Ngày ở cữ, mẹ chồng đối xử tồi tệ với tôi
Tôi càng khóc tôi càng hận, tôi hận mẹ anh, cực chẳng đã sinh đẻ tôi mới nhờ bà chăm sóc, chứ khỏe mạnh thì tôi đâu dám.
Tôi viết những lời này không mong sự đồng cảm từ các bạn, tôi sẵn sàng chịu ném đá vì tôi biết liên quan tới mẹ chồng là sẽ liên quan với vấn đề nhạy cảm, mà tôi cần ở các bạn lời góp ý chân thành. Trước đây tôi thương và kính trọng mẹ chồng của tôi vô cùng, khi tôi buồn chồng tôi (vì anh rất hay nhậu), tôi hay tâm sự cùng bà. Hay khi không hiểu về đạo (bên chồng đạo Thiên Chúa) tôi cũng hay hỏi bà. Vì chồng tôi có công ty riêng nên tôi nghĩ làm về phụ sổ sách cho anh. Lúc lấy nhau chúng tôi không ở nhà ba mẹ anh mà ra ở nhà thuê.
Mỗi lần ra thăm chúng tôi, bà hay than hết tiền là tôi đưa cho bà không mảy may suy nghĩ. Có lúc mua cho bà hộp sữa, mua hộp bánh biếu bà. Tôi có thai, gần tới ngày sinh, vợ chồng tôi tính vì là con so nên về bên ngoại 2 tháng nhưng khi xuất viện em bé bị vàng da nên phải theo dõi. Thế là mọi dự định đều không thành nên tôi nghĩ về sợ anh lo, ảnh hưởng tới công việc. Tôi dọn về nhà mẹ chồng ở cùng mẹ đẻ.
Có lẽ vì từ ngày lấy anh tôi không sống chung với mẹ chồng, không va chạm nên không biết được tính tình của bà như thế nào. Nên mọi lời nói tôi đều rất cẩn trọng, mọi việc diễn ra tốt đẹp mấy ngày đầu. Mẹ chồng tôi tỏ ra vui vẻ tiếp mẹ tôi ở lại, xưng hô “chị chị, em em” ngọt ngào, tôi cũng vui vui, nhưng mấy ngày sau đó thì…?
Video đang HOT
Có lẽ vì từ ngày lấy anh tôi không sống chung với mẹ chồng, không va chạm nên không biết được tính tình của bà như thế nào. (ảnh minh họa)
Sự việc bắt đầu khi sữa tôi rất nhiều nhưng trong vắt, bác sĩ khuyên tôi nên vắt sữa trong bỏ bớt cho bé uống sữa đục để bé tăng cân. Lúc đó cũng có mặt của bà ở đó, nhưng ngày nào bà cũng cho bé uống nước, mỗi lần uống rất nhiều, uống cam với mật ong nữa. Tôi nhỏ nhẹ góp ý với bà đừng cho bé uống nước, thế mà bà đùng đùng nổi giận, nói những lời không mấy êm tai. Từ đó về sau bà luôn tỏ thái độ kỳ quặc với tôi.
Bữa chiều đó bà làm cho tôi 1 món ăn là sườn heo luộc cũng không phải mà chiên cũng không phải. Nó trắng bệt, mặc dù nhìn thấy sợ nhưng tôi cũng ráng ăn vì sợ bà buồn. Nhưng sáng hôm sau lại tiếp tục món đó. Lần này không phải 1 miếng mà 2 miếng, tôi vẫn ăn cơm, nhưng không ăn với món đó mà ăn với chuối hấp. Thế là bà mặt nặng mày nhẹ xuống nói với mẹ tôi: “Phải chi nó là con ruột tôi, tôi còn biết nuôi, đằng này nó là con dâu”. Mẹ tôi bỏ dở thau đồ lên nói với tôi: “ Mẹ chồng con nấu mà sao con không ăn”. Tôi nói: “Con vẫn ăn cơm với chuối mà, thịt ngán quá với lại nó còn trắng quá nên con không ăn”. Vậy mà bà nghe được đùng đùng nổi giận, điện thoại cho chồng tôi khóc lóc, nói là tôi ăn gì cũng chê.
Chẳng những vậy bà còn điện cho chị chồng và ba chồng tôi nữa, rồi bà “giận cá chém thớt” giận luôn mẹ của tôi. Bà nói từ nay mẹ tôi tự nấu ăn cho tôi, bà không nấu nữa, rồi bà nói tự mẹ tôi đi chợ luôn chứ. Trong khi mẹ tôi vì thương tôi nên ở lại chủ yếu là lo tắm gội cho tôi, khi tôi cần gì sợ tôi ngại mẹ sẽ làm giúp, phụ giặt giũ, chứ mẹ tôi ở quê làm gì mà biết đường thành phố mà đi chợ. Nhà là nhà của mẹ chồng tôi, dù gì mẹ tôi cũng là khách làm sao mà tự nhiên như ở nhà mà xuống bếp nấu nướng, đồ ăn mẹ chồng tôi bỏ vô tủ lạnh hết mẹ tôi cũng không dám lấy ra nấu. Nói là làm mẹ chồng tôi bỏ không thèm nấu cho tôi ăn nữa, mẹ tôi sợ tôi đói, không ăn sẽ không có sữa cho con bú nên đành xuống bếp thấy có gì nấu đó.
Trong khi mẹ tôi lo giặt giũ, nấu nướng thì mẹ chồng tôi ngồi kế giường tôi, bắt đầu giảng đạo tôi. Bà hỏi tại sao tôi không đi xin tội trước khi sinh vào ngày lễ Phục Sinh? Bà nói bà thất vọng về tôi, rồi bà nói tôi được mẹ tròn con vuông là do bà cầu nguyện mới được, rồi nói vợ chồng tôi không chịu làm việc bác ái….. Tôi im lặng nghe bà giảng đạo nhưng trong lòng tôi buồn nhiều lắm, rồi bà có ác cảm với bất cứ những gì mẹ tôi làm. Bà nói với tôi: “Làm gì chị cứ giặt đồ hoài vậy?”. Thật sự lúc đó mọi sự tôn kính của tôi về bà đều sụp đổ, trước đây tôi với bà hợp nhau về đạo lắm, không hiểu gì là tôi thường hỏi bà, bà giảng say sưa, vì bà rất sùng đạo. Tôi ngồi nghe chăm chú, những tháng cuối thai kỳ, phần vì chồng tôi nhậu nhẹt nên không chở tôi đi nhà thờ, phần vì mệt mỏi tôi không tự chạy xe được, thế mà bà nói thất vọng về tôi. Thế là từ giây phút đó tôi không còn dám cùng bà bàn luận về đạo nữa.
Trong khi mẹ tôi lo giặt giũ, nấu nướng thì mẹ chồng tôi ngồi kế giường tôi, bắt đầu giảng đạo tôi. (Ảnh minh họa)
Tình hình căng thẳng mấy ngày trời, tôi khóc rất rất nhiều, mẹ tôi lủi thủi làm công việc giặt giũ, nấu ăn. Mẹ tôi thấy bà để ra cái gì là nấu cái đó, mấy ngày trời ăn uống tạm bợ tôi không có sữa, bị táo bón kinh khủng, mẹ tôi thấy tôi khóc nhiều nên sợ vì tôi mới sanh còn non ngày tháng nên dù mẹ chồng tôi làm gì nói gì mẹ tôi tỏ ra bình thường, vui vẻ như không có gì hết. Mẹ an ủi tôi: “Con đừng khóc, phụ nữ mới sinh mà khóc không tốt đâu, mẹ thương con nên mới ở đây, mẹ không sao hết”.
Nghe mẹ nói tôi càng thương mẹ tôi nhiều hơn, những ngày đó căng thẳng vô cùng, tôi mong chồng tôi vô thăm mẹ con tôi lắm, chỉ cần anh vô là tôi an ủi phần nào. Nhưng không, anh trốn tránh, tôi biết anh đi nhậu có đêm tới 12h mới về. Mặc dù chiều là tôi trông và nhắn tin kêu anh vô thăm mẹ con tôi, nhưng anh chẳng thèm vô, phần vì mẹ chồng phần vì anh vô trách nhiệm khiến tôi chán nản vô cùng. Tôi khóc vì sự phụ phàng không như tôi nghĩ, mỗi khi vô thăm mẹ con tôi anh đều gọi điện rủ bạn bè đi nhậu, sao cuộc nhậu ngà ngà là vô nhìn con 1 chút rồi về, chứ không thèm ngủ lại mặc dù đó là nhà ba mẹ anh.
Tôi càng khóc tôi càng hận, tôi hận mẹ anh, cực chẳng đã sinh đẻ tôi mới nhờ bà chăm sóc, chứ khỏe mạnh thì tôi đâu dám. Vậy mà bà đã không màng tới sức khỏe của tôi trong khi vừa mới sanh, tạo ra một không khí nghẹt thở, để tôi phải u buồn, uất ức. Tôi hận anh, làm chồng làm cha vô trách nhiệm, tôi trách bản thân mình đã quá tin tưởng mẹ chồng, vì sợ chồng lo lắng ảnh hưởng tới công việc nên tôi về nhà cho mẹ anh lo. Tôi gạt nước mắt tự nhủ từ nay mình không nghĩ cho ai nữa hết, tôi cũng không còn cảm hứng nhắn tin kêu anh vô thăm mẹ con tôi nữa.
Tôi thật không ngờ cuộc sống hôn nhân, mẹ chồng nàng dâu lại thế này. Tại sao những người làm mẹ chồng lại không hiểu cho tấm lòng của con dâu. Đó là người yêu thương con trai bà cơ mà. Tôi buồn quá chị em à, tôi phải làm sao?
Theo Eva
Những điều tối kỵ khi nói với mẹ chồng
Tránh nói những điều sau đây, bạn sẽ lấy được lòng mẹ chồng đấy!
"Con thích ở nhà bố mẹ con hơn"
"Chắc chắn rằng nàng dâu nào cũng thích và cảm thấy thoải mái khi ở nhà bố mẹ đẻ mình hơn. Tuy nhiên đừng dại mà nói thẳng điều đó trước mặt mẹ chồng. Trong khi bạn cảm thấy dễ chịu khi ở nhà mẹ đẻ thì các bà mẹ chồng lại dễ có suy nghĩ bạn về nhà mẹ đẻ để nói xấu nhà chồng, để không phải phục vụ họ, để quà cáp, biếu xén bố mẹ đẻ... Nói tóm lại là họ hay có tâm lý so đo mình với nhà thông gia và không mấy hài lòng khi con dâu yêu quý, quan tâm đến bố mẹ đẻ hơn.
Dù đây có là mong ước thường trực thì bạn nên hiểu rằng, đi lấy chồng nghĩa là bạn đã gia nhập vào một gia đình mới nên dù muốn hay không, cách tốt nhất bạn vẫn nên cố gắng hòa thuận, yêu quý nhà chồng, có như thế thì cuộc sống ở đây mới mong được êm ấm.
Từ kinh nghiệm của bản thân, tôi nghĩ rằng mỗi khi có kế hoạch về nhà bố mẹ đẻ, bạn nên thông qua chồng mình và xin phép bố mẹ chồng, tránh những hiểu lầm không đáng có xảy ra. Còn khi mẹ chồng tỏ ra khó chịu vì cho rằng bạn hay về nhà ngoại, bạn nên tâm sự với chồng để anh ấy gỡ rối giúp bạn", Nguyễn Lam - 33 tuổi, giáo viên tiểu học, chia sẻ.
"Giá mà mẹ dạy con trai mẹ tốt hơn"
"Một lần tôi bóng gió với mẹ chồng rằng giá mà bà dạy dỗ chồng tôi biết tự lập từ sớm thì giờ anh đã tự giải quyết được mọi việc lớn nhỏ trong nhà chứ không cần hết mẹ lại đến vợ hỗ trợ. Sự thật là anh ấy đã được chiều chuộng quá nhiều nên cái gì cũng ỷ lại cho người khác. Vậy mà mẹ chồng lại chỉ thẳng vào mặt nói tôi láo, dám xúc phạm bà.
Tôi đem chuyện tâm sự với một số người bạn thì được các chị lớn tuổi hơn khuyên rằng tôi nói như thế khiến bà tự ái, thậm chí tức giận là phải. Bởi lẽ, dù có sống chung hay sống riêng thì chuyện giữa hai vợ chồng cũng là chuyện riêng của hai người, đừng đổ lỗi hay lôi mẹ chồng vào cuộc, điều đó không những không giải quyết được vấn đề mà còn làm rối tung mọi việc lên.
Tôi đem chuyện tâm sự với một số người bạn thì được các chị lớn tuổi hơn khuyên rằng tôi nói như thế khiến bà tự ái, thậm chí tức giận là phải. (ảnh minh họa)
Thay vì nói với mẹ chồng, hãy thẳng thắn nhưng khéo léo 'chỉnh đốn' chồng mình. Hãy phân tích để anh ấy hiểu rằng bạn cần một chỗ dựa, một người sẻ chia, con cái bạn cần một người cha có trách nhiệm...", Trần Thị Hồng Hoa - 27 tuổi, nhân viên PR, kể lại câu chuyện của mình.
"Chúng con quá bận nên không có thời gian về thăm bố mẹ"
"Số tôi khá vất vả bởi đã lấy chồng xa quê. Công việc bận rộn, nhà nội thì xa nên một năm may ra hai vợ chồng cũng chỉ về thăm nhà được 1, 2 lần. Tôi cũng thấy áy náy vì điều đó nhưng điều kiện không cho phép nên chỉ thường xuyên gọi điện về hỏi thăm mẹ chồng. Trên điện thoại thì bà ậm ừ ra chiều thông cảm nhưng lại đi nói với người nọ người kia rằng 'Chúng nó mải kiếm tiền quên cả bố mẹ', 'Nó (chồng tôi) lấy vợ Bắc nên mất gốc rồi", 'Chắc vợ chồng nó phải giàu lắm vì quanh năm bận rộn thế cơ mà'.
Những câu nói mỉa mai ấy 'bay' đến tai khiến tôi ấm ức lắm, đành tâm sự với chồng. Thế là anh lại gọi điện về rủ rỉ với mẹ. Mà lạ là con trai nói bận rộn thì bà tin thật, thế mà tôi nói thì bà cứ lẳng lặng như mình đang giả vờ.
Từ đó, tôi đã biết ý của mẹ chồng. Khi nào có kế hoạch về quê cụ thể mới thông báo cho bà biết để bà không mong đợi nhiều. Còn không, tôi chỉ gọi điện về hỏi thăm sức khỏe, tình hình ở nhà thôi, không đả động gì đến chuyện bận rộn nữa. Ngoài ra, khi nào chồng gọi điện về nhà, tôi lại nhấm nháy anh than thở vợ chồng bận việc tối ngày, giờ mới được cơm nước... Như thế mẹ chồng lại có vẻ thông cảm và thương hai vợ chồng hơn, không trách cứ gì nữa". Đây là tâm sự của bạn Trần Hương Vân - 28 tuổi, viên chức nhà nước.
"Mẹ nói với con gái mẹ giúp con"
"Em chồng tôi đã lập gia đình nhưng vẫn thường xuyên đưa con sang nhà tôi (cũng là nhà bố mẹ chồng) ăn ở, ngủ lại. Tôi chẳng mấy dễ chịu mỗi lần cô ấy sang, đặc biệt là lần nào đến cũng tự tiện dùng đồ của tôi, cho con bày biện khắp nhà mà chẳng thu dọn gì. Đến bữa ăn xong em chồng cũng không thèm dọn dẹp. Tôi đánh tiếng với mẹ chồng, ra ý nhờ bà nhắc nhở cô ấy giúp. Thế là bà sửng cồ lên với tôi ngay lập tức, bảo tôi ích kỉ, hẹp hòi...
Giờ thì tôi đã hiểu, con dâu và con gái luôn có một khoảng cách xa vời mà dù bạn có nỗ lực đến mấy thì vẫn không thể gần gũi, được mẹ chồng yêu thương, chiều chuộng như đối xử với con gái.
Hơn thế nữa, mối quan hệ chị dâu - em chồng cũng nhạy cảm và phức tạp chẳng kém gì mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu. Vì thế, trông chờ sự giúp đỡ của mẹ chồng trong tình huống này là sai lầm lớn, bởi điều đó chẳng khác nào bạn đang bắt mẹ chồng chọn lựa giữa hoặc con gái - hoặc con dâu. Và tất nhiên, bà phải chọn con gái bà chứ", Trịnh Thị Kiều Anh - 32 tuổi, Nhân Chính (Hà Nội), cho biết.
"Mẹ không biết cách dạy dỗ bọn trẻ"
"Một lần, tôi đã nghe được câu chuyện của mẹ chồng nói với người hàng xóm rằng 'Nếu con dâu tôi được quyền quyết định thì chắc chẳng bao giờ nó cho tôi động chạm gì đến con nó'. Tôi về ngẫm nghĩ lại thì đoán ra chắc bà vẫn còn giận bởi câu nói của tôi: 'Mẹ cứ kệ chúng nó chơi, mẹ không biết cách dạy dỗ bọn trẻ bây giờ đâu'.
Không ít lần tôi và mẹ chồng đã mâu thuẫn với nhau chỉ vì cách dạy dỗ con cháu. Tôi thì cho rằng bà cổ hủ, lỗi thời, bà thì nghĩ tôi bảo thủ, lúc nào cũng coi mình là nhất.
Có lẽ, trừ khi bạn phát hiện ra điều gì quá nghiêm trọng, có tác hại rõ ràng đến con mình thì bạn mới nên góp ý thẳng thắn với mẹ chồng. Mà tốt nhất, trong trường hợp đó bạn cũng nên nhờ chồng lên tiếng. Còn lại, mọi lời góp ý của bạn về cách dạy dỗ, chăm sóc bọn trẻ với mẹ chồng đều sẽ khiến bà phật ý", Diệp Chi - 30 tuổi, Hà Đông (Hà Nội), tâm sự.
"Chẳng nghĩ lấy chồng lại khổ thế này!"
"Sự thật là tôi chưa từng hình dung cuộc sống gia đình lại vất vả đến thế. Lấy chồng về, chồng tôi làm ăn thua lỗ, nợ nần kha khá nên bao nhiêu vốn liếng cả hai chăm chỉ làm lụng được đều phải dồn vào trả nợ. Rồi khổ hơn là lúc sinh con, đầu tắt mặt tối biết bao việc suốt cả ngày, chẳng có thời gian mà làm gì cho riêng mình nữa.
Một lần ngồi nấu cơm với mẹ chồng, thấy bà thật lòng thương con thương cháu, tôi mới tâm sự thật rằng 'Con chẳng nghĩ lấy chồng lại khổ thế này'. Bà nghiêm mặt nói tôi ngay 'Sao từ đầu nhà tôi phản đối cô không thôi luôn đi, giờ còn than nghèo kể khổ. Con ngoan, chồng tốt như thế cô còn muốn gì nữa? Người ta còn lấy phải chồng đểu đến đâu vẫn phải chấp nhận, đằng này được voi đòi tiên à?'.
Chưa bao giờ tôi chứng kiến mẹ chồng tức giận đến thế. Tôi sợ quá, ngồi im không dám nói năng gì. Từ đấy, dù có thấy khó khăn, vất vả thế nào tôi cũng chẳng dám hé răng nửa lời tâm sự gan ruột với mẹ chồng. Đúng là người ta nói chẳng sai, mẹ chồng vẫn là mẹ của chồng thôi, không bao giờ thông cảm và yêu thương mình được như mẹ đẻ cả", Mai Thanh - 35 tuổi, nhân viên bán hàng, chia sẻ.
Theo Eva
Bị mẹ chồng tát trước mặt đồng nghiệp Tôi chết lịm người, một cái tát như trời giáng từ bàn tay của mẹ chồng, người mà bấy lâu nay tôi kính trọng. Mẹ tát tôi vì một chuyện chẳng ra đâu vào đâu, lại ngay trước mặt bao bạn bè, đồng nghiệp cùng cơ quan tôi. Số là, tôi lấy chồng được 5 năm, cuộc sống vợ chồng hạnh phúc vui...