Ngày rằm tháng 7 Vu Lan: Món chay miền ký ức nhớ mẹ
Đối với người tự cho là biết đôi chút về bếp núc như tôi, việc tưởng chừng dễ nhất là nấu món chay lại là chuyện… khó nhất. Chẳng có công thức nào cả. Tôi hay nấu ăn theo ký ức. Mà ký ức thì luôn mơ hồ.
Lúc nhỏ tôi hay theo ba lên chùa Quốc Ân (Huế), để thắp hương bái Phật và để… ăn chay ẢNH: THIỆN TÂM
Nhớ hồi nhỏ sống ở Huế, tới ngày rằm và mồng một, ba tôi hay dẫn tôi lên chùa Quốc Ân hay Từ Hiếu, trước là thắp hương bái Phật và sau là ăn chay. Thiệt tình là tôi không nhớ món chay trên chùa nấu ra sao. Vì với tôi, ký ức đó lại là những lời nói thì thầm thành kính của ba tôi lúc đưa hương cho tôi lễ Phật: “Con có thấy Phật tỏa hào quang hay không?”.
Và đứ.a b.é mới 5, 6 tuổ.i là tôi hồi đó, mỗi khi lên chùa, lại cứ lẻn đi lấp ló sau chánh điện để đi tìm… ánh hào quang, không còn tâm tưởng nào nghĩ tới món ăn. Tới chừng xuống bếp của chùa thì mấy mệ hay giúi cho tôi một cái ram cuốn còn nóng hổi để lén ôn ăn vụng. Có chút bùi bùi của khoai môn, chút lựt sựt của nấm mèo, bún tàu xắt sợi, chút giòn tan của lớp bánh tráng chiên vàng giòn.
Lúc nhỏ tôi hay theo ba lên chùa Quốc Ân (Huế), để thắp hương bái Phật và để… ăn chayẢNH: THIỆN TÂM
Video đang HOT
Lớn lên một chút, tôi mới nhớ, là mỗi khi đến rằm, mồng một thì các o, các mệ thay vì gánh bún bò Huế lại chuyển sang bán bún chay. Nồi bún chay vàng ruộm màu của cà chua và của ớt màu cũng luôn gây cảm giác tò mò cao độ không chỉ đối với một đứ.a b.é là tôi hồi đó. Mấy mệ bán hàng cũng bắt bún ra tô, rồi lấy cái vợt dạo qua, dạo lại trong nồi để chọn ra nào: bắp su, boa rô, khuôn đậu, tàu hủ ky, măng, nấm…
Còn nhớ tô bún chay nghi ngút khói, được các o bóp vụn miếng tàu hủ ky chiên giòn để lên mặt tô, rắc thêm chút đậu phụng, xịt xịt miếng xì dầu đầy bí hiểm. Và rồi, tôi chỉ biết cầm tô mà xì xụp thổi. Hồi nhỏ, mỗi khi vậy tôi hay hỏi: “Sao bữa nay mình không ăn bún bò cho có thịt”. Ba tôi lại thì thào, như sợ người bên cạnh cười… vô mặt tôi: “Bữa ni ăn chay cho nhẹ bụng con”.
Bữa chay ấn tượng với tôi nhất là lần đi viếng Thiền viện Trúc Lâm Bạch Mã, lúc thiền viện vẫn còn đang xây dựng ngổn ngang. Thầy mời nhóm tụi tôi ở lại dùng cơm chay khi gặp bữa. Tôi đã choáng váng khi biết, bữa cơm thanh đạm hôm đó là 5 món chế biến từ cái… bắp chuối mà ra. Bắp chuối bào sợi làm được món canh nêm lá lốt, để lại một mớ khác dùng ăn sống, chấm với món kho. Còn bông chuối ẩn bên trong bắp chuối được tách ra và làm được tới 3 món. Lớp thì tẩm bột lên và chiên giòn chấm xì dầu, lớp thì làm món kho. Món kho coi bộ cũng dễ làm. Ướp với xì dầu, đường, muối, kho chung với khuôn đậu, phổ ki.
Nhưng ấn tượng nhất là món bóp gỏi. Cũng là những cái bông chuối chuẩn bị tượng trái đó, đem luộc lên, rút cái nhị ra, rồi bóp với muối, tiêu, rau răm, vắt xí chanh vô, thêm tí đậu phụng, mè rang giã dập. Thôi thì nó ngon không phương nào kể xiết cái bữa cơm hôm nọ. Nhìn xung quanh dãy Bạch Mã điệp trùng, nước hồ Truồi lặng lờ xanh ngắt. Không một tiếng động, chỉ có tiếng gió xao xác, tiếng than chủ nổ lép bép trong bếp và tiếng thở, tiếng xuýt xoa khe khẽ, cũng rất mơ hồ.
Miền ký ức… món chay của tôi còn gắn với chùa Từ Hiếu (Huế)ẢNH: THIỆN TÂM
Năm tháng qua đi. Ăn chay không con đợi tới ngày, tới tháng. Những quán xá, từ sang trọng tới bình dân chuyên về món chay thôi thì đếm không hết. Món chay theo đó cũng biến tấu không ngừng. Cũng nấm, cũng rau củ, cũng tàu hủ khuôn, cũng dầu phụng. Có tí lạ lẫm, có tí thân quen. Nhưng thiệt tình cũng khó nắm bắt.
Nhưng như đã nói, nấu ăn là dịp để trôi về ký ức. Mà đã là ký ức thì làm sao phân định rõ ràng chuyện công thức, lớp lang. Thành ra, cứ nấu theo cảm xúc, nấu theo lòng thành. Rồi thì sẽ ngon.
Mà đến ngày chay, mùa chay, việc ăn chay chỉ là cái cớ. Vậy thì cớ gì cứ lẩn thẩn chuyện đúng – chuyện sai, chuyện dở – chuyện ngon.
Năm tháng qua đi. Mùa Vu Lan này, ngực áo tôi cài bông hồng trắng. Nấu mâm cơm chay đặt bàn thờ. Ngực chợt thắt lại vì không còn ai để hỏi: “Con nấu như vậy có giống món trên chùa hồi xưa”!
Theo TNO
Suýt đán.h rơi hạnh phúc vì những lời ch.ê ba.i của thiên hạ
Tôi vòng tay ôm qua cái eo quá khổ của anh, nói rằng, tôi cần anh trở lại, bởi tôi yêu con người vốn có của anh, dù thiên hạ nói gì, tôi cũng không quan tâm nữa.
Chồng tôi là thế. Anh vốn cục mịch, lại già trước tuổ.i. Sau một lần mời đồng nghiệp về nhà tôi ăn cơm, tôi nghe thấy hai chị cùng phòng to nhỏ: "Cái Vân xinh thế mà lấy cái thằng khù khờ, chẳng chuẩn men tí nào". Chị kia lại nói: "Em thấy thằng cha ấy nấu nướng đâu ra đấy, lại còn vừa nấu nướng vừa lau chùi, cứ như đàn bà í, chắc cái Vân khổ với lão này lắm. Dễ đo lọ nước mắm đếm củ dưa hành". "Nghe nói chẳng bao giờ đi đâu, lúc nào cũng loanh quanh ở nhà"...
Vinh, chồng tôi là kỹ sư phần mềm, lương đủ chia sẻ với vợ, đi làm về là ở nhà nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Không rượu, không thuố.c, không thể thao, cũng chẳng tụ tập bạn bè bao giờ. Ai nhìn vào cũng nghĩ Vinh có vấn đề, có người còn bảo anh bị đần độn, bị "đao".
Tôi đã suýt đán.h rơi hạnh phúc vì những lời đàm tiếu của thiên hạ (Ảnh minh họa)
Mỗi khi tôi mời anh đi cùng cơ quan hoặc bạn cùng lớp, anh rất ngại đi, nhưng vì chiều vợ nên mới chịu ra ngoài. Sánh bước bên nhau, hai vợ chồng cứ như đôi đũa lệch. Tôi thì cao ráo, nhỏ gọn, anh thì cục mịch, chậm chạp. Ở đâu anh cũng không rời vợ nửa bước. Dần dần, tôi cũng ngại đi với anh đến chỗ đông người.
Nghe hai chị cùng phòng "nó.i xấ.u" Vinh thế, tôi bỗng dưng cảm thấy khó chịu, bực tức. Chiều hôm ấy về nhà, thấy Vinh loay hoay thay nước cái lọ hoa, tôi gắt: "Đàn ông mà thích làm mấy việc đó, có mà dở người. Sao anh không đi uống bia, đi tập thể thao, hoặc tụ tập chơi với bạn bè đi. "Anh không thích tụ tập, vô bổ lắm". Tôi gắt lên: "Vậy chứ mấy cái việc bếp núc của đàn bà ở nhà là bổ hả?".
Vinh ngạc nhiên nhìn tôi, anh không nói gì, quay ra bắc nồi cơm rồi nhặt rau. Tôi cảm thấy bức bối một cách vô cớ, cũng không nói năng gì. Đêm đến, tôi lên giường trước rồi nằm sát vào góc tường, quay lưng ra ngoài. Tôi vẫn ấm ức với chuyện Vinh không "chuẩn men" như những đàn ông khác. Chỉ cần anh mạnh dạn giao lưu, tôi sẵn sàng làm hết việc nhà cho anh đi chơi. Ít nhất anh cũng làm tôi đỡ xấu hổ vì bị nghĩ là có ông chồng suốt ngày quanh quẩn xó bếp. Đêm hôm đó, lần đầu tiên Vinh ngủ mà không ôm vợ.
Chiều hôm sau đi làm về tôi không thấy anh ở nhà, đợi mãi đến 10 giờ đêm anh mới về, miệng đầy hơi men. Anh lẳng lặng đi ngủ. Hôm sau tình trạng đó lại tiếp diễn, hôm sau nữa cũng thế. Cái bếp buổi chiều không có bóng dáng ục ịch của anh sao vắng lạ. Bữa cơm không có anh ba mẹ con chẳng buồn ăn... Tôi chợt nhận ra, tôi không cần một người đàn ông "chuẩn men" mà Vinh đang cố trở thành, hoặc do tôi bắt anh trở thành. Tôi cần anh, như mỗi ngày, là người đàn ông luôn tận tụy, dành hết thời gian cho vợ, cho con và chăm sóc gia đình. Bấy lâu nay, tôi vẫn hạnh phúc vì anh không "chuẩn men" như thế.
Đêm hôm ấy Vinh về, tôi vòng tay ôm qua cái eo quá khổ của anh, nói rằng, tôi cần anh trở lại, bởi tôi yêu con người vốn có của anh, dù thiên hạ nói gì, tôi cũng không quan tâm nữa.
Theo GĐVN
Yêu một người vô tâm, còn đa.u đớ.n hơn yêu đơn phương rất nhiều... Yêu, cho cùng cũng là một cảm giác tự dày vò nhau qua từng đoạn năm tháng, có chăng, là trong từng miền ký ức ta đặt chân qua, đọng lại chút dư vị ngọt ngào của tuổ.i trẻ. Có bao giờ giật mình tỉnh giấc Ta nhớ người đã không thuộc về ta? Yêu, cho cùng cũng là một cảm giác tự...