Ngày tái hôn, nghe tiếng khóc cùng tiếng đập cửa của con, mẹ đơn thân chỉ muốn bỏ đám cưới về nhà ngay
Tôi nuốt nước mắt vào trong, cứ ôm lấy con mà lòng đau đớn không ngừng.
Tôi sinh ra đã không hạnh phúc được như người khác. Bố mẹ tôi qua đời, tôi sống cùng người dì ở một thân một mình đã lâu. Sống thiếu thốn tình cảm gia đình từ nhỏ, tôi lộ ra yếu điểm khiến gã đàn ông bội bạc kia lợi dụng. Anh ta vịn vào tình cảm tôi trao đi, chơi chán rồi quất ngựa truy phong.
Lúc biết mình có thai, đồng thời bị phản bội, tôi đã muốn bỏ thai. Dì tôi nói bỏ thai là có tội, chẳng khác gì là giết người. Khi đến bệnh viện phá thai, không nỡ nên tôi quay về. Dù sao đó cũng là con của tôi, nó chẳng có tội tình gì. Tôi quyết định trở thành mẹ đơn thân. Vì mang thai, tôi bỏ lỡ việc học đại học, quyết định đi làm để có tiền nuôi con.
5 năm sau đó, tôi gặp Tùng. Tùng không nề hà chuyện tôi có con riêng, anh lúc nào cũng dịu dàng quan tâm tôi. Anh cũng đối xử với con gái của tôi rất tốt. Tôi cảm nhận được anh sẽ là người chồng, người cha tốt trong tương lai. Sau khi quen nhau được nửa năm thì tôi có thai với Tùng. Tôi biết mình lại vội vàng nhưng chẳng còn cách nào khác, tôi và Tùng nhanh chóng tổ chức đám cưới.
Nhưng tôi không ngờ khi đang lên kế hoạch đám cưới thì Tùng lên tiếng:
Video đang HOT
“Sau khi anh lấy em thì em đem con gái cho dì nuôi đi. Anh sợ sau này con em với con anh sống không hòa thuận. Em cứ để con sống với dì, em nhớ con thì về thăm lúc nào cũng được”.
Tôi nghe anh nói mà ngỡ ngàng. Dù tôi biết anh nói cũng chẳng sai, nhưng tôi vẫn thấy đau lòng lắm, nó là con của tôi, giờ để nó sống xa mình thì tôi cũng khổ tâm. Nhưng giờ tôi đã mang thai, ngày cưới cũng đã định, tôi chỉ còn cách xuôi theo mong muốn của chồng. Tôi không muốn lại mang tiếng chửa hoang, con mình sinh ra lại không có cha.
Tôi cắn răng nghe theo lời chồng. Đến ngày đám cưới, con gái tôi không chịu rời khỏi mẹ nửa bước, lúc nào cũng nói: “Mẹ đừng bỏ con lại một mình, mẹ đi lấy chồng cho con theo với”.
Tôi nuốt nước mắt vào trong, cứ ôm lấy con mà lòng đau đớn không ngừng. Tới lúc làm rước dâu, chồng tôi bất ngờ bế con gái tôi vào phòng rồi khóa cửa lại. Tôi hoảng hốt níu tay chồng, không biết anh làm vậy có ý gì. Chồng tôi nói:
“Anh đưa mẹ giữ con một lúc. Người ta nói rước dâu mà có tiếng con khóc thì không may mắn đâu”.
Tôi nghe chồng nói thế mà nước mắt không kiềm được nữa. Tôi nhìn theo hướng cửa phòng, vừa nghe tiếng con đập cửa liên hồi, vừa nghe tiếng khóc của con. Tôi giận chồng lắm nhưng lại không làm được gì.
Giờ tôi đã về nhà chồng, đã hai tuần rồi chẳng được nhìn thấy con gái. Mỗi lần tôi nói muốn về thăm con thì chồng lại nói tôi đừng đi vì đang mang thai. Tôi bất lực quá, phải làm sao đây?
Trời mưa to bỗng nghe tiếng đập cửa uỳnh uỳnh, mẹ đơn thân tưởng kẻ trộm nhưng vừa mở cửa ra liền ôm mặt khóc tức tưởi
Tôi nghĩ, một người phụ nữ như mình cũng xứng đáng gặp được người đàn ông tốt như vậy sao?
Tôi là người truân chuyên trong chuyện tình cảm. Ngày tôi mới chập chững bước ra khỏi cánh cửa trường đại học, tôi đã quen Hùng. Anh ta là con trai của sếp tôi. Không hiểu sao mỗi lần gặp anh ta, tôi lại có cảm giác bị thu hút. Với một cô gái non nớt như tôi ngày ấy, Hùng đã nhanh chóng trở thành người yêu của tôi.
Sau nửa năm quen nhau, tôi đã có thai. Cứ nghĩ sẽ được Hùng cưới về làm vợ, không ngờ anh ta lại chối bay biến, còn nói chính tôi đã cắm sừng anh ta. Điều đáng buồn là khi biết chuyện, sếp cho tôi 50 triệu tiền bồi thường rồi đuổi việc và yêu cầu tôi không được đụng đến con trai của ông nữa.
Mặc dù không có tiền trong tay nhưng bản thân tôi hiểu, nếu mình cứ sống chết đòi quyền lợi thì người ta sẽ quy chụp, cho rằng tôi là người đào mỏ. Cuối cùng, tôi về nhà kể hết với bố mẹ. Nghe chuyện, bố tôi sốc lắm, nhưng con dại thì cái mang, đứa bé trong bụng tôi cũng không có tội tình gì. Vì thế, bố mẹ quyết định cưu mang tôi.
Tôi nghĩ, một người phụ nữ như mình cũng xứng đáng gặp được người đàn ông tốt như vậy sao? Ảnh minh họa: Internet
Ở gần nhà tôi có một phòng khám thai, do phòng khám có uy tín nên lần nào tôi cũng đến địa điểm này. Thấy tôi hay đi một mình, anh mới hỏi: "Chồng em đâu, sao không đưa vợ đi mà để vợ bụng to đi khám một mình thế này?". Tôi trả lời mình là mẹ đơn thân, lúc này anh ngượng ngùng và xin lỗi vì đã hỏi chuyện đời tư của tôi.
Thế rồi hôm tôi đi sinh, anh cũng chính là bác sĩ đã đỡ đẻ cho tôi. Biết tôi thiệt thòi vì không có chồng, anh còn động viên tôi cố gắng và hứa sẽ giúp tôi qua cơn vượt cạn. Sau khi mẹ tròn con vuông, tôi về nhà và nhắn tin cảm ơn anh. Còn anh thì quá chu đáo, lúc nào cũng gửi sữa và bỉm sang cho con tôi. Hai người cứ thế nói chuyện qua lại, tôi có tình cảm với anh lúc nào cũng không biết.
Hiểu mình không xứng với anh, tôi quyết định đưa con lên thành phố, còn mình cũng đi tìm việc làm. Hôm ấy tôi nhắn tin cho anh, nói ngày mai sẽ lên thành phố, chưa biết bao giờ mới về để cảm ơn. Sau đó tôi tắt điện thoại rồi đi ngủ, hy vọng khi xa nhau, tôi sẽ quên đi đoạn tình mà mình dành cho anh. 30 phút sau, đúng lúc trời mưa to gió lớn, tôi nghe tiếng đập cửa bên ngoài. Bố mẹ tôi lúc này đã đi ngủ, tôi ra mở cửa mà lòng lo sợ kẻ trộm. Không ngờ vừa mở cửa, anh đã đứng bên ngoài, thấy tôi, anh nói: "Em đừng đi, ở lại đây kiếm việc nào đó, để anh lo cho 2 mẹ con". Nghe anh nói những lời ấy, tôi ôm mặt khóc nức nở. Tôi nghĩ, một người phụ nữ như mình cũng xứng đáng gặp được người đàn ông tốt như vậy sao? Đến thời điểm này, chúng tôi đã về chung một nhà, tôi cũng đang có em bé, cuộc sống hạnh phúc và anh thương con tôi như con ruột. Vì thế mọi người ạ, quan trọng là chúng ta gặp đúng người, thời điểm đôi khi chỉ là một cột mốc.
Vừa nhìn mặt chú rể, cô gái tát tới tấp, khi biết sự thật cả hội trường hô hào... đánh tiếp và sự thật 'động trời' phía sau Dù sao thì tôi cũng không dám phá nát ngày đám cưới của người cũ. Bởi cô dâu kia chẳng có tội gì, người có lỗi với mẹ con tôi là anh ta. Nhưng vì lúc gặp lại quá bất ngờ, không kiểm soát được cảm xúc nên cô cứ đánh cho bớt tức mà thôi. Năm 25 tuổi, Phương trở thành bà...