Ngày mai hay quá khứ mãi mãi là bên anh
EM VẪN ĐỢI ANH VỀ
( Nhạc: Hoàng Hiệp – Thơ: Lê Giang)
Năm tháng đội mưa rừng
Ngày đêm vùi sương núi
Em vẫn chờ vẫn đợi vẫn đợi anh về.
Em vẫn đợi anh về như buồm căng đợi gió
Như trời xanh đợi chim
Như lòng em khát anh như đời khát hoà bình.
Chờ phút giây bình yên
Đợi đạn bom ráo tạnh.
Để được ngồi bên anh, để được ghen
Để được hờn, để được thương, để được giận
Để thành chồng thành vợ và để cùng hôn con.
Bình yên và chiến tranh
Mùa xuân và bão tố
Ngày mai hay quá khứ mãi mãi là bên anh.
Minh họa NET
Có cái gì va vào ký ức, nhẹ thôi nhưng đủ lay cả một miền quá vãng xa xăm trở về, lời bài thơ dội về… trái tim rung lên và biển lại cuộn sôi trăm ngàn con sóng… Niềm hạnh phúc trào dâng, trong tích tắc em chợt nhớ ra ước mơ thuở nhỏ của mình…
“ Em vẫn chờ vẫn đợi
Anh sẽ về với em…“
Video đang HOT
Lời ca ngân lên, em như chìm đi trong giai điệu …
Câu anh nói vô tình, câu em trả lời cũng vô tình vì cả anh và em đều ở thời bình, nhưng không hiểu sao nước mắt bỗng mặn chát bờ môi. Ký ức như cuộn phim quay ngược về quá khứ, quay về nhưng năm tháng vừa ra khỏi chiến tranh…
Những dòng chữ nghiêng nghiêng trên những tờ pô-luya trắng, xanh, hồng….
Những dòng chữ nhớ thương bay lượn của bác Bá từ mặt trận gửi về cho bác Bé, của bác Thất gửi về cho bà, của bố gửi về cho mẹ….
Và những dòng chữ cũng xiên xiên như thế, lặng thầm đôi chỗ nhoè đi vì nước mắt của bác Bé gửi ra chiến trường cho bác Bá, của mẹ gửi ra chiến trường cho bố…
Những bức thư gửi về hậu phương nguyên lành và hăng hăng mùi băng phiến, những bức gửi đi khi trở về nhàu nát, có nhiều chỗ do vết gấp chữ nhoè đi không thể đọc nổi là gì… được bố giải thích là nó đã được nằm trong túi áo ngực bố rất lâu… được đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần…
Tuổi thơ của em đấy…
Khoảng trời trong veo của em đấy, nhưng chính khoảng trời này đã nuôi dưỡng một ước mơ… một ước mơ đã làm khổ em rất nhiều khi em lớn…
Em sinh ra trong chiến tranh nhưng ký ức không có những năm tháng ấy, mà ký ức của em là chiếc thùng gỗ sơn đen không khóa trong buồng bà.
Tuổi thơ của em là chiếc thùng gỗ đó.
Là khi bác Bé đi làm bà đi chợ, em cài chốt cổng rồi bê thùng đó xuống, mở ra… ngập chìm trong nhớ thương và sự chờ đợi của bà, của bác, của mẹ…
Lúc đó em mới biết đọc, và em đã đọc không biết bao nhiêu lần những bức thư của mọi người cho bà nghe. Ông không ra trận, nhưng những người con của bà ra trận… người trở về người không… Mỗi lần đọc là một lần bà co người ôm gối lặng thầm nước mắt rơi…
Mãi sau này, khi em lớn hơn em được biết đến hai bài thơ “Đợi anh về” của Simonov (Tố Hữu dịch) và “Em vẫn đợi anh về” của Lê Giang thì bỗng đâu em gặp lại tất cả những nhớ thương, những chờ mong, những ước mơ của bác, của mẹ của bố trong hai bài thơ này… Và từ đó, bên cạnh những bức thư trong chiến tranh trong em, có cả “Đợi anh về” và “Em vẫn đợi anh về”…
“ … Để được ngồi bên anh
Để được yêu, được giận.
Để được hờn được ghen
Để vui và ưu phiền
Để làm chồng làm vợ
Và để cùng hôn con“
Ước mơ của người phụ nữ trong chiến tranh mới nhỏ nhoi và bình dị làm sao. Vậy mà chỉ có mình mẹ là trọn vẹn, là được đón bố trở về “ để làm chồng làm vợ“, nhưng cũng phải rất lâu sau đó mới được “ cùng hôn con“… Mỗi lần đọc đến câu đó kể cả bây giờ nhớ lại em luôn cảm thấy hãnh diện vô cùng, vì em chính là điều mà cả gia đình chờ mong và là niềm hạnh phúc của tất cả mọi người trong gia đình.
Bác Thất đã không trở về.
Bức thư nào của bác gửi về cũng là lời hứa hết chiến tranh con về nhà cưới vợ để có cháu cho mẹ bế. Bà cứ mong, cứ đợi và rồi bác đã không bao giờ trở về, bác ở mãi đâu đó trên trời cao,… tít ở trên đó cùng chiếc Mig17 bác lái…
Bác Bá trở về nhưng niềm vui của hai bác không trọn vẹn, được “ làm chồng làm vợ” nhưng đã chẳng bao giờ được “ cùng hôn con“.
Chỉ có em, duy nhất em lúc đó… là chờ mong, là hy vọng, là tình yêu, là hạnh phúc của bao nhiêu người dồn tụ lại…
Bài thơ đã đi suốt tuổi thơ với em, đi cùng em cả thời thiếu nữ, khi các bạn em mải chép thơ tình vào sổ tay thì em chép nó:
Hôm nay, anh lại chạm tay vào miền ký ức xa thẳm của em, nơi ấy… ủ ấm một ước mơ thuở nào, em mỉm cười trong hạnh phúc…
Chiến tranh qua lâu rồi nhưng em vẫn muốn được cùng anh nghe những giai điệu này, những giai điệu đã sống cùng với tuổi thơ và ước mơ của em, anh nhé!
Theo VNM
Đơn phương hay song phương?
Và vô số cảm xúc lẫn lộn len lỏi, đan xen trong miền ký ức tớ.
Những kỉ niệm đó, chưa bao giờ ra đi, hay nằm yên trong một miền kí ức nào đó. Ảnh: Internet.
Có những điều rất nhỏ, vụn vặt cậu làm cho tớ tạo thành niềm vui giúp tớ đi qua cuộc sống bận rộn, nhiều khó khăn, đầy ắp nỗi buồn.
Có những khoảnh khắc rất dễ thương mà tớ thường ghi lại. Lúc nào nhớ về tớ cũng cười một mình. Nhớ rất nhiều!
Có những câu nói dù vô tình hay cố ý, cậu cũng khiến tớ trở nên vui vẻ hơn ngay tức khắc, dù mọi chuyện đang buồn thế nào đi chăng nữa.
Có những cây kem mà đơn giản chỉ với lý do, tớ buồn, cậu sẵn sàng mua tặng, mặc dù không phải cậu giàu, chỉ là cậu muốn tớ ăn xong cây kem đó, sẽ cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn.
Có những sự kiên nhẫn cậu dành ra, để ôn thi cho tớ, để trấn an tớ, mọi chuyện sẽ ổn thôi...
Có những khoảng thời gian, trôi đi, cậu lắng nghe tớ nói, mọi chuyện nhỏ to, sau đó giúp tớ nhận ra những gì cần phải làm.
Có những lời ai ủi, động viên sau nhiều lần tớ bực mình vì phải tranh cãi với những người khó tính và bảo thủ có những biệt danh mà chỉ có cậu và tớ mới hiểu có những lần nhắn tin, gọi điện, thậm chí là gọi ngoài đời cực thân thương...
Có những quan tâm, dù lớn hay bé, dù không thường xuyên, dù đột ngột tớ vẫn giữ, để biết rằng, dù không nói, cậu cũng quan tâm tớ thật nhiều.
Có những lần chat đến tận khuya, cậu bắt tớ đi ngủ, bảo tớ hứa đi, tay trái móc ngoéo tay phải, giữ lời nhé... Tớ bảo tay phải tớ cầm tay cậu móc ngoéo. Hứa danh dự đó.
Có những lần đi bộ, đi xe, dưới cơn mưa nhỏ, rất dịu của Sài Gòn, lưng cậu ướt mồ hôi. Tớ hỏi: Có nặng lắm không và nhận được câu trả lời thật sự "muốn quýnh ghê" của cậu.
Những kỉ niệm đó, chưa bao giờ ra đi, hay nằm yên trong một miền kí ức nào đó. Những kỉ niệm đó, chưa bao giờ phai, chưa bao giờ nhạt theo thời gian.
Ở cạnh cậu, thời gian trôi nhanh một cách bất thường mà đôi khi tớ chỉ ích kỉ muốn giữ nó, níu nó lại một chút cho niềm vui nhiều hơn, để nỗi buồn tan đi.
Và rồi cũng có những khi tớ cảm thấy mình thật sự trống rỗng, lạc lõng, mệt mỏi và muốn buông tay...
Tớ cũng là một cô gái, cũng có những lúc cực kì mỏng manh. Ảnh minh họa: Internet.
Đó là những lúc tớ quan tâm cậu, nhưng phải lâu lắm cậu mới có thể đáp trả.
Đó là sự phân vân, không rõ ràng, và lập lờ từ phía cậu.
Đó là lúc tớ không thể hiểu được, chính bản thân cậu đang mong muốn điều gì.
Đó là lúc tớ nhận được những câu trả lời dạng như: Sao cũng được, tùy thôi, làm gì cũng được mà... Cảm thấy thật sự mình không là gì của cậu.
Đó là những khi tớ muốn hỏi, nhưng mà lại thôi, vì không muốn làm cậu khó xử.
Là những lúc lan can vắng bóng một người luôn nhìn xuống và một người nhìn lên. Mắt không bao giờ chạm nhau. Vì nắng mặt trời hay vì dãy hành lang sâu hun hút?
Đó là lúc tớ buông tay mà cậu dường như chưa bao giờ muốn níu tớ lại.
Là lúc cậu bảo chắc cậu hiểu tớ khoảng 10%, hixhix.
Là nhiều lúc tớ giận dỗi trẻ con, mà cậu không nhường tớ như bao cô gái khác, cậu rõ ràng là muốn chọc cho tớ tức điên lên mà.
Tớ cũng là một cô gái, cũng có những lúc cực kì mỏng manh. Và có lúc tớ cần cậu thật nhiều, thế mà cậu lại đan tâm để tớ đi một mình.
Cậu có hiểu?
Hay do tớ đòi hỏi quá nhiều!
Tớ không là gì phải không?
&hearts Tớ nghĩ rằng, trái đất này rất tròn, rất gần để những người thực sự thương yêu nhau có thể đi cả vòng mà vẫn quay trở về bên nhau nhưng cũng thật xa, để một bàn tay khi đã gửi lại thương yêu cho một bàn tay, ra đi và sẽ không bao giờ gặp lại.&hearts
Chờ đợi. Có thể chờ. Nhưng khi người ta không thể biết mình chờ vì điều gì thì quả thật là vô vọng lắm. Tớ cần một câu trả lời, từ cậu, yêu thương , TT!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một miền ký ức đẹp! Cuối cùng thì em cũng viết được những dòng này cho anh vào đúng ngày này. Em nghĩ là bây giờ mình không nên làm như vậy nhưng em vẫn làm. Và đây chắc chắn là những dòng cuối cùng em viết cho anh! Người em đã yêu, đã phản bội, và lại ân hận. Em biết anh là một người tự tin,...