Ngày nào anh rể cũng mang nước gừng cho vợ ngâm chân khiến tôi ghen tị đỏ mắt, đến khi anh gặp tai nạn, sự dối trá bấy lâu mới bại lộ
Anh rể tâm lý cực kỳ, biết vợ hay bị lạnh chân nên tối nào cũng đun nước gừng nóng rồi bưng vào tận phòng cho chị ngâm chân trước khi đi ngủ. Vậy mà không ngờ…
Tôi với chị chồng khá thân nhau, có gì cũng hay tâm sự. Chị lấy chồng cách nhà 7 cây số nên cũng về bên này chơi luôn ấy. Vợ chồng chị có 1 con trai đầu lòng rồi, cuộc sống êm ấm lắm.
Tôi còn đặc biệt ghen tị với chị trong khoản được chồng chiều. Anh rể tâm lý cực kỳ, biết vợ hay bị lạnh chân nên tối nào cũng đun nước gừng nóng rồi bưng vào tận phòng cho chị ngâm chân trước khi đi ngủ. Đều đặn từ khi cưới, không sót ngày, trừ phi anh có việc phải vắng nhà. Nghe chị kể mà tôi xuýt xoa ngưỡng mộ lẫn ghen tị đến đỏ cả mắt.
Tuần trước anh rể bị tai nạn, hôn mê không biết gì, phải đưa ngay vào phòng cấp cứu. Cũng may sau đó mọi chuyện ổn thỏa cả. Hôm sau nghe tin anh đã tỉnh nên tôi và chồng liền mua hoa quả, bánh trái vào thăm.
Video đang HOT
Ngờ đâu vừa tới cửa phòng bệnh thì tôi nghe được tiếng ồn ào bên trong, là giọng của chị chồng tôi. Chị đang mắng mỏ, trách móc ai đó, còn vừa khóc vừa nói. Vợ chồng tôi hốt hoảng đẩy cửa vào, thấy trong phòng chỉ có anh chị với 1 người phụ nữ trẻ lạ mặt.
Hôm nay cô nàng lại đến, bởi lộ diện rồi thì còn ngại ngần gì nữa. (Ảnh minh họa)
Chị chồng liền túm lấy chúng tôi kể tội anh rể. Không ngờ người phụ nữ đứng bên kia lại là “phòng nhì” của anh! Họ còn có con với nhau, đứa bé kém thằng cháu chúng tôi có 2 tuổi thôi!
Thời điểm anh rể bị tai nạn, trước lúc ngất đi còn chút tỉnh táo anh đã gọi cho cô ta đưa con đến gặp mặt lần cuối, vì anh sợ bản thân không qua khỏi. Thế là lúc chị chồng đang lo đến quặn lòng chờ ở cửa phòng cấp cứu thì sững sờ thấy một người phụ nữ lạ mang theo đứa trẻ đến nói rõ thân phận. Chị sốc muốn ngất đi nhưng lúc đó anh rể còn chưa rõ sống chết, cũng đành nén lòng lại.
Hôm nay cô nàng lại đến, bởi lộ diện rồi thì còn ngại ngần gì nữa. Anh rể đã tỉnh táo hơn, chị chồng chẳng nhịn nổi nữa, vừa mắng vừa khóc 2 người kia ngay trong phòng bệnh. Anh rể liên tục xin lỗi, giải thích rằng chỉ vì nhỡ 1 đêm với cô nàng kia mà có con, thành ra cứ phải dây dưa mãi. Chứ thật lòng anh chỉ luôn yêu một mình chị.
Lúc ra về, trong đầu tôi vẫn còn văng vẳng mãi câu nói của anh rể: “Em xem những gì anh đã làm cho em thì đủ hiểu anh yêu em thế nào còn gì”. Đúng thật, ngày nào anh cũng kiên nhẫn và tỉ mỉ bưng nước gừng cho chị ngâm chân – một hành động chẳng phải người đàn ông nào cũng làm được. Nhưng tại sao anh vẫn có tình một đêm với người khác, thậm chí dẫn đến có con? Thật sự lòng dạ đàn ông chẳng biết đâu mà lần chị em nhỉ!
P.G.G
Hỏi thăm nhau
Tôi hôm nay bắt đầu quá trình làm việc tại nhà. Sáng, đeo khẩu trang và đi bộ ra cái chợ cóc gần phía sau hẻm.
Lấy vội ký thịt cốt lết, lốc sữa chua, mấy ký khoai lang bí đỏ, thêm 2 hộp pa-tê gan mà lũ trẻ ưa thích.
Vừa đủ dùng vài ngày là được. Ghé nhà thuốc mua ít vỉ thuốc cảm, thuốc đau bụng thông thường. Chị dược tá quen mặt hỏi thăm: "Em cũng lo mua dự trữ à?". "Dạ không, chỉ là e ngại nếu như cả con hẻm bị cách ly, thì phiền người nhà. Chứ cũng không lo việc lương thực, thuốc thang này nọ lắm, chị".
Nhắc tới người nhà. Tôi có tham gia 2 cái group (nhóm) trên mạng. Một cái là Người nhà, một tên Anh chị em họ. Cuộc sống bận rộn, chúng tôi thật sự cũng ít tương tác với nhau ở đó. Các em họ của tôi đều mới ngoài 20 tuổi, đi học hoặc đi làm, lương bổng hạn hẹp, vị trí xã hội thấp bé. Thương lắm nhưng cũng chẳng giúp được gì nhiều.
Cái cảm giác hôm nay bạn nhắn vô một nhóm người thân, rằng: Các em ổn không? Vẫn còn kiếm được tiền tiêu chứ, nhớ mua chút gạo mắm cất ở nhà cho ba mẹ, đừng chủ quan nhé... mới rưng rưng làm sao. Như thể, cái tết vui vẻ hồn nhiên mới đây mà đã xa ngái, lùi đâu đó tít tắp trong ký ức, chứ chẳng phải mới chừng 2 tháng trời...
Mà phải là khi nguy hiểm cận kề, những ngày tháng bình thường yên ả không còn nữa thì dường như chúng mới có chút thời gian để nghĩ tới bà con ruột thịt. Hàng ngày, tôi nhiều lúc hẹn khách hàng, đối tác, bạn bè ghé quán, uống cà phê ăn cơm trưa, nhưng lại ít khi chủ động giao tiếp, gặp mặt người thân. Sống cùng thành phố, nhưng hầu như chúng tôi chỉ gặp nhau vào ngày tết là chắc chắn. Còn lại đám giỗ, lễ lạt, thì lúc vắng người này, lúc kẹt người kia đi công tác xa, bận bịu không tới được. Ngay cả vài câu thăm hỏi nhau cũng là họa hoằn...
Tôi nhắn cho cô bạn cách đây vài tuần còn đi ăn cơm chay với nhau, trong một cái quán nhỏ. Hôm ấy, chỉ mới lác đác vài ca nhiễm bệnh, nhưng thế giới thì không còn bình ổn. Chúng tôi nói về mai này, là chỉ lo dịch bệnh lan rộng, chứ thành phố đâu thiếu đồ ăn, thức uống hay thuốc thang các kiểu. Bạn bảo, những hoang mang của buổi trò chuyện hôm ấy, nay đã trở thành hiện thực. Hàng quán đóng cửa, nhiều người bị giảm lương, hoặc tệ hơn nữa là thất nghiệp. "Giờ thì tớ vẫn ổn. Nhưng chỉ cầu phía trước bình an thôi".
Một người bạn học cũ của tôi ở bên Mỹ nhắn tin qua mạng xã hội, hỏi tôi khỏe không. Gia đình nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Nhắc bố mẹ ở yên trong nhà. Mấy câu chữ vô tri mà khiến tôi nghẹn lời muốn khóc. Bạn xa quê đã lâu và chúng tôi vốn chỉ là mấy cô bạn chung lớp, thi thoảng gửi cho nhau vài câu chúc dịp lễ tết, thế thôi. Nhưng khi dịch tới, bạn đã nhớ tới tôi, cùng biết bao là ân cần. Nhiêu đó thôi, cũng đủ để khiến cho tôi thấy ấm lòng...
"Cả nhà mình thế nào rồi, có ai gặp vấn đề gì không?". Chỉ một câu đơn giản, mà em dâu tôi, vốn là cô giáo mầm non, bị thất nghiệp sớm nhất nhà, bùng ra bao nhiêu tâm trạng. Mọi người xúm vào trêu chọc một em dâu khác, gia đình vốn có tiệm thuốc tây. Là "thất nghiệp của chị Thúy là cơ hội của bé Thanh" đây mà! Rồi chỉ nhau cách giữ gìn, phòng bệnh. Ăn gì, uống gì mới tốt. Trồng thêm mớ rau hoa, đọc mấy cuốn sách này nè. Động viên nhau lạc quan, mạnh mẽ, vững lòng. Chịu khó vận động, giữ tâm trạng thoải mái, chớ có... "tự kỷ" mà phiền. Chỉ vậy, nhưng ai nấy bỗng thấy mình không hề đơn độc.
Một chị đồng nghiệp vừa về hưu lại rưng rưng rằng, lâu lâu rảnh thì nhớ giữ liên lạc nghen em. Chị cảm ơn em đã nghĩ tới chị. Bởi tôi vừa nhắn tin hỏi thăm xem chị có ổn không, cuộc sống giữa thời dịch bệnh thế nào. Con trai chị vẫn kiếm được tiền mang về cho mẹ đấy chứ. Thế thôi. Mà chị bảo mình xúc động...
Thật hạnh phúc biết bao khi giữa mùa khốn khó, chúng ta vẫn luôn nhớ tới nhau.
HOÀNG MY
3 lý do ta nên ngừng ngay việc so sánh với người khác, tâm thanh thản, cuộc đời hạnh phúc So sánh đôi khi khiến ta có động lực vươn lên, nhưng đôi khi ghen tị với người đời chỉ khiến cuộc sống thêm khổ đau, phiền muộn. Nếu suốt ngày ghen tị, so sánh với người khác, liệu ta có thể hạnh phúc hơn không? Có 3 lý do chúng ta không nên so sánh nhiều với người khác nếu bạn muốn...