Ngày mình thôi giấc mộng mai sau, lòng ta chẳng khác một buổi chiều tàn…
Theo thời gian, cuộc sống dần biến tôi thành một con người thực tế và thực dụng. Chính tôi cũng thấy tiếc về điều đó.
Tôi chọn dừng lại giấc mộng sau này như một giải thoát cho những ân tình không tìm ra lối. Lần cuối không được nói thành lời, cũng chẳng ai đưa ai về, chẳng có những chiếc ôm. Nếu bàn tay mình không lạnh lẽo quá lâu và mình không xuề xòa tin vào những thứ bất biến trong thời gian quen biết, hẳn chuyện hai ta đã không để buông rơi chẳng cách nào cứu vãn.
Làm thế nào, ngày con tim mình mang những suy nghĩ khác hướng? Chúng ta có chắc còn có thể mỉm cười chào nhau, hay chỉ lặng im như vậy. Rời bỏ nhiều lúc chỉ đơn thuần là khi một người quen với việc bắt đầu một ngày mới không có người kia, không cần người kia. Những mối thắt khi ấy xuất hiện ngày một nhiều, không ai có thể gỡ.
Lòng chúng ta khi ấy thật chẳng khác một buổi chiều tàn…
Kể từ khi quyết định buông lơi cảm xúc, lòng tôi là muôn vàn thoáng vội. Tôi nhìn thấy anh buồn, nhìn thấy anh những ngày vấp ngã, có giọt nước mắt vây quanh niềm hạnh phúc hôm qua ấy, vậy mà tôi chẳng thể động lòng.
Làm thế nào khi trong thời gian xa cách, những kết nối về nhau đã không còn mạnh mẽ nữa. Nếu mình thương, niềm thương ấy sẽ lấy gì làm điểm tựa? Và nếu hết lòng, cảm giác về sau có chăng chỉ toàn là những thất vọng hay không?
Lòng người ít khi hình dung rõ được sự lãng quên, chỉ khi nó xảy đến người ta mới hiểu và xuôi theo. Đó là những tin nhắn không lời hồi đáp. Những tin tức không vui cho một mối quan hệ mà lòng không muốn tin cũng chẳng buồn nghe. Lãng quên là những đêm một mình không thể gọi cho nhau.
Video đang HOT
Đi tiếp thế nào, khi bao nhiêu bộn bề của hôm nay ta đã chẳng thể cùng nhau san sẻ. Niềm tin đầy động viên hôm nào ta đã không mơ mộng trao đi.
Tình yêu đó đâu còn tuyệt vời như xưa nữa.
Theo thời gian, cuộc sống dần biến tôi thành một con người thực tế và thực dụng. Chính tôi cũng thấy tiếc về điều đó.
Tôi chọn dừng lại giấc mộng sau này như một giải thoát cho những ân tình không tìm ra lối. Lần cuối không được nói thành lời, cũng chẳng ai đưa ai về, chẳng có những chiếc ôm. Nếu bàn tay mình không lạnh lẽo quá lâu và mình không xuề xòa tin vào những thứ bất biến trong thời gian quen biết, hẳn chuyện hai ta đã không để buông rơi chẳng cách nào cứu vãn.
Thực ra tôi vẫn còn nhớ đấy: khi anh đến, cho tôi cảm nhận rằng đây sẽ là người đi cùng mình thật lâu sau đó. Tôi vẫn nhớ cảm giác ấm áp mỗi lần anh cố gắng tác động để tôi thay đổi những thói xấu, cho chúng tôi gần nhau hơn.
Thực ra buông lơi tôi chọn không đồng nghĩa là xóa bỏ. Đó có lẽ chỉ đơn thuần là chọn kết thúc một mối tình, ở thời khắc mà tâm hồn đã mang quá nhiều mệt mỏi. Chắc tôi sẽ không đi tìm một niềm vui khác, một hình bóng khác.
Kết thúc một giấc mộng, biết đâu sau này tôi và sẽ gặp lại, ở một tình yêu tốt đẹp hơn và lâu bền hơn….
Theo guu.vn
Chuyện cuối tuần : Ngày anh và em tạm thôi giấc mộng mai sau
Có cuộc gọi từ nơi xa đến, lòng tôi bây giờ không còn hạnh phúc như những cánh thư...
Nhẹ ấn điện thoại ở chế độ "im lặng", tôi ngồi yên nhìn ra ô cửa sổ, cảm giác như vừa để cho điều gì lòng đã rất tha thiết trôi nhanh qua kẽ tay không buồn níu giữ.
Làm thế nào, ngày con tim mình mang những suy nghĩ khác hướng? Chúng ta có chắc còn có thể mỉm cười chào nhau, hay chỉ lặng im như vậy. Rời bỏ nhiều lúc chỉ đơn thuần là khi một người quen với việc bắt đầu một ngày mới không có người kia, không cần người kia. Những mối thắt khi ấy xuất hiện ngày một nhiều, không ai có thể gỡ.
Lòng chúng ta khi ấy thật chẳng khác một buổi chiều tàn...
Kể từ khi quyết định buông lơi cảm xúc, lòng tôi là muôn vàn thoáng vội. Tôi nhìn thấy anh buồn, nhìn thấy anh những ngày vấp ngã, có giọt nước mắt vây quanh niềm hạnh phúc hôm qua ấy, vậy mà tôi chẳng thể động lòng.
Làm thế nào khi trong thời gian xa cách, những kết nối về nhau đã không còn mạnh mẽ nữa. Nếu mình thương, niềm thương ấy sẽ lấy gì làm điểm tựa? Và nếu hết lòng, cảm giác về sau có chăng chỉ toàn là những thất vọng hay không?
Lòng người ít khi hình dung rõ được sự lãng quên, chỉ khi nó xảy đến người ta mới hiểu và xuôi theo. Đó là những tin nhắn không lời hồi đáp. Những tin tức không vui cho một mối quan hệ mà lòng không muốn tin cũng chẳng buồn nghe. Lãng quên là những đêm một mình không thể gọi cho nhau.
Đi tiếp thế nào, khi bao nhiêu bộn bề của hôm nay ta đã chẳng thể cùng nhau san sẻ. Niềm tin đầy động viên hôm nào ta đã không mơ mộng trao đi.
Tình yêu đó đâu còn tuyệt vời như xưa nữa.
Theo thời gian, cuộc sống dần biến tôi thành một con người thực tế và thực dụng. Chính tôi cũng thấy tiếc về điều đó.
Tôi chọn dừng lại giấc mộng sau này như một giải thoát cho những ân tình không tìm ra lối. Lần cuối không được nói thành lời, cũng chẳng ai đưa ai về, chẳng có những chiếc ôm. Nếu bàn tay mình không lạnh lẽo quá lâu và mình không xuề xòa tin vào những thứ bất biến trong thời gian quen biết, hẳn chuyện hai ta đã không để buông rơi chẳng cách nào cứu vãn.
Thực ra tôi vẫn còn nhớ đấy: khi anh đến, cho tôi cảm nhận rằng đây sẽ là người đi cùng mình thật lâu sau đó. Tôi vẫn nhớ cảm giác ấm áp mỗi lần anh cố gắng tác động để tôi thay đổi những thói xấu, cho chúng tôi gần nhau hơn.
Thực ra buông lơi tôi chọn không đồng nghĩa là xóa bỏ. Đó có lẽ chỉ đơn thuần là chọn kết thúc một mối tình, ở thời khắc mà tâm hồn đã mang quá nhiều mệt mỏi. Chắc tôi sẽ không đi tìm một niềm vui khác, một hình bóng khác.
Kết thúc một giấc mộng, biết đâu sau này tôi và sẽ gặp lại, ở một tình yêu tốt đẹp hơn và lâu bền hơn....
Theo guu.vn
Tin anh, em nhé! Cuộc đời này có những cuộc gặp gỡ làm thay đổi cả một con người. Linh đang ở sau vườn, chợt nghe tiếng cải vã của bố mẹ. Cô chạy vào và thấy mẹ đang khóc nức nở. Ngày nào cũng vậy, Linh đã ngán tới tận cổ. Cũng vẫn chuyện cơm áo gạo tiền, chuyện cuộc sống thường ngày. Và khi mọi...