Ngày mai, gió sẽ cuốn những buồn đau đi thật xa!
Rồi ngày mai khi gió cuốn những buồn đau đi thật xa,nắng lại về bên em, mặc dù không còn lung linh như trước nhưng những tia nắng yếu ớt cũng đủ xua tan màn đêm giá lạnh. Cảm ơn anh! Con người của tự do, cảm ơn anh cho em hiểu tất cả, cảm ơn những gì anh mang dến cho em… Cảm ơn anh con người của quá khứ.
Em, cô bé bướng bỉnh, tinh nghịch. Em không thực sự nổi bật, nhưng nụ cười của em cũng đủ làm nhiều kẻ si tình mơ mộng. Em sôi nổi, năng động, thích sự xô bồ của phố lúc màn đêm buông xuống. Em thích những lúc ngồi tám cùng mấy đứa bạn, thích được nũng nịunhư một đứa trẻ con,thích được mọi người quan tâm. Quanh em có bao người dành cho em sự quan tâm đặc biệt nhưng chưa có một ai làm trái tim em rung động. Em vô tình với tình cảm của họ hay nói đúng ra là em đặt mình vào vị trí cao trong lòng họ…..
Anh, chàng trai của sự tự do.Anh là hình mẫu lý tưởng của bao cô gái với một khuôn mặt ưa nhìn,một chiều cao lý tưởng và ngoại hình tương đối. Vẻ bề ngoài của anh làm bao chàng trai khác phải ước ao. Anh luôn làm người khác tin tưởng vào mình, luôn làm cho người khác cảm giác thoải mái khi bên anh. Nhưng tính tình của anh lại quá buông thả,thích tự do. Anh trẻ con, suy nghĩ chưa chín chắn, anh hơn em bốn tuổi nhưng suy nghĩ mọi chuyện còn quá đơn giản,anh thích tìm hiểu mọi thứ lạ lẫm, mới mẻ… và đối với anh mọi thứ cũng chỉ tồn tại được một thời gian.
Ngày anh đến, bầu trời trong vắt. Cuộc sống của em như những tia nắng muôn màu. Anh đến bên em như một sự tình cờ…Bên anh, thế giới của em đầy nắng ấm và tràn ngập trong tiếng cười,mọi thứ xung quanh em trải dài một màu hồng vô tận.Chính em cũng không hiểu vì sao lại rung động trước tình cảm của anh, hay đó là duyên số mà mọi người vẫn thường nói…Em dang tay đón nhận cái duyên số mà ông trời sắp đặt cho mình với một nụ cười hạnh phúc. Cảm giác lần đầu tiên rung động của 1 cô bé 18 tuổi, em hồn nhiên vô tư đón nhận tình yêu của anh như món quà của cuộc sống.Em dành cho anh hết tất cả niềm tin và sự thơ ngây, tình yêu của em trao anh như quả cầu pha lê trong suốt.Yêu anh, em yêu thêm cuộc sống xung quanh mình,em thường ngân nga mấy bài hát và tủm tỉm cười một mình khi lục lại mấy tin nhắn của anh.
Anh gọi em là ngốc, hay giận. Anh chê em không xinh bằng ai, nhưng anh yêu cái tính mộc mạc bướng bỉnh của em, anh yêu sự vô tư hồn nhiên của em.Ở bên em trái tim anh không còn lạnh giá. Tình yêu của anh là những tin nhắn yêu thương mỗi buổi sáng, là những cuộc gọi thâu đêm, là những khúc tình ca và đôi khi cả những sự im lặng đáng sợ… nhưng tất cả đều khiến cho em cảm thấy ấm áp khi bên anh. Từng ngày em thay đổi bản thân mình vốn là “tiểu thư” được ba mẹ chiều chuộng, với em công việc mà đáng lẽ người con gái phải làm lại trở nên lạ lẫm. Từ lúc yêu anh, em học nấu ăn, học đan len, học nữ công gia chánh và học cách yêu thương chân thành. Anh là nguồn động lực vô giá để em hoàn thành được mọi công việc.
Nhưng anh đa tình, tình yêu của em không làm thay đổi được con ngời của anh,anh thích trêu chọc mọi người và nhiều lúc anh lại quá vô tâm với tình cảm của em. Rồi em nhận ra trong anh vẫn còn tồn tại nhiều yêu thương không mang tên em, tình yêu phai nhạt dần…
Rồi một ngày, bầu trời không còn xanh như hôm nào, anh vội vã ra đi, kéo theo mây đen về giăng kín lối.
Hụt hẫng…
Video đang HOT
Vỡ tan…
Yêu thương trong em vỡ òa, chỉ biết giấu đi những giọt nước mắt khi anh vui bên tình mới, niềm hạnh phúc xa vời quá. Em chỉ biết khóc một mình, khóc thật nhiều, em không đủ cam đảm để tin vào sự thật, giữ kín nỗi đau cho riêng mình. Em trở nên lạnh lùng đến khó hiểu, em chưa quen với cuộc sống thiếu anh. Tất cả mọi thứ quanh em như vô hình. Bước chân em như lỡ nhịp, cuộc sống quanh em bất chợt trở nên tẻ nhạt. Từng ngày em chỉ biết trút bỏ những suy nghĩ vào cuốn nhật ký. Những lúc yếu lòng em chỉ cười nhạt, nụ cười gượng gạo không đủ để che giấu một con tim vỡ vụn. Em chỉ biết nhìn về quá khứ rồi khóc một mình trong đau khổ. Anh à! Bốn tháng yêu anh,thời gian tuy ngắn ngủi nhưng anh đã mang đến cho em rất nhiều điều:
Anh cho em biết thế nào là quan tâm
Anh cho em biết thế nào là yêu thương thực sự
Anh cho em biết thế nào là chia sẻ
Anh cho em biết thế nào là hi sinh cho người mình yêu
Và anh cũng cho em biết thế nào là sự đau khổ đến tột cùng……
Cảm ơn anh vì tất cả, cảm ơn anh cho em hiểu ra những điều mà cô bé khờ dại như em chưa từng hiểu.
Rồi ngày mai khi gió cuốn những buồn đau đi thật xa,nắng lại về bên em, mặc dù không còn lung linh như trước nhưng những tia nắng yếu ớt cũng đủ xua tan màn đêm giá lạnh. Em chín chắn hơn, học được cách chấp nhận mọi chuyện, biết chia sẻ cùng người khác… Hoàng hôn, em yêu cái tĩnh lặng của hoàng hôn, từ khi anh đi cái sôi nổi trong em cũng phai dần. Nụ cười của em lại vô tư hồn nhiên như trước. Thả hồn mình trôi theo làn gió để cuốn đi những phiền muộn của ngày hôm qua đến một nơi thật xa. Em yêu cuộc sống hiện tại.
Cảm ơn anh! Con người của tự do, cảm ơn anh cho em hiểu tất cả, cảm ơn những gì anh mang dến cho em… Cảm ơn anh con người của quá khứ.
Theo VNE
Tôi không phải là kẻ đam mê nhục dục...
Tôi không phải là kẻ đam mê nhục dục nhưng bị bỏ đói thì đầu gối phải bò... Sống với nhau mới 3 năm mà số lần cấm vận của vợ tôi lên tới con số hàng trăm.
Trước đây, cứ mỗi lần vợ chồng có chuyện giận hờn, Thảo Ly lại quát: "Anh cút đi, đừng có lại gần tôi". Sau câu nói ấy là "cấm vận" kéo dài, ít thì một tuần, nhiều thì nửa tháng.
Tôi, một thằng đàn ông 31 tuổi biết làm gì trong 2 tuần lễ bị cấm vận đó? Tất nhiên là tôi cũng phải tìm cách tự giải quyết. Ban đầu thì tôi thực hành phương pháp cổ điển nhưng về sau, mấy anh bạn khích tướng, tôi quyết định ra ngoài, ăn bánh trả tiền.
Vợ tôi phát hiện. Cô ấy tru tréo: "Anh là đồ khốn nạn mà. Con người chớ đâu phải con thú mà sống theo bản năng như vậy?". Tôi làm thinh. Thảo Ly tức tối xoắn lấy tóc tôi: "Anh phải nói gì đi chớ? Anh phải xin lỗi, phải tự hứa sẽ sửa đổi đi chớ?". Tôi bực mình gạt tay vợ ra: "Anh 31 tuổi rồi chớ không phải con nít mẫu giáo mà phải xin lỗi, kiểm điểm. Dẹp đi".
Sau lần đó, Thảo Ly lại càng "tăng cường cấm vận" vì sợ tôi lây bệnh cho cô ấy. Sống với nhau mới 3 năm mà số lần cấm vận của vợ tôi lên tới con số hàng trăm. Thật sự tôi không hiểu vợ tôi nghĩ gì khi làm như vậy. Tôi không phải là kẻ đam mê nhục dục nhưng bị bỏ đói thì đầu gối phải bò...
Tôi như ngày hôm nay là do vợ tôi xô đẩy chứ đâu phải tôi muốn như vậy? Có trách là trách vợ tôi đã không làm tròn bổn phận, lại lấy chuyện gần gũi vợ chồng để tạo áp lực, bắt tôi làm con tin cho những cơn mưa nắng thất thường của mình.
Rồi chuyện gì phải đến đã đến. Tôi không ăn bánh trả tiền nữa mà neo đậu lại một bến bờ khác. Tôi ngoại tình. Người phụ nữ tôi yêu sẵn sàng cho tôi tất cả mà không đòi hỏi bất cứ một điều gì. Cô ấy không thiếu tiền bạc, lại có địa vị xã hội.
Tôi muốn ly hôn để đến với nàng nhưng Thảo Ly vừa nghe đến từ "ly hôn" đã nhảy dựng lên: "Anh dám? Tôi sẽ rạch nát mặt con nào dám giựt chồng tôi". Vừa nói, vợ tôi vừa xông vô bếp xách con dao chặt thịt sáng loáng vung lên.
Tôi chưa kể, ngoài chuyện "cấm vận", Thảo Ly còn có con dao chặt thịt để hộ thân. Đây là con dao mà cha vợ tôi đã rèn cho con gái từ nhíp xe hơi trước khi lấy chồng với mong muốn vợ tôi sẽ thuận tiện hơn trong việc bếp núc. Thế mà Thảo Ly đã sử dụng nó như một thứ vũ khí. Những lần trước tôi không sợ bởi tôi nghĩ vợ tôi không có gan làm hại chồng; nhưng lần này tôi thật sự thấy kinh hãi vì đây là cơn giận không bình thường mà nó còn kèm theo cả cơn ghen!
Tôi bỏ nhà đi bụi từ hôm đó tới nay, tính ra đã 2 tuần. Vợ tôi nhắn tin hết năn nỉ lại chửi bới. Tôi không trả lời. Tôi biết sớm muộn gì vợ tôi cũng tìm đến công ty. Cứ hình dung cảnh vợ tôi xuất hiện với con dao sáng loáng trên tay, vẻ mặt đằng đằng sát khí là tôi thấy bủn rủn chân tay.
Tôi nói với sếp: "Anh cho em chuyển công tác ra chi nhánh miền Trung đi, ở đây có ngày em mất mạng". Sếp động viên tôi ráng giải quyết mọi việc trong hòa khí, nếu cần anh em trong công ty sẽ hỗ trợ.
Thế nhưng tôi vẫn nơm nớp lo sợ. Hôm qua tôi ráng dằn lòng, nhắn cho vợ thật nhẹ nhàng: "Anh thấy chúng mình không hợp nhau, thôi thì chia tay để mỗi người còn định liệu tương lai của mình". Vợ tôi không nhắn nhe gì lại. Điều đó bây giờ lại càng khiến tôi sợ hãi hơn là tiếng chửi bới, đe dọa của nàng.
Giờ đây, tôi đang nguyền rủa cái ngày tôi gặp Thảo Ly. Tôi đã bị sắc đẹp của nàng đánh gục. Tôi đâu biết ẩn sau vẻ đẹp ấy là một người phụ nữ hung hăng, dữ tợn, quái đản. Tôi đâu biết có ngày tôi bị dồn vào tình cảnh thê thảm như thế này, tiến không được mà lùi cũng không xong...
Theo VNE
Làm gì khi em gái thổ lộ là les Em gái tôi 14 tuổi, gần đây nó thừa nhận là les. Nó nói thích con gái, muốn làm quen với các bạn gái, muốn làm con trai nhưng vẫn giữ cơ thể nữ. Trước đây tôi thấy nó có chút nữ tính, bây giờ nhìn nó ăn mặc đi đứng như một thằng con trai. Tôi khuyên nó không nên suy nghĩ...