Ngày mai, người yêu cũ đi lấy chồng…
Đêm đó về tôi ụp mặt vào gối sofa, mẹ với chị hai hỏi bị làm sao, tôi chỉ ngẩng đầu lí nhí một câu: “Ngày mai bồ Bi đi lấy chồng!”.
Khi đó vào năm nhất Đại Học, mẹ cứ dặn đi dặn lại tôi rằng làm ơn lo học dùm mẹ, mẹ đã chán cảnh con gái thập thò trước nhà tặng quà, tặng hoa hay kiếm Bi rồi. Tôi cứ cười trừ vì biết làm sao được khi mà tôi đẹp trai và con gái thì theo dài dài. Mới cấp 3 thôi mà tôi đã được không ít bạn nữ tỏ tình. Lâu lâu chị hai cứ ghẹo: “Bi nhà mình nổi tiếng ghê, cứ đăng hình nào là con gái bay vô like tới tấp, có đến mấy trăm like chỉ sau vài giờ”. Những lúc đó, trong lòng tôi rất tự đắc.
Mới bắt đầu vào học được vài tháng tôi đã có không ít bạn gái theo đuổi. Mấy thằng bạn cứ đùa rằng: “Mày nhường bớt cho bạn bè đi”. Tôi cũng chẳng mấy quan tâm vì lúc đó trong lòng chỉ mỗi hình bóng em – cô gái bán trà sữa đối diện trường.
Hôm đó trời mưa lớn, từ phòng thí nghiệm chạy ra để đi về cũng đã chiều muộn, tôi đang đứng đợi xe buýt cùng với mấy đứa bạn thì vô tình thấy em. Lúc đó em đang loay hoay tính tiền cho khách. Người gì đâu mà vừa xinh lại vừa trắng, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói. Em khiến cả đám ai cũng xiêu lòng và rồi chẳng còn muốn về nhà. Từ sau hôm đó, mấy đứa chúng tôi đóng đô luôn ở quán, đứa nào cũng muốn gặp lại em. Nhưng chẳng đứa nào kiên nhẫn được như tôi. Cuối cùng sau hơn một tháng chỉ còn một mình tôi thường xuyên lui tới.
Tôi xin thề là suốt thời gian đó tôi không uống một giọt nước lọc nào, hoàn toàn là trà sữa. Để có thể uống trà sữa liên tục mỗi ngày, tôi từ chối mọi loại nước trái cây mẹ pha cho, cũng không buồn uống bất kỳ loại sinh tố nào khác, dành bụng mua trà sữa ủng hộ em. Cứ sáng trước khi vào giảng đường thì ghé qua mua 2 ly trà sữa, trưa giải lao cũng mua bánh mì sang tiệm trà sữa gặm. Đến tối mua hẳn 3 ly về cho mẹ và chị hai. Vâng! Chỉ toàn là trà sữa, tôi làm tất cả những điều đó chỉ để được gặp em. Đêm về cứ nghĩ những điều ngớ ngẩn, giả dụ như mà quán ế thì em sẽ phải nghỉ việc, rồi em phải đi làm ở một nơi khác, tới lúc đó tôi biết tìm em ở đâu. Thôi thì để dành tiền ủng hộ em, có như thế ngày nào tôi cũng sẽ được gặp người trong mộng. Chỉ cần nghĩ tới điều đó, trong lòng tôi đã vui tới lạ thường.
Rồi thì đó là lúc chưa quen được em, chưa biết ca trực của em như thế nào nên mới phải phí công tổn sức như vậy. Thiệt ra cũng đâu nhớ được ngày tháng năm nào em chịu quen tôi, chỉ nhớ nhất là sau này quen nhau, tôi không bao giờ còn khả năng uống trà sữa được nữa! Vì tôi đã quá ngán với thứ nước béo ngậy đó rồi, tôi chỉ ghé qua để đón em mà thôi.
Em hiền lành và sở hữu nụ cười xinh xắn, là kiểu con gái vui vẻ nhưng hiền hòa, ấm áp. Dù tôi có nhiều cô gái theo đuổi nhưng thực ra họ luôn âm thầm, thoắt ẩn thoắt hiện, chả bao giờ dám đứng trước mặt tôi bày tỏ, nên cũng chưa bao giờ tôi có dịp tiếp xúc nhiều với họ. Chỉ có em là gần tôi nhất, sống động nhất, tươi đẹp nhất. Tôi cảm thấy thật may mắn và hạnh phúc khi mỗi ngày được đưa đón em đi học, đi làm.
Em và tôi học cùng trường nên sáng sáng tôi chỉ cần dậy sớm hơn một chút sang phòng trọ của em rồi cả hai cùng nhau đi học. Đến tối có đi đâu chơi thì lại ghé ngang đưa em về. Có hôm em giận, chẳng buồn đi chung thì tôi cũng vờ xe hư rồi ngồi trước trường chờ xe buýt cùng em. Lên xe em còn vờ như cả hai chưa quen chưa biết, thế là tôi năn nỉ hỏi số điện thoại, số nhà như mới làm quen lần đầu. Tình yêu chúng tôi gần như chỉ quẩn quanh trước cổng trường đại học. Đó là một không gian rất ấm áp và vô cùng đáng nhớ. Sau này trở về lại, chỉ vì nhìn thấy những điều thân thương đó mà tim tôi đau lòng đến quặn thắt.
Năm đó tôi đi trao đổi sinh viên 1 năm ở nước ngoài. Hẹn với em năm sau sẽ trở về, cùng hoàn thành năm cuối đại học với nhau. Suất đi đó không hiếm, nhưng ngoài điểm số còn cần đến điều kiện tài chính mà gia đình em không thể lo cho em được, nên chúng tôi đành phải xa nhau. Em chỉ cười buồn và bảo rằng đây là thử thách, xem có phải xa là mất như người ta vẫn nói hay không.
Cuối cùng đúng là tôi đã mất em thật và tôi cũng đánh mất chính mình. Quả thực khi phải sống xa nhà, có nhiều thứ rất mới mẻ, lạ lẫm. Ngoài việc quen với môi trường mới còn phải làm quen với cảm giác cô đơn. Dù sang bên đó học chưa bao lâu nhưng tôi cũng đã được vài cô gái để ý tới. Và rồi trái tim tôi bất chợt lỗi nhịp, có một cô gái đã khiến tôi ấn tượng nhiều lắm. Dù đêm về, tôi và em vẫn nói chuyện, nhắn tin nhưng cảm giác giữa mùa đông xa lạ, cần một người thương yêu bên cạnh vẫn rất rõ ràng.
Video đang HOT
Tôi đúng là cậu con trai non nớt, chẳng biết nặng nhẹ là gì, chẳng biết thứ gì mới là đáng quý trọng. Tôi tự cho mình muôn vàn cái cớ để yếu đuối trước cảm tình mới lạ. Tôi không dám thú nhận với em, nhưng qua cái cách người kia thể hiện trên trang cá nhân của tôi như thể người ta thấu hiểu và biết rõ về tôi, như thể người ta quan trọng trong đời tôi và là một người đặc biệt thì em đã hiểu ra. Tôi đã chối khi em hỏi tới, rồi hai đứa đã cãi nhau, em khóc rất nhiều. Cuối cùng cả hai cũng phải chia tay. Chúng tôi chính thức rời xa nhau.
Kể từ sau đó em cũng chẳng liên lạc với tôi, tôi cũng không buồn năn nỉ. Ai lại muốn thừa nhận là mình sai, là mình bội bạc, không chung thủy với người yêu. Ai cũng muốn mình thanh cao, vin vào lý do “chúng ta chẳng hợp nhau” để rồi chia tay. Tôi đã hèn như thế! Dù sau đó tôi cũng không quen cô gái kia, cũng không yêu ai nữa nhưng tôi cũng chẳng muốn tìm cách hàn gắn lại mối quan hệ với em. Tôi không muốn phải đối mặt với lỗi lầm và sai trái của mình đã gây ra, tôi muốn quên đi tất cả.
Chuyện cứ nhạt dần, nhạt dần đến khi kết thúc một năm học, tôi phải trở về để học tiếp năm cuối ở nhà. Về nhà, gặp lại mẹ và chị là điều vui nhất, có nguyên một đám bạn thân ra sân bay đón chào nhưng chỉ thiếu mỗi em. Trong đám đông rộn ràng đó, không có ánh nhìn hiền lành dễ thương đầy xúc động như ngày chia tay tôi.
Ngày tôi quay trở lại trường, đám bọn nó kháo nhau em bỏ học đi lấy chồng Việt Kiều. Thời này lại còn có chuyện như phim sến sến hồi xưa sao, chúng nó bảo hay là em bị gia đình ép uổng, vừa chia tay tôi còn chưa đến nửa năm, sao đã yêu ai được nhanh như thế. Tôi cũng mơ hồ nghĩ vậy, em không phải là người mau chóng thay đổi, ít ra thì không phải là người… như tôi. Vậy nên đắn đo mãi tôi mới dám điện thoại xin em một cuộc hẹn. Em nói sang tuần em sẽ vô Sài Gòn sắm sửa cho đám cưới, lúc đó em sẽ gặp tôi.
Cuộc gặp gỡ hôm đó rốt cuộc cũng chỉ nói được vài câu. Không khí cứ nghẹn đặc trong lòng tôi. Gặp lại người yêu cũ đã khó, lại còn ngay vào lúc người ta sắp đi lấy chồng. Tôi tưởng chỉ có những chàng trai 25 – 27 tuổi mới phải chịu cái cảnh nhìn người yêu lên xe hoa, nào ngờ tôi trẻ vậy mà cũng sắp được nếm trải. Tôi muốn hỏi em đủ thứ trên đời, về lý do tại sao kết hôn nhanh như thế, về người mà em sẽ lấy làm chồng, nhưng mà như vậy vô duyên quá. Tôi bây giờ lấy quyền gì mà hỏi người ta như vậy. Rồi tôi buột miệng:
- “Thời gian qua em làm gì?”.
- “Làm mọi việc có thể để không phải làm gì” – em nhìn tôi hồi lâu thật lâu rồi mới đáp.
- “Là sao?”
- “Là làm tất cả mọi việc nên làm để miễn sao không còn thời gian liên lạc với anh, không còn tâm trí nghĩ đến anh, không phải nhớ về anh. Làm gì cũng được, miễn không phải liên quan đến anh thì em làm”.
Phải đến cả phút sau tôi mới thấm được câu nói của em. Em nói như không có gì, một câu rất dài, nhưng tôi biết, không dài bằng thời gian em cố gắng quên tôi. Phút giây đó bỗng chốc tôi giật mình, không ngờ chuyện mình làm lại khiến em khổ sở đến vậy. Tôi mơ hồ hình dung được, đằng sau sự lặng im của việc em chẳng thèm liên lạc với tôi là những tháng ngày em giày vò bản thân mình. Lúc đó tôi mới cảm nhận được nỗi đau của em. Suốt mấy tháng qua tôi né tránh điều này, bây giờ tôi phải đối mặt để rồi nhận ra rằng bản thân mình ngoài cái vẻ ưa nhìn, tâm hồn ướt át, thì còn là một thằng tồi.
Em bảo không phải vì đau lòng quá mà lấy người ta. Tại thấy thương ai chắc rồi cũng sẽ khổ, thôi thì em chọn người thương em nhiều và chọn con đường đi dễ dàng cho gia đình. Người em lấy làm chồng chính là người anh hàng xóm lúc bé của em, anh ấy là người tốt và vô cùng thương yêu em. Người ta hứa sẽ cho em đi học lại ở bên kia nên em mới đồng ý bỏ nửa chuyện học của mình. Em cũng chẳng bị ai ép uổng, cũng không tự ép uổng mình. Vậy nên tôi chẳng cần phải lo.
Mà sao nghe mấy chuyện đó, đúng ra tôi nên nhẹ lòng, mừng cho em và cũng đỡ áy náy. Nhưng lúc trên đường về, tôi cứ nghĩ hoài không ra đó là cảm giác gì. Đáng ra tôi không đem lại được hạnh phúc cho em thì khi có người khác đến bên em, tôi phải chấp nhận. Đằng này lại có một chút ghen tuông, hụt hẫng, và không ít phần tiếc nuối. Một cảm giác thật vô duyên phải không?
Sao năm đó người ra đi là tôi mà bây giờ tôi lại đau lòng chứ. Cho đáng đời tôi! Ngày mai người đi lấy chồng là em, người sẽ bay đi xa cũng là em. Tôi đóng vai người ở lại, cho biết cảm giác khổ sở của em ngày đó. Nghĩ đến việc em sẽ sống hẳn ở xa, sau này chắc có khi chẳng còn gặp mặt tự nhiên lại thấy đau lòng không chịu nổi. Đáng ra quen được người con gái như vậy, yêu và thương được người ta rồi thì tôi phải biết giữ, phải biết trân trọng. Tôi không chắc một năm tới ở cái chốn cũ thân thương này, mỗi lần đứng trước cổng trường liệu tôi có chịu thấu mỗi khi nhớ về em không?
Đêm đó về tôi ụp mặt vào gối sofa, mẹ với chị hai hỏi bị làm sao, tôi chỉ ngẩng đầu lí nhí một câu: “Ngày mai bồ Bi đi lấy chồng!”.
Theo Blogtamsu
Thư gửi con gái tương lai của bố
Bố muốn con học được một bài học đắt giá về sự trưởng thành, về tình yêu và lòng chân thành. Con sẽ nhớ lại một điều mà con từng quên, gia đình quan trọng nhường nào. Con sẽ học được cách điều khiển cảm xúc, cách giữ gìn những điều quan trọng trong đời.
Con yêu quý,
Điều đầu tiên bố muốn nói là bố, chắc chắn, sẽ yêu con hơn tất thảy. Bố tin chắc rằng con sẽ là một cô gái tuyệt vời nhất, bố nói tương lai ít khi sai. Con hoàn toàn có thể yên tâm nơi bố. Ví dụ nhé, khi con sinh ra, bố sẽ nói là chỉ 5 năm nữa thôi con sẽ thành một cô công chúa 5 tuổi xinh xắn, có sai đâu nào. Bố bảo rồi mà. Bố hiện chưa biết mẹ con là ai. Nhưng bố hứa với con một điều bằng cả tính mạng. Mẹ con chắc chắn sẽ đẹp... hơn bố. Chẳng còn ai có thể xấu hơn bố. Nên con sẽ được nuôi dưỡng trong tình yêu của một người mẹ xinh đẹp (trong lòng bố) và bố mẹ sẽ nói với con hàng ngày rằng con là cô bé xinh nhất.
Bố sẽ kiếm đủ tiền, có thể không mua được nhà lầu xe hơi (xịn), nhưng chắc chắn khi con ra đời, bố sẽ mua cho con quần áo xúng xính như công chúa luôn. Bố thề danh dự đó. Hôm nay nghe mấy bác ở công ty nói chuyện, các bác ấy phản đối việc cho trẻ con ăn diện lắm. Bố biết thế, nhưng con gái bố cơ mà. Bố không khoái ăn diện, nhưng lại thích người thân mặc đẹp. Khi con lớn lên, con sẽ biết được mình hạnh phúc như thế nào khi có người bố như thế. Kể cả mẹ có ngăn cấm, bố con ta vẫn có thể "đánh lẻ" nhỉ? Chứ anh trai, em trai con nhé, bố đừng hòng cho ăn diện. Đến giờ là bố sẽ cầm roi bắt đi tập thể dục, cứ quần đùi áo phông thôi!
Con sẽ là một cô bé may mắn hơn nhiều cô bé khác trên thế giới. Con có cha có mẹ, được ăn được chơi, được học hành. Bố sẽ dạy con về thế giới thực tế ngoài kia. Con sẽ được biết người nghèo nghĩ gì, kẻ giàu nghĩ sao. Còn bố, bố chỉ muốn biết: "Con nghĩ sao?" Bố tin không có đứa trẻ hư. Con sẽ được nuôi dạy thật tốt. Bố sẽ dành cho con một sự giáo dục đầy tình yêu nhưng không kém phần khoa học. Con sẽ trở thành một cô gái tốt. Đó là một điều bố hứa sẽ làm được, chừng nào bố còn ở bên con. Con sẽ loại bỏ được mối lo lớn về tương lai, tốt quá phải không con gái bố?
Con sẽ là một cô bé may mắn hơn nhiều cô bé khác trên thế giới. (Ảnh minh họa)
Bố sẽ nâng niu cô gái bé bỏng của bố trong vòng tay, coi con như cục vàng. Nhưng bố nói nhỏ cho con biết, bí mật thôi nhé. Bố dễ tính trong nhiều vấn đề, nhưng đi kèm với đó, là sự khó tính trong nhiều vấn đề, không kém. Nâng niu con bao nhiêu thì bố sẽ để con tự đứng dậy từng đó.Con sẽ được dạy cách tủi thân, cách hờn dỗi, cách... khóc sao cho bố mủi lòng. Và hơn cả, con sẽ học cách tự đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Bố xin lỗi vì thi thoảng sẽ khiến con "ghét" bố, nhưng bù lại, bố biết thừa là con "ăn lãi" quá dày. Phần lời lãi thu được, con cứ giữ lấy, sau này khi xa bố mẹ, xa gia đình, chúng sẽ giúp con nhiều thật nhiều.
Con gái bố, phải là một cô gái đa tài. Bố sẽ không bắt ép con đi theo con đường con không thích. Nhưng bố sẽ trang bị cho con những hành trang mà bố tin là không phải ông bố bà mẹ nào cũng có đủ khả năng, và quan trọng hơn cả là niềm yêu thích để truyền lại cho con cái. Bố sẽ cho con học ngoại ngữ từ sớm để phát triển trí thông minh. Học mà chơi, chơi mà học.
Con gái bố, phải là một cô gái đa tài. Bố sẽ không bắt ép con đi theo con đường con không thích (Ảnh minh họa)
Bố sẽ không ép con chơi nhạc cụ, nhưng bố thừa sức dụ dỗ con khiến con bắt bố mua cho con một cây đàn. Bố sẽ giả vờ mặc cả với con rằng con phải ngoan, phải nghe lời mẹ, phải được điểm 10. Chứ thật ra, bố chỉ chờ con vâng vâng dạ dạ nhanh là cả nhà ta phi đi mua đàn ngay. Ai cũng nên biết chơi một nhạc cụ, âm nhạc là một điều tuyệt vời của tạo hóa. Con gái bố dĩ nhiên cũng là điều tuyệt vời của tạo hóa, của bố mẹ. Vậy thì chẳng cớ gì con lại không thể tạo nên những điều tuyệt vời khác, khi mà chúng còn không tuyệt vời bằng con. Con có giỏi đàn hát hay không, bố chịu. Nhưng con sẽ luôn gặp nụ cười rạng rỡ của bố khi con ngân nga giọng vịt bầu hay mổ phím đàn như chơi chém hoa quả.
Con gái bố chắc chắn phải biết nhiếp ảnh. Bố không thể chờ nổi đến ngày được đưa cho con một cái máy ảnh "đểu" và lừa con rằng nó đáng giá lắm, rồi gieo trong lòng cô công chúa của bố lòng ham thích với cái thú vui "ngắm và bấm" này. Con sẽ tha hồ lê la tìm tòi góc chụp. Chẳng mấy chốc, bố sẽ kiểm duyệt, chỉnh sửa những bức ảnh ngô nghê của con và nhận ra rằng. Con gái bố chụp giỏi hơn bố rồi, đã đến lúc cho nó dùng đến mấy cái máy ảnh "to to đen đen". Con sẽ được cầm máy, nghịch máy và bố ngờ rằng sẽ phá máy. Nhưng bù lại, bố mẹ sẽ có những bức ảnh hay ho do con gái rượu chụp rồi!
Con gái bố không chỉ tự lập, mà chắc chắn sẽ là một cô gái mạnh mẽ. Nhưng ấy chớ vội, mạnh mẽ, nhưng phải nhân hậu con nhé. Bố đang hình dung con gái bố là một cô gái dịu dàng, duyên dáng thướt tha, nhưng bố mong con bước đi đầy tự tin và khỏe mạnh, dù cho con đi tông hay đi cao gót 10 phân đi nữa. Bố muốn con gái bố biết yêu thương những số phận kém may mắn hơn mình, có lòng trắc ẩn. Dĩ nhiên, bố không hy vọng con post "lòng trắc ẩn" của con lên Facebook hàng ngày, nếu không, đó là "lòng trắc hiện" rồi. Nhân hậu là vậy, nhưng con gái bố phải mạnh mẽ, và chắc chắn sẽ mạnh mẽ.
Bố sẽ mắng con nếu con không phản kháng khi bị bắt nạt, bố sẽ dạy con vài chiêu tự vệ và thậm chí tấn công để con không để kẻ nào làm tổn thương con gái bố. Bố sẽ dạy con rằng: "Tình yêu là một điều tuyệt vời, cô bé ngốc". Bố sẽ không nói gì thêm cả, vì bố biết, con gái bố sẽ đau khổ vì tình. Mà chắc là con gái các chú các bác bố quen cũng sẽ vậy. Nếu con không đau khổ vì tình yêu, bố sẽ buồn lắm.
Bố muốn con học được một bài học đắt giá về sự trưởng thành, về tình yêu và lòng chân thành. Con sẽ nhớ lại một điều mà con từng quên, gia đình quan trọng nhường nào. Con sẽ học được cách điều khiển cảm xúc, cách giữ gìn những điều quan trọng trong đời. Nên con ạ, con cứ yêu và đau khổ. Bố sẽ ở bên con lúc con khóc. Đừng nói cho mẹ, mẹ sẽ đến tận nhà cậu bé đó và đánh cậu ta một trận, chắc là dã man lắm con ạ.
Con gái của bố. Bố chưa biết mặt con, chưa biết tên con. Chắc bố sẽ là một ông bố tồi nữa.
Nhưng có một điều bố biết. Đó là bố yêu con. Luôn luôn là như thế.
Kí tên,
Bố của con.
P/S: Nếu con không đọc được bức thư này, bố sẽ đốt bức thư này đi, và đây sẽ chỉ là bí mật của 2 bố con mình, nhỉ con nhỉ? Bố không muốn mấy thằng con trai của bố đọc được thứ này đâu, hehe.
Theo Blogtamsu
Nguy hiểm ẩn sau những điều ngọt ngào của chàng Bạn đang ngất ngây trong tình yêu, sự ngọt ngào chàng mang đến, song bạn có biết, đôi khi những điều ngọt ngào đó lại tiềm ẩn sự "nguy hiểm". Xuất hiện không báo trước Với những cặp đôi đang yêu, đôi lúc sự xuất hiện không báo trước là điều ngọt ngào, bất ngờ mà ai cũng mong nhận được. Tuy nhiên,...