Ngày sinh nhật mẹ vợ, chồng tôi tặng bức tranh hoành tráng khiến ai cũng nức nở khen đẹp, nhưng khi anh thì thầm một câu, tôi nghe như sét đánh ngang tai
Mẹ tôi rất cảm kích trước tấm lòng con rể. Nếu bà biết sự thật phía sau, tôi chắc chắn bà sẽ lên cơn đau tim thôi.
Nhiều lúc tôi xấu hổ với chồng vô cùng. Những người đàn ông khác luôn sống thoáng và hào phóng, còn chồng tôi lúc nào cũng ky bo, không bao giờ rộng rãi trong chuyện tiền bạc.
Chồng tôi kỹ tính và hẹp hòi tiền bạc, đến nỗi tôi không dám rủ anh đi ăn cùng bạn bè. Lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất tôi mời anh đi cùng nhóm bạn đã xảy ra một chuyện khiến tôi ngượng ngùng đến tận bây giờ. Ngày đại học, tôi có chơi chung với hai cô bạn gái. Sau này khi đã có gia đình, chúng tôi tụ tập lại rồi cùng nhau đi du lịch một lần cho có kỷ niệm. Chúng tôi bàn nhau sẽ góp tiền đi chơi, nếu thiếu thì nhà tôi bỏ ra trước, lúc về các bạn sẽ trả sau.
Đúng như dự tính, đi được hai ngày thì số tiền ban đầu hết. Tôi đã dặn chồng cứ bỏ ra trước, đằng nào bạn bè tôi cũng không phải khó khăn thiếu thốn gì, rồi họ sẽ trả sau. Vậy mà nửa đêm, sau khi tính toán một khoản cộng nhầm, anh gọi hai gia đình kia sang để đóng thêm tiền. Đã vậy lúc chia ra, có mấy nghìn tiền lẻ, anh cũng phải đòi bằng được. Tôi ngồi cạnh mà xấu hổ với bạn và chồng các cô ấy.
Tôi không biết có phải mình nhạy cảm hay không mà buồn quá. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Không chỉ với người ngoài, ngay cả người nhà cũng chẳng được chồng tôi ưu ái. Lễ Tết hay sinh nhật bố mẹ, chồng tôi không biếu một xu.
Vài ngày trước là sinh nhật 60 tuổi của mẹ tôi. Bà ngại tổ chức nên chỉ mời các con về nhà ăn. Tôi đoán chồng mình sẽ không mang gì đến nên đã chuẩn bị sẵn tiền để giấu chồng đưa cho mẹ. Không ngờ buổi sáng, chồng ra ngoài nửa tiếng rồi mang về một bức tranh mừng thọ rất hoành tráng.
Đến nhà tôi, ai cũng tấm tắc khen bức tranh ấy đẹp và sang. Tôi thì bất ngờ và xúc động nên định cảm ơn chồng, nhưng chưa kịp nói gì, anh đã ghé tai bảo: “Anh xin được từ xưởng tranh chỗ gần công ty anh đấy. Tại trước có khách đặt làm nhưng chưa kịp mừng thọ thì bà cụ ấy mất nên gia đình họ hủy. Xưởng tranh cũng không muốn giữ lại nên anh hỏi xin từ tuần trước, chỉ chờ có ai sinh nhật hay mừng thọ thì mang đi tặng”.
Tôi không biết có phải mình nhạy cảm hay không mà buồn quá. Chồng tôi lấy bức tranh của người đã khuất mang đến tặng mẹ vợ, mọi người xem có chấp nhận được không? Giờ mỗi lần sang nhà mẹ, nhìn thấy bức tranh là tôi lại khó chịu. Chẳng lẽ tôi lại nói cho mẹ biết để bà bỏ đi, như thế liệu có được không mọi người?
(linhmy…@gmail.com)
Thiếu 200 triệu để mua nhà nhưng khi xin bố mẹ chồng hỗ trợ nàng dâu nhận được câu trả lời sóc óc: "Chị tham vừa thôi, ý định của chị tôi biết hết..."
"Em không ngờ bấy lâu bà suy nghĩ về em thế đấy. Em tức trào nước mắt tuyên bố với chồng không bao giờ về cái nhà ấy nữa...", nàng dâu tâm sự.
Tâm sự của những nàng dâu tràn lan trên các diễn đàn. Mỗi chị em phụ nữ đều có những tâm tư riêng nhưng đa phần là chung 1 nỗi niềm. Cùng là phụ nữ nên nhiều chị em vào bình luận, đồng cảm với nhau, song có những câu chuyện khiến chúng ta thực sự phải suy nghĩ. Bởi những chi tiết nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống cũng góp phần rạn nứt 1 gia đình.
Mới đây, một cô vợ tâm sự trên diễn đàn như sau: "Em bức xúc quá mọi người ạ. Từ hồi yêu nhau chồng em đã bảo 'anh cảm giác bố mẹ anh không yêu con cái nhiều'. Giờ thì em mới hiểu kĩ càng được câu đấy. Bố mẹ chồng em là có tư tưởng 'trời sinh voi trời sinh cỏ', con cái là phải thế nọ thế kia. Nói chung rất gia trưởng, cổ hủ.
Bố mẹ chồng em rất giàu, về bất động sản em không rõ được hết nhưng cái nhà đang ở cũng khoảng 20 tỷ rồi. Ông bà ngày trước làm ăn buôn bán xong dần mở xưởng sản xuất, nói chung cũng thuận lợi. Nhưng em nghe chồng nói thời của chị chồng thì ông bà vẫn khổ, đến khi đẻ chồng em mới sướng được chút nên chị ấy vẫn hay tị nạnh với chồng em.
Năm ngoái em thấy bố mẹ chồng cho con rể 1 miếng đất hơn trăm mét vuông. Mấy tháng sau không thấy anh chị xây xướng gì ông bà lại cho thêm 1 tỷ để xây nữa.
Vợ chồng em lên Hà Nội đã lâu mà vẫn phải đi thuê trọ. Dù công việc của chồng em ổn, kiếm ăn được nhưng cứ mãi thế này cũng thiệt cho con cái. Vậy là em đánh liều bàn với chồng xin hoặc nhờ ông bà hỗ trợ mua cái chung cư vừa vừa, không cần phải xây nhà to như anh chị.
Thực ra nhà em không phân biệt con trai sẽ được nhiều hơn con gái, trách nhiệm nhiều hơn hay thế nào. Mà trước giờ luôn ngầm hiểu với nhau là chị chồng em thiệt thòi nhiều và giờ bố mẹ muốn bù đắp thôi. Cái đấy em không tị nạnh, thực tế anh chị ở gần ông bà, bọn em xa hơn nên tất nhiên có công việc gì ông bà vẫn phải nhờ đến con gái.
Rất may về trình bày ý định thế thì bố mẹ chồng cho chúng em 1 tỷ. Em có chạnh lòng thật nhưng thôi được cho là quý lắm rồi. Đến khi 2 vợ chồng góp nhặt vay mượn mãi mới dồn được thành 1,8 tỷ mà căn nhà ưng ý, gần trung tâm thì 2 tỷ cả nội thất. Chồng em có muối mặt nhờ bố mẹ thêm cho (200 triệu đấy với bố mẹ chồng em không là cái gì).
Chúng em vẫn đoán với con số ấy ông bà sẽ không nề hà gì nhưng ai dè mẹ chồng em nói thằng với con dâu thế này: 'Chị tham thì cũng tham vừa thôi. Ý định của chị tôi biết hết. Bố mẹ cho bằng đấy còn muốn thế nào nữa. Còn 200 vay thêm ngân hàng mà lấy động lực trả nợ. Bố mẹ có thật nhưng không thể làm hư các con'.
Em tức quá mới dẫn chứng chuyện chị chồng thì bà càng tức quát thẳng mặt em: 'Chị không có quyền so bì. Vợ chồng nó làm với chúng tôi, giờ tôi nhờ 2 đứa nó là chính. Chứ con trai nhà này nó chỉ biết đặt vợ lên đầu thôi. Mấy năm nay giỗ chạp tôi nào biết con dâu là gì'.
Em không ngờ bấy lâu bà suy nghĩ về em thế đấy. Em tức trào nước mắt tuyên bố với chồng không bao giờ về cái nhà ấy nữa. Bố mẹ mà bất công. Còn khoản tiền kia em sẽ trả nợ ông bà, em không cần lấy 1 đồng".
Tâm sự của nàng dâu nhận về nhiều ý kiến, có người ủng hộ, có người trách móc cô. Rất khó để nói được ai đúng ai sai trong tình huống này. Dù bà mẹ chồng có hơi nặng lời nhưng chắc hẳn xuất phát từ sự xa cách, sự thiếu sót của cô trong việc làm dâu khiến bà không hài lòng.
Thế mới nói cái gì cũng vậy, tự tay mình làm ra mới bền được. Đừng nghĩ làm dâu nhà giàu đã là sướng bởi "chui trong chăn mới biết chăn có rận". Phụ nữ chúng ta vẫn cần sự khéo léo, đừng cố hơn thua những người thân làm gì, nhất là gia đình chồng. Cứ sống bằng tấm lòng chân thành thì sớm muộn gì họ cũng nhận ra.
Chàng trai kỹ thuật chịu thương chịu khó Anh cao 1,65 m, nặng 59 kg, thân hình khá cân đối, đủ tự tin để đi bên em nếu em không cao hơn anh (cười). Là một độc giả lâu năm của VnExpress, nhưng tới bây giờ anh mới viết thư, mong được gặp em - người con gái anh đã tìm suốt 29 năm qua. Người ta thường nói con gái...