Ngày Tết nhớ nụ cười của dượng
Tôi không còn được nhận những cây tắc đầy tình thương của dượng nữa, nhưng mỗi khi rảnh rỗi sau Tết dượng vẫn hay chở dì ra thăm gia đình tôi và cùng ăn Tết muộn.
Mọi thứ chẳng khác đi, tôi vẫn hay theo dượng nghe những câu chuyện dượng kể, nghe dượng trầm ngâm và được dượng bày cho vun trồng mấy cây nhỏ trong vườn nhà.
Ngày tôi còn bé cứ mỗi hè về tôi lại về ngoại ở lì suốt mấy tháng, đứa cháu nhỏ nhất nhà luôn được ông bà cưng yêu và mấy cậu dì trân quý, nuông chiều. Má tôi lấy chồng xa xứ, nêu sau khi lấy ba tôi thì dọn ra Quy Nhơn lập nghiệp, bỏ lại sau lưng miền quê ngoại Phú Yên thân thương để cùng chồng tới vùng đất mới tìm kế sinh nhai. Cũng may hai nơi vốn chỉ cách dăm ba tiếng đi xe nên mỗi khi rảnh rỗi cứ độ vài tháng có khi non năm không bận rộn gì má lại chở tôi về ngoại.
Tôi vô cùng thân thiết với nhà ngoại, chị em họ đã cùng tôi lớn lên suốt những mùa hè năm ấy, nhưng người mà tôi nghĩ là “hợp tính” tôi nhất lại là dượng Sáu, chồng dì Sáu tôi. Ban đầu tôi có cái tính hơi ích kỉ với lối suy nghĩ cố hữu: chồng của dì thì cũng chỉ là người lạ vốn không chung máu thịt với mình nên cũng tỏ ra xa cách. Hơn nữa, dượng lại là người có vóc dáng khá cao, làn da đen nhẻm, trong mắt một đứa bé tí xíu ngày ấy cứ như ông ba bị trong những câu chuyện kể.
Tôi còn nhớ tôi bắt đâu ” thân” với dượng là khi tôi học lớp năm. Dượng tôi vốn sống bằng nghề trồng bông trồng tắc để mùa Tết đem đi bán. Tôi vốn đặc biệt yêu thích tắc, thậm chí nhà tôi luôn có quan niệm mỗi mùa Tết đến mà có một chậu tắc trong nhà thể nào cũng may mắn cả năm, rồi hết Tết vặt trái pha nước uống cũng ngon đáo để. Biết tôi đặc biệt thích, ngày đó dượng nhỏ nhẹ hỏi tôi:
- Thế có muốn ra vườn tắc chơi thử không?
Chẳng hiểu sao tôi lại gật đầu. Vườn tắc của dượng rộng lắm dễ đến mấy trăm cây, lần đầu tiên
Tôi thấy là khi chúng còn nhỏ, cao chừng ngang đầu tôi ( tôi vốn lùn), bên trong mỗi chậu dượng có cắm một cái cây tre nhỏ cao gần bằng mỗi cây tắc non để uốn chúng thành hình dượng muốn. Dượng bế tôi vô cái chòi tránh nắng giữa vườn tắc rồi vừa hì hục đắp đất, vừa dùng đôi bàn tay to bè uốn tỉ mẩn từng cái cành, vừa giải thích cho tôi tại sao phải làm vậy. Cái hình ảnh ấy mang lại cho tôi cảm xúc kì lạ lắm : một người đàn ông to lớn đang cong người dùng đôi bàn tay to bè đi nâng niu từng cái chồi non.
- Dượng muốn có thể làm ra những cây tắc đẹp nhất, sai nhất lại đúng mùa để bất kì ai mua cây cũng sẽ có một cái cây chưng Tết thiệt là đẹp!
Dượng chẳng sáo lộ mà mỗi lời nói đều mộc mạc chân thành. Kể từ đó mỗi khi tôi rảnh tôi vẫn
Video đang HOT
Hay lân la ra vườn cùng dượng, lâu dần tôi chẳng còn sợ dượng. Sau này tôi mới nghe má kể, dượng nói chuyện với má, hỏi tôi thích gì, biết tôi thích tắc thế là dượng mới dùng nó làm câu chuyện để thân thiết với tôi hơn, yêu thương tôi nghĩa là dượng cũng rất yêu thương gia đình dì tôi, yêu thương dì, chính vì thế tôi cũng dần mở lòng với dượng.
Mỗi năm, cứ vào những ngày giáp Tết những xe tải tắc từ Phú Yên lại ùn ùn kéo vào Quy Nhơn, ngày đó thị trường Tết ở Quy Nhơn ” màu mỡ” hơn nên họ thường trồng ở quê rồi chở ra QuY Nhơn bán. Dượng cũng thế. Lần nào ghé Quy Nhơn dượng cũng tranh thủ ghé nhà tôi một chút dù rất bận rộn với quây rạp, nhận chỗ bán và xếp tắc… Có những năm tôi còn nhớ rõ bàn tay to bè của dượng vỗ vỗ đầu tôi khi tôi ngủ trưa vì dượng ghé lúc tôi ngủ, và đặc biệt năm nào trước khi đi dượng cũng để lại nhà tôi một chậu tắc dễ cao hơn đầu tôi có dòng chữ đỏ ” tặng cháu”. Má tôi thấy dượng bán buôn cũng khổ nên cũng muốn trả tiền, nhận tấm lòng là được nhưng dượng cứ một mực không nhận lại ra chiều giận:
- Em thương cháu nên tặng cháu, chị làm vậy em thấy buồn.
Cứ thế, mỗi năm, khi giao thừa đến, khi trang trí cây tắc, và thấy dòng chữ ấm áp ấy, lại nhớ.
Những gì ngày bé mình thấy dượng làm tôi đều thấy cả sự chân thành trong đó. Khi dượng ra bán tắc ở Quy Nhơn, tối tối gia đình tôi hay ghé chơi. Những người bán tắc và các cây cảnh ngày Tết tạo cho thành phố nơi tôi ở thành một khu phố tấp nập ngập tràn sắc hoa. Tối, họ thường ngủ lại tạm bợ bằng những cái võng mắc vội, ăn cơm hôp và hôm nào cũng bán tới tận khuya vì thời điểm này người ta đi mua cây về chưng không kể giờ giấc. Tôi rất thích theo dượng lẽo đẽo mời chào khách và nghe dượng tư vấn rồi gồng mình bế mấy chậu tắc nhỏ chưng trên bàn giùm dượng, chỉ thế cũng làm dượng vui. Dượng sẽ cứ bán như vậy cho đến sát giờ giao thừa khi không ai mua nữa thì sẽ “đập chậu” sau đó bắt đầu lên xe về quê. Có những hôm tôi ngồi chơi với dượng, thấy dượng đốt thuốc nhìn xa xăm, lẩm bẩm:
- Không biết dì mày mua được dì chưa, năm nay tắc ế, không kịp đưa dì mua đồ cúng Tết. Hổng biết bả xoay đâu được…
Tôi chợt hiểu vì gánh nặng mưu sinh nên người đàn ông ấy phải đi xa nhà vào những ngày mà ai
Cũng hiểu Tết là phải “đoàn viên”.
Khi tôi bước vào cấp ba thì dượng không còn ghé Quy Nhơn bán tắc nữa mà chuyển sang bán tại vườn, là trồng rồi để người ta tới mua bán và chở đi chỗ khác bán như dượng ngày xưa. Cái này ít tiền hơn nhưng không xa nhà nữa và đỡ lỗ hơn vì người ta đã đặt trồng. Tôi không còn được nhận những cây tắc đầy tình thương của dượng nữa, nhưng mỗi khi rảnh rỗi sau Tết dượng vẫn hay chở dì ra thăm gia đình tôi và cùng ăn Tết muộn. Mọi thứ chẳng khác đi, tôi vẫn hay theo dượng nghe những cây chuyện dượng kể, nghe dượng trầm ngâm và được dượng bày cho vun trồng mấy cây nhỏ trong vườn nhà. Truyền thống ghé nhà tôi mỗi khi Tết vẫn luôn được dượng gìn giữ vì dượng cho rằng :
- Má mày ăn Tết xa quê hẳn là buồn lắm, chở dì mày ra cho chị em gặp lại, cho thấy gần gũi gia đình.
Tôi lên đại học bắt đầu học xa nhà, những năm tháng ấy dì sinh em ở tuổi hiếm muộn nên cũng ít ghé Nhà tôi hơn, nhưng dượng thì vẫn đúng giao thừa gọi điện chúc tết gia đình tôi như một thói quen. Những năm đại học vì học xa tận Hà Nội tôi cũng ít về nhà dip tết toàn khi về đã vào hè, vì xa xôi, và tiền bạc, cho đến năm cuối đại học, nghĩ sao tôi lại để dành tiền về quê ăn Tết. Đón tôi tại cổng là dượng, đang bế trên tay đứa nhỏ trạc ba bốn tuổi, mấy năm không gặp dượng vẫn thế, chỉ có mái tóc đã điểm bạc, thấy tôi dượng cả mừng:
- Năm nay dượng đưa dì ghé Quy Nhơn đón giao thừa, ơ hay, sao trùng hợp năm nay mày về.
Tôi cũng bất ngờ khi gặp lại dượng, cả vui, vừa bước vào trong nhà tôi chợt khựng lại, trước mặt
Tôi là một cây tắc khá cao, trên cây có dòng chữ ” tặng cháu”, bên ngoài tôi nghe tiếng dượng cười vang cả một góc sân…
Lê Hứa Huyền Trân
Theo blogradio.vn
Bạn thân thật sự là gì?
Người khiến mối quan hệ của bọn mình trở nên thân thiết là cậu, nhưng người thực sự đẩy mối quan hệ của bọn mình rời xa nhau lại là tớ. Bây giờ đây khi ngồi viết lại nhưng dòng này là lúc có lẽ tớ đã suy nghĩ thấu đáo hơn, hiểu chuyện hơn, nhưng hình như lại còn khép mình hơn. Cậu đừng nghĩ là do mình, là do tự tớ cả thôi.
***
Một người bạn cũ đã nói với tôi trong lần đầu tiên nói chuyện như thế này: "Cậu là một người rất dễ nói chuyện, rất dễ chơi cùng nhưng để thân thiết thực sự rất khó". Hồi đấy tôi đã gần như phủ nhận hoàn toàn câu nói đấy, không phải phủ nhận bằng lời nói, mà là trong suy nghĩ của tôi. Tuy nhiên là tôi không nói ra, chỉ đáp lại nhẹ nhàng rằng: "Thì chắc muốn thân thiết thực sự phải cần tiếp xúc nhiều hơn, tớ cũng không biết nữa, nhưng tớ thấy mình cũng khá dễ hòa đồng đấy chứ".
Cậu, một cô gái nhẹ nhàng, dịu dàng, luôn quan tâm và suy nghĩ cho người khác, gu của bất kì thằng con trai nào. Không những thế lại còn vô cùng xinh đẹp và chăm chỉ. Tớ không biết đã nghe ở đâu đó câu: "Đã xinh đẹp thì phải tốt bụng". Thì cậu chính là kiểu người như thế luôn. Sau cuộc trò chuyện đấy vài tháng, bọn mình trở thành thân thiết với nhau. Chúng ta đã làm cùng nhau rất nhiều điều, cùng nhau đi học, cùng nhau đi rất nhiều nơi, hay cùng nhau ra hồ tâm sự mỗi khi chán nản hay một trong hai đứa có chuyện gì đấy buồn.
Còn nhớ hồi đó, hai đứa còn nghiện món chè tự chọn, suốt ngày rủ nhau đi ăn, tối về thì lượn lờ hồ tới tận khuya. Nhiều khi gần 11h đêm, tớ bảo thèm ăn gì quá, thế là hai đứa phi xuống đường mua cái gì đấy ăn, lượn lờ nói chuyện. Lâu lâu thì hẹn nhau ra công viện chạy bộ, tất nhiên với độ lười của tớ thì cũng chỉ là thi thoảng thôi. Rồi còn cùng nhau xem phim ma, phim kinh dị nữa.
Hồi đấy hình như cả hai đứa đều chưa có laptop, thay phiên nhau cầm cái điện thoại nhỏ để xem. Mấy cảnh sợ quá thì thôi, úp điện thoại xuống hay cho nó vào một góc luôn, còn không thì phải tắt âm xem hình. Đấy là lúc tớ cầm thôi, chứ cậu chắc không sợ gì. Mỗi lần xem phim xong tớ đều sợ quá, không dám ngủ một mình, nên ngủ luôn tại giường cậu, ấm áp vô cùng. À đấy, lại còn có những đêm đang ngủ bị tỉnh dậy giữa giấc sợ quá lại cũng phải chui xuống ngủ với cậu. Cậu cứ như người chị gái nhỏ của tớ vậy. Thời điểm đó, bên cạnh cậu, tớ chẳng bận tâm suy nghĩ gì nhiều, tớ còn không nhớ là đã từng khóc trước mặt cậu chưa nữa. Đó thực sự là khoảng thời gian tuyệt vời với tớ. Nó tuyệt vời đến nỗi làm tớ quên mất rằng không có cái gì là không thể mất đi. Rồi một ngày, cậu như dần xa tớ hơn, bước chân của cậu nhanh hơn khi chúng ta đi học cùng nhau. Dần dần, không còn những buổi thâu đêm cùng nhau xem phim, không còn những buổi nói chuyện gần như quên thời gian, không còn những cuộc ăn đột xuất.
Rồi tớ im lặng, cậu cũng im lặng....
Nhưng mà đó đâu phải là tớ, thế nên tớ đã quyết định mở lời tại sao bước chân của cậu lại trở nên nhanh như vậy, tại sao lại ít nói chuyện với tớ như vậy. Những cuộc nói chuyện nếu không phải là tớ, không phải là những chuyện chung thì chắc không xảy ra. Tại sao lại không quan tâm tớ nữa. Và rồi, cậu vẫn vậy, vẫn nhẹ nhàng, nói hết với tớ, có lẽ là không hết mà chỉ một phần, nhưng đủ để tớ hiểu người sai lại là tớ. Rồi chúng ta cùng nhau nói hết những suy nghĩ về nhau. Rồi tớ xin lỗi. Bọn mình lại trở lại như trước. Nhưng có thực sự là vậy không. Tớ của lúc đấy nhận mình sai, có thể hiểu lời cậu nói, nhưng lại chưa thực sự hiểu rõ bản thân mình. Người khiến mối quan hệ của bọn mình trở nên thân thiết là cậu, nhưng người thực sự đẩy mối quan hệ của bọn mình rời xa nhau lại là tớ. Bây giờ đây khi ngồi viết lại nhưng dòng này là lúc có lẽ tớ đã suy nghĩ thấu đáo hơn, hiểu chuyện hơn, nhưng hình như lại còn khép mình hơn. Cậu đừng nghĩ là do mình, là do tự tớ cả thôi.
Thời gian bọn mình quen nhau, là lúc tớ vừa chia tay được vài tháng, mọi thứ cảm xúc lúc đó đối với tớ thực sự hỗn độn, mọi suy nghĩ đều là một mớ bòng bong. Nhưng bây giờ tớ mới phát hiện ra hình như là tớ rất ít tâm sự với cậu về chuyện này. Tất nhiên là có nói nhưng những câu chuyện về nó dường như chẳng là gì. Tớ vẫn thích làm mọi thứ một mình, có nhiều chuyện tớ cũng không hề nói với cậu. Đến bây giờ tớ nhận ra là tớ là người rất khó để chia sẻ chuyện của mình với người khác. Và đó lại là điều rất quan trọng để duy trì một mối quan hệ, sự tin tưởng nhau. Không phải là tớ không tin tưởng cậu, chỉ là tớ cứ luôn tạo cho mình một cái vỏ bọc an toàn và không muốn ai xâm phạm đến. Có lẽ cậu đã tổn thương rất nhiều. Tớ cũng phát hiện ra, không chỉ mình tớ như vậy. Tớ lâu lâu cũng thấy ánh buồn trên mắt cậu, nhưng cậu cúng giữ nó cho riêng mình, cậu cũng không cho phép tớ bước vào thế giới của cậu. Nhưng cái đáng trách của tớ là lại xem chuyện đó như bình thường, bởi tớ luôn nghĩ ai mà chẳng có sự riêng tư của bản thân không muốn người khác biết đến. Nếu tớ quan tâm cậu hơn một chút, nếu tớ đã cố phá bỏ rào cản đó bước vào thế giới của cậu thì có lẽ mọi chuyện đã tốt hơn. Và bây giờ, tớ không phải ngồi đây vương vấn, hối hận về một chuyện đã qua như vậy.
Sau mối quan hệ với cậu, tớ học cách mở lòng hơn với những mối quan hệ thân thiết khác, bắt đầu chia sẻ nhiều hơn, nhưng mọi chuyện thực sự khá khó khăn với tớ. Tớ không hiểu vì sao kí ức của tớ thời gian đó thực sự rất mơ hồ, tớ không nhớ được tớ đã làm gì với những ai, đã học những môn gì, như thế nào. Cái tồn tại duy nhất trong tâm trí tớ trong khoảng thời gian đó chính là cậu, không phải tất cả những gì về chúng ta nhưng mọi thứ tớ nhớ đều là về chúng ta.
Cậu đúng là một cô gái tinh tế, có lẽ cậu nói đúng, câu nói mà cậu nói với tớ trong lần đầu trò chuyện nghiêm túc. Tớ vẫn luôn muốn tìm kiếm cho mình một người bạn thân, một tri kỉ để được nói hết lòng mình. Nhưng có lẽ tớ là một người rất khó để trở nên thực sự thân thiết với một người, còn vì sao lại vậy chính tự bản thân tớ cũng sẽ nghiêm túc đi tìm câu trả lời, tự bản thân tớ sẽ tự trả lời câu hỏi: Bạn thân thực sự là gì...
An Nguyễn
Theo blogradio.vn
Những điều tốt đẹp chờ hồi sinh Những món áo gió, áo len, nón len, khăn quàng cổ... sẽ lên xe về Lào Cai, Hà Giang, Quảng Bình, Đắk Nông... Sẽ có những bàn tay người già, trẻ em đang chờ được ủ ấm. Và món đồ cũ được hồi sinh. Chợ Hoàng Hoa Thám cuối năm hàng second hand đổ ra hàng đống như núi, giá nào cũng có,...