Ngày mình chia tay
Hôm nay bọn mình đã chính thức chia tay nhau. Thật ra bọn mình cũng đã không liên lạc với nhau lâu lâu rồi anh nhỉ, nhưng chỉ là chưa chính thức nói ra câu ấy thôi phải không anh?
Em đã nghĩ thôi không phải nói ra hai từ ấy làm gì, vì đằng nào thì chúng ta cũng xa nhau. Khi tình yêu không còn nữa, hai từ đó cũng có quan trọng gì đâu. Nhưng dù sao chúng ta cũng đã nói ra rồi nên em sẽ coi như hôm nay là ngày tụi mình chia tay nhé. Hôm nay là lần cuối cùng em khóc vì anh, khóc vì tình yêu mà em cố gắng vun đắp, giữ gìn trong suốt hơn một năm qua đã ra đi, khóc cho mối tình đầu của em. Ngoài trời mưa to quá! Sau này em sẽ nhớ, ngày mình chia tay trời mưa rất to, cho thêm phần lãng mạn.
Khi yêu nhau thì chỉ có duy nhất một lý do là yêu thôi phải không anh? Em đã yêu anh bằng tất cả lòng chân thành, tâm hồn trong sáng nên cho đến lúc này đây, em hoàn toàn không phải băn khoăn hay hối hận về bất cứ điều gì. Tuy rằng chúng ta ít khi được gặp nhau, bên nhau và hiếm hoi những kỷ niệm ngọt ngào, nhưng em thấy tình yêu của hai đứa vẫn thật đẹp, thật lung linh. Những giây phút bên anh, em cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Em sẽ chắt chiu, gói gém cẩn thận và cất kín vào một góc nhỏ nơi trái tim để làm kỷ niệm về mối tình đầu. Em đã cố gắng nắm thật chặt tay anh, em từng hy vọng chúng ta sẽ mãi nắm chặt tay nhau như thế để đi qua tất cả mọi khó khăn phía trước, để ta mãi có nhau trong cuộc đời. Nhưng anh đã làm em buồn và thất vọng rất nhiều lần. Yêu anh nên em coi đó như một tật xấu của anh, mà con người thì ai chả có tật xấu. Khi em yêu anh, nên yêu tất cả những cái tốt và xấu của anh phải không? Đấy chỉ là cái cớ em nghĩ ra để tha thứ cho anh mà thôi. Việc anh mất tích lần này thì em thật sự không còn gì để nói cả. Nên em đã buông tay anh ra, em không còn sức để nắm nữa, em không có khả năng để nắm tay anh mãi mãi nên tốt nhất là buông tay anh, như thế sẽ tốt hơn. Em sẽ cho anh nợ tình yêu của em.
Hôm nay ta chia tay nhau cũng chỉ có duy nhất một lý do là không yêu thôi anh nhé. Em sẽ không nói là tại ai, lỗi lầm là do ai, cứ coi như chúng ta không có duyên với nhau, không hợp nhau. Em sẽ sống tốt, sẽ luôn vui vẻ và anh cũng thế nhé. Anh sẽ hạnh phúc, sẽ có một người yêu anh hơn em và anh cũng yêu người ấy nhiều hơn tình yêu anh dành cho em, anh nhé? Nếu anh làm được như thế, coi như hết nợ với em. Tạm biệt anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ai mới là người tha thứ cho ai ?
Có lẽ suốt cuộc đời này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em vì những lời lẽ em đã gửi cho người đàn bà đó, phải không anh ? Một tin nhắn rất nhẹ nhàng lịch sự nhưng như xát muối vào tim nếu là người trong cuộc, và nó đã trở thành khoảng cách để mình mãi mãi xa nhau. Nhưng tận sâu trong trái tim em cũng luôn tự hỏi ai mới là người phải tha thứ cho ai?
Em ghét người mà anh đã nhận là " bà xã" cùa anh khi anh đã có em bên cạnh, người đã săn đón và đáp ứng cho anh bằng sự nồng nhiệt từng trải với đầy kinh nghiệm của người đàn bà đã có chồng, Người đã cướp anh trong tay em bằng vật chất xa hoa bằng ánh hào quang sang trọng, Trong khi em chỉ là một cô gái tầm thường nổi bật ở cái tính ngang tàng nóng nảy luôn xem thường vật chất. Mình trái ngược nhau ở điểm đó, vậy mà em đã không nhận ra, em ngây thơ nghĩ rằng tình yêu của em dành cho anh đủ để giữ chân một kẻ phong trần vì em tin chắc rằng : Anh yêu em, và vẫn rất yêu em Ngày mình chia tay nhau, em đã như thế nào anh biết không ? Người ta có thể khóc lóc, vật vã, thậm chí nghĩ đến chuyện phải từ bỏ dương gian này để tìm cho mình một lối thoát . Còn em ? Em đã phải nuốt ngược nước mắt vào tim, tráo đổi sự khổ đau bằng nụ cười để che đậy cảm xúc của mình bởi vì em phải sống và làm việc để trả hiếu cho cha mẹ già, em phải tỏ ra là người phụ nữ kiên cường để mọi người an tâm dù trong lòng em là một nỗi đau quá lớn.
Cuộc sống của em dường như không còn ý nghĩa nữa, mỗi buổi sáng thức dậy đến sở làm với cõi lòng tan nát, mà trên môi cứ phải nhỏen miệng cười khi đối diện với nhau, rồi xách xe chạy khắp Sài Gòn với cái khẩu trang và cặp mắt kiếng để che đậy bên ngoài mà ai biết được bên trong là những tiếng nấc ngẹn ngào, mãi cho đến khi thành phố lên đèn đủ để che đậy đôi mắt sưng vù và cái khẩu trang ướt đẫm, là lúc em phải trở về nhà với căn phòng đầy ắp những món quà kỷ miệm của anh. Em không nỡ vứt bỏ chúng vì em nghĩ chúng chỉ là những vật vô tri vô giác, chỉ để làm phong phú thêm cho cuộc đời nên chúng không có tội, cho dù vì chúng mà vết thương lòng của em khó nguôi ngoai. Lý do đơn giản là em vẫn yêu chúng vì em vẫn còn yêu anh. Trong khi người ta chạy trốn nỗi đau và chạy trốn quá khứ, thì em lại tìm về quá khứ để đối diện với nỗi đau cũng là cách để xoa dịu cho mình, em quay lại nhìn ngắm những nơi mình đã từng hạnh phúc bên nhau, ngủ lại một mình ở cái căn phòng em đã trao cho anh điều thiên liêng nhất của một người con gái .... rồi lặng lẽ trở về . .. Hai năm rồi... Sài Gòn vẫn hai mùa mưa nắng, vẫn đầy ắp khói bụi đua chen có những con người vô tình lướt qua nhau mà không biết rằng đâu đó có một ánh mắt dõi theo và tự đọc thầm hai câu thơ như tự nhủ với bản thân mình : Ta biết rằng cố quên là sẽ nhớ Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khóc trong ngày vu quy Anh! Ngốc của anh muốn gọi anh lần cuối như vậy, nghe đau lòng quá anh nhỉ! Chúng ta đã yêu nhau rất nhiều phải không anh. Chúng mình từng ở bên nhau hạnh phúc như những đôi uyên ương khác. Nhưng đến bên anh, yêu từ những nỗi đau trong anh, yêu mà không thể để những người xung quanh mình biết,...