽ tự nhiên “trời cho sao nhận vậy”, nhưng vì khát khao đứa con khiến vợ chồng tôi thêm lo lắng, mong chờ.
Dù thế, chồng tôi vẫn luôn tin tưởng và hi vọng. Với một người đàn ông đã 35 tuổi như anh, để làm được thế quả là điều khó khăn. Anh vẫn yêu vợ, chăm sóc vợ như ngày nào. Những lần tôi ốm đau anh luôn ở bên chăm sóc, cháo cơm đầy đủ. Tôi không nói quá lên, nhưng 5 năm qua, chồng tôi chưa một lần to tiếng với vợ.
Rồi một ngày nọ, khi tôi đang ở cơ quan thì nhận được tin anh bị tai nạn đang vào viện cấp cứu.
Anh là thế, nhẹ nhàng ân cần và chu đáo. Với gia đình vợ, anh luôn là chàng rể hiếu lễ, cứ mỗi tuần anh lại gọi điện hỏi thăm bố mẹ vợ một lần. Các dịp lễ tết, đi công tác xa anh luôn dành tặng cho bố mẹ những món quà do anh tự chuẩn bị từ trước. Bố mẹ tôi cũng vì sự chu đáo đó mà quý trọng anh vô cùng. Anh còn nói sau này có điều kiện, bố mẹ hai bên rảnh rỗi, anh sẽ đưa các cụ đi du lịch khắp Bắc Nam cho biết đây, biết đó.
Để tôi yên tâm và tin tưởng vào tình yêu của mình, anh luôn có kế hoạch trong cuộc sống. Hầu như tuần nào cũng vậy, lúc rảnh rỗi anh thường sắp xếp thời gian đưa vợ đi làm đẹp, mua quần áo và đi du lịch ngắn ngày. Anh nói đó là cách “hâm nóng tình cảm” mà anh dành cho vợ chồng tôi, anh không muốn chỉ vì chưa có những đứa con mà tôi phải chịu thiệt thòi.
Video đang HOT
Các chị em cùng cơ quan nhìn vào ai cũng nói tôi may mắn khi lấy được người chồng như vậy, còn các anh con trai thì nói “em hạnh phúc thế”. Đúng là tôi có cảm thấy mình vừa là người may mắn, vừa là người hạnh phúc, nhưng vẫn còn một số điều tôi cảm thấy chưa vui đó là thiếu những tiếng cười vô tư trong sáng của con thơ.
Tôi biết, chồng tôi không nói nhưng anh mong chờ những đứa con đó từng ngày. Nhiều khi nhìn anh trầm ngâm hút cả một bao thuốc trong đêm tôi thừa hiểu được niềm khao khát đó. Cũng như đôi lần đi trung tâm mua sắm, thấy những đứa trẻ đi cùng gia đình người ta cười nói, tôi thoáng thấy ánh mắt chồng tôi đượm buồn vì mong mỏi.
Không chỉ vậy, tôi còn hiểu rằng chồng tôi luôn cảm thấy tự ti, dằn vặt. Đôi lần anh nói với tôi rằng “hay anh bị vô sinh”, “hay do anh không có khả năng làm bố”… Nhưng tôi thừa hiểu đó không phải là lý do, mà cơ bản duyên số chưa đến.
Rồi một ngày nọ, khi tôi đang ở cơ quan thì nhận được tin anh bị tai nạn đang vào viện cấp cứu. Tôi bỗng lặng đi những giọt nước mắt vội vàng rơi. Cách đây một giờ đồng hồ, tôi vừa có một cuộc xét nghiệm máu và biết tin mình có thai. Tôi đang định gọi điện báo cho anh thì nhận được tin dữ.
Chồng tôi trút hơi thở cuối cùng vào 4h chiều hôm đó. Sau ngày đưa tang anh, tôi có nói với gia đình hai bên về đứa bé, nhưng rồi tôi chỉ nhận được những ánh nhìn lạnh lẽo từ gia đình chồng. Có lẽ họ đã quá đau đớn, họ không còn đủ niềm tin để đối diện với thực tại. Giờ tôi phân vân quá, tôi không biết mình phải làm sao nữa. Tôi cũng sợ rằng làm mẹ đơn thân sẽ gặp nhiều khó khăn, tôi cũng sợ con tôi lớn lên mà không có bố nó sẽ rất buồn. Tôi biết phải làm sao đây mọi người ơi?
Theo ĐSPL
Chồng vừa mất, mẹ chồng đã mưu toan chiếm nhà cho em chồng ở
Chồng mất, con thơ, lại phải đối mặt với cảnh bị mẹ chồng đuổi để chiếm toàn căn nhà, tôi có nên buông xuôi tất cả, bỏ lại những người tàn nhẫn tôi vẫn gọi mẹ chồng, em chồng kia không?
Tôi và anh học chung giảng đường rồi nên duyên vợ chồng. Sau ngày cưới, tôi về nhà anh sống cùng bố mẹ và chú em chồng. Không lâu sau đó, chú ấy cũng kết hôn. Nhà vốn chật chội lại thêm người, mà ai cũng cần chút không gian riêng. Chúng tôi là anh chị nên cũng không nề hà nhường hai em phòng ngủ của mình, dọn sang phòng khác nhỏ hơn không có cửa đóng then cài.
Sống mãi cảnh bất tiện ấy, bố mẹ tôi bên nhà cũng thương nên cho chúng tôi 200 triệu, cộng thêm 400 triệu vợ chồng tôi tích góp được để xây lại căn nhà cho thoải mái hơn. Tuy nhà và đất vẫn đứng tên bố mẹ chồng nhưng tôi nghĩ, chồng tôi là con trưởng, khi bố mẹ chồng già qua đời thì căn nhà cũng là của vợ chồng tôi. Vì thế tôi và anh đều không tính toán gì.
Chuyện nhà cửa xong xuôi, vợ chồng tôi cũng đón con đầu lòng trong niềm vui khôn xiết. Nhưng hạnh phúc ngắn ngủi được 3 năm thì tai họa ập tới khi chồng tôi bị tai biến rồi nằm liệt giường. Nhìn anh, nước mắt tôi chỉ trực trào mà phải kìm nén để động viên, chăm sóc anh. Sau 4 tháng chạy chữa, anh không qua khỏi và rồi anh rời xa mẹ con tôi.
Chuyện khiến tôi thấy xót xa trong lúc chăm anh ốm liệt giường là bố mẹ và em chồng chẳng mấy khi quan tâm chăm sóc. Bình thường trong cuộc sống, vợ chồng tôi luôn chu toàn việc làm con. Nhưng bố mẹ chồng dường như có ác cảm với chồng tôi, sẩy có chuyện gì đều mắng mỏ anh. Đến lúc anh ốm đau, họ cũng chẳng trông anh lấy một ngày khiến tôi có cảm giác anh không phải con đẻ của ông bà.
Chuyện khiến tôi thấy xót xa trong lúc chăm anh ốm liệt giường là bố mẹ và em chồng chẳng mấy khi quan tâm chăm sóc. (Ảnh minh họa)
Ngày đưa tang anh, bố mẹ chồng tôi chỉ buồn đôi chút, còn vợ chồng em chồng thì chẳng tỏ vẻ gì cả. Tôi chưa từng chứng kiến nhà nào lại thờ ơ vô tình với người con, người anh vừa mất như vậy.
Chưa kịp quen với cảnh mãi mãi không còn chồng bên cạnh, mẹ chồng và em chồng đã toan tính đẩy mẹ con tôi về nhà ngoại. Mẹ chồng bảo giờ chồng tôi đã mất, bà giải trừ quan hệ mẹ chồng con dâu với tôi. Tôi có muốn đi lấy chồng mới thì đi, không thích nuôi con thì để con ở đây bà nuôi. Còn muốn mang theo con thì mang, bà không bắt ép.
Cuộc đời không ai nói trước được điều gì, nhưng bổn phận và tình nghĩa với chồng tôi muốn giữ trọn. Vì thế, tôi nói với mẹ chồng rằng muốn để tang chồng hai năm rồi mới tính tính tiếp. Mẹ chồng tôi liền lạnh lùng: "Muốn để tang thì về nhà ngoại mà để. Giờ vợ chồng thằng T. (em chồng tôi) sắp có con, cô mặt mày ủ rũ không tốt cho chúng nó!".
Tôi choáng váng với lời mẹ chồng nói. Rõ ràng căn nhà này được xây hoàn toàn bằng tiền của vợ chồng tôi và bố mẹ tôi cho. Hồi xây nhà, em chồng không đưa lấy một đồng vì em ấy bảo, sau nhà là của anh chị, vợ chồng chú ấy chỉ sống nhờ một vài năm góp tiền mua nhà mới.
Vậy mà bây giờ bà nhẫn tâm đuổi mẹ con tôi khỏi nhà để vợ chồng chú em sống thoải mái hơn. Lòng tôi quặn thắt vì chồng mất, con thì nhỏ dại, giờ lại thêm chuyện sắp không còn nhà để về vì những người thân tôi vẫn gọi "mẹ chồng", "em chồng".
Chồng không còn nữa, số tiền đó âu cũng là phù phiếm song tôi thực sự xót xa, phẫn nộ vì lòng tham vô đáy và sự vô tình của họ. (Ảnh minh họa)
Tôi có nói lại với bà về số tiền xây nhà, mẹ chồng tôi cau có mắng: "Tiền là con trai tôi làm ra, cô góp được mấy đồng mà kể lể. Mấy đồng bố mẹ cô cho thì cũng coi như tiêu hết trong mấy năm qua rồi. Giờ chồng cô mất, cô lại muốn chiếm tài sản nhà chồng à?".
Biết chuyện, bố mẹ đẻ bảo tôi về nhà sống, không cần xót số tiền hay lưu luyến gì gia đình bên đó nữa. Nhưng con gái đã lấy chồng như tôi chưa báo hiếu được bố mẹ, ông bà còn phải giúp đỡ thêm, sao tôi có thể mang con về dựa dẫm được đây.
Chồng không còn nữa, số tiền đó âu cũng là phù phiếm song tôi thực sự xót xa, phẫn nộ vì lòng tham vô đáy và sự vô tình của họ. Nhưng chẳng lẽ cứ để họ hưởng tất cả công sức thành quả của vợ chồng tôi như vậy? Các bạn hãy cho tôi lời khuyên để thoát khỏi tình cảnh này.
Theo Trí Thức trẻ
Tôi bị chửi hết lời vì lấy lại tinh thần quá nhanh sau khi chồng mất Sau khi chồng mất, tôi đã lấy lại tinh thần để chăm sóc cho các con. Nhưng người đời lại tỏ ra không 'vừa mắt' và nghi ngờ rằng, tôi cặp kè với người đàn ông khác Hàng xóm và những người xung quanh nói tôi vô tâm vì lấy lại tinh thần quá nhanh sau khi chồng mất. Chắc rằng, họ đang...