Ngày nào cũng tràn đầy ham muốn
Tôi 28 tuổ.i, chưa lập gia đình, tôi có chút vấn đề về ham muốn tìn.h dụ.c như sau: Ngày nào cũng cảm thấy ham muốn, nên rất hay th.ủ dâ.m.
Không biết điều này có ảnh hưởng đến khả năng bị các chứng bệnh nam giới như: rối loạn cương hay xuấ.t tin.h sớm không. Điều nữa là khi th.ủ dâ.m lâu (khoảng 30 phút) thì tôi hay cảm thấy đau tin.h hoà.n, đây có phải là biểu hiện bệnh nào không thưa bác sĩ? Phạm Quang (Bắc Giang).
Trả lời:
Video đang HOT
Ham muốn tìn.h dụ.c nhiều không phải là nguyên nhân gây ra rối loạn cương và xuấ.t tin.h sớm. Khi quan hệ tìn.h dụ.c không chỉ “cậu nhỏ” cương mà hai tin.h hoà.n cũng cương tụ má.u nên nếu quan hệ lâu thì tin.h hoà.n có thể bị đau do ứ má.u lâu.
Ngoài ra dấu hiệu này cũng có thể do bạn bị bệnh giãn tĩnh mạch tinh. Trong trường hợp đó bạn nên đến bác sĩ khám để được điều trị thích hợp (bằng thuố.c hoặc phẫu thuật).
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chênh vênh
Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, ba ngày nay bệnh tình cùa tôi phát triển theo chiều hướng xấu hơn thấy rõ.
Ku Nu
Đã bao lần tôi cứ tự nhủ rằng mình không sao, tôi vẫn khỏe mạnh, chẳng qua chỉ là nhất thời mệt mỏi do làm việc quá sức mà thôi. Nhưng không, sự thật vẫn là sự thật, tôi cảm nhận được nó rất rõ qua từng nhịp tim yếu ớt. Có lẽ tôi là một trong hàng ngàn trường hợp không may được ông trời ban cho một trái tim không được khỏe mạnh như bao người. Một trái tim lẽ ra phải mạnh mẽ, tràn đầy sức sống ở cái tuổ.i của tôi, 21.
21 tuổ.i, bạn bè cùng trang lứa đang ấp ủ những tham vọng, hoài bão cho tương lai. Cái tuổ.i mà ai ai cũng tràn đầy nhiệt huyết, sẵn sàng xông pha trước mọi thử thách. Vậy mà, tôi 21 lại là một người hay nói đúng hơn là một sinh vật đang tồn tại trong thấp thỏm lo sợ. Từng ngày trôi qua đối với tôi là một món quà nhưng cũng đồng nghĩa tôi đã mất đi một ngày trong quỹ thời gian ít ỏi còn lại. "Liệu rằng sáng hôm sau tôi có còn được thấy những tia nắng gay gắt giữa đất Sài Gòn náo nhiệt này hay không?". Câu hỏi đó cứ luẩn quẩn mãi trong đầu tôi mấy ngày nay như muốn tr.a tấ.n trí óc tôi.
Khoảng một tháng trở lại đây, cường độ và tần suất lên cơn của tôi ngày càng tăng. Tôi phần nào nhận ra được sự đuối sức trong từng nhịp đậ.p gắng gượng, lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc yếu, có lúc dừng hẳn vài giây rồi mới bình thường trở lại. Không như trước đây, bây giờ nó có thể xảy ra bất cứ lúc nào, không một quy tắc nào hết và những hơi thở gấp bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. Giờ đây, tôi gần như muốn buông xuôi, tôi không muốn gì hết, tôi không muốn đến bệnh viện để rồi ra về với một sấp giấy xét nghiệm cùng những lời chẩn đoán khiến tâm trạng của tôi còn rối hơn nữa.
Tôi không phủ nhận tình trạng của tôi lúc này. Tôi chấp nhận nó như là một lẽ tất nhiên trong cuộc sống. Nhưng bây giờ tôi phải làm gì đây? Vui vẻ sống và làm những gì tôi chưa làm được à? Không, tôi không thể, làm sao tôi có thể làm được như vậy khi mà trong đầu tôi lúc nào cũng tồn tại ý nghĩ "tôi có thể rời cuộc chơi bất cứ lúc nào". Mà liệu bây giờ tôi có thể làm được gì khi trong từng hơi thở, từng bước chân, tôi đều phải cẩn thận, chỉ một chút sơ xuất là tôi sẽ lên cơn và cánh cửa để bước sang thế giới khác lập tức mở toang ra trước mắt tôi. Đầu tiên là tức ngực, rồi cơ tay, cơ chân bắt đầu rã rời, những nhịp thở dồn mà dường như chằng mang được chút oxy nào vào cơ thể tôi, cổ bắt đầu cứng lại, chân răng tê buốt, mắt nhòe dần...
Bây giờ tôi mới nhận ra, cái cảm giác mà mỗi con người trong chúng ta sợ nhất không phải là cái chế.t, mà là biết mình sắp chế.t. Bước tiếp thì tôi không thể, dừng lại thì tôi không đành. Tôi chỉ biết ngôi đây viết, viết cho một ngày đang qua và trông chờ cho cái gọi là "ngày mai". Tôi không muốn viết quá nhiều, bởi vì tôi muốn để dành nó cho "ngày mai".
Theo Ngoisao