Ngày mai, em đã là vợ người ta
Em là bạn thân với tôi từ năm nhất Đại học, vừa là người bạn thân thiết vừa là bạn tâm giao những năm tháng khi tôi mới đi du học về, không quen biết ai. Lúc đấy tôi vẫn đang có người yêu là một cô bé hàng xóm.
ảnh minh họa
Nhưng một ngày cô bé ấy bỏ đi với người khác không một lời báo trước; trong lúc đau đớn phẫn uất, em là người đã ở bên và xoa dịu tâm hồn tôi mỗi ngày. Phải nói rằng ít có một cô gái nào thấu hiểu người khác đến thế, những sai lầm những vấp váp trong chuyện cũ của tôi em không bao giờ đánh giá, mà luôn lắng nghe, luôn cảm thông, vỗ về phần yếu đuối nhất mà tôi không dám cho bất kì ai nhìn thấy.
Gần như ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau, em qua nhà tôi để cùng học nhóm, ăn và ngủ luôn ở nhà tôi. Gia đình và cả bạn bè đều trêu hai đứa, mỗi lần như thế em đều ngại ngùng lảng tránh, nhưng tôi biết ánh mắt em lén nhìn xem phản ứng của tôi thế nào; gương mặt ửng đỏ ấy của em lại lẻn vào trái tim tôi lúc nào không hay. Tôi bắt đầu đưa em đi chơi nhiều hơn, gặp nhau không chỉ vì học nữa, chúng tôi cứ thế bên nhau mà chẳng cần một lời chính thức nào. Có lẽ hạnh phúc là đây chăng?
Thỉnh thoảng tôi nghĩ một mối quan hệ quá êm đẹp như thế này có thực sự ổn hay không? Nhưng nhìn thấy tấm lòng và cách thể hiện của em với bố mẹ tôi hết sức chu đáo, cẩn thận; tôi rất yên tâm, cũng không để em chịu thiệt. Tôi cố gắng lo cho em hết mực, các dịp lễ tết em không phải thấy thua kém bất cứ cô gái nào khác.
Sau khi tốt nghiệp, mẹ đưa tôi vào bệnh viện lớn nơi mẹ làm Viện phó, tôi cũng chỉ đợi đến lúc ổn định hơn sẽ cưới em về. Em thì đi làm ở một công ty tổ chức sự kiện. Tuy tính cách dịu dàng nhưng trong công việc em rất nhanh nhẹn, tháo vát, lại quyết đoán. Môi trường công việc phải gặp gỡ nhiều người khác giới, thỉnh thoảng tôi cũng có chút lo lắng, cố gắng để chăm sóc cho em tốt hơn. Không phải tôi không tự tin, mà vì công việc chúng tôi không thể lúc nào cũng bên nhau.
Video đang HOT
Ảnh sưu tầm trên Internet.
Có một lần, tôi thấy một đồng nghiệp nam đăng hình ở chỗ làm lên mạng, có gắn tên em vào, trông hai người hết sức thân thiết, tôi cũng không nói gì. Nhưng không hiểu sao trong tôi có một linh cảm không tốt lắm. Cũng từ hôm ấy, em có thái độ lạ hơn, em đi làm về muộn hơn, trả lời tin nhắn của tôi lâu hơn. Lúc đầu tôi cũng tự bảo chắc do mình nhạy cảm quá, nhưng với tính chất công việc của em thì hiện tại không có quá nhiều việc để bận bịu như thế. Có một lần gọi cho em lúc tối muộn không được, tôi chạy sang nhà em. Vừa đến nơi, thấy em đứng cầm túi quà và nói chuyện với một gã nào đó. Tôi cố hết sức giữ bình tĩnh chờ gã ấy về, rồi tới nhấn chuông cửa. Tôi đưa em ra quán cà phê nhẹ nhàng hỏi chuyện, dù trong lòng như lửa thiêu. Em bảo không hề có gì cả, tôi phải tin em.
Nhưng đối với một người từng trải qua mùi vị bị phản bội, rồi từng đó sự kiện trong thời gian qua, làm sao bảo tôi tin?
Chúng tôi tiếp tục bên nhau trong tình trạng mệt mỏi, cô gái thấu hiểu dịu dàng ngày xưa đang ở đây nhưng sao tôi thấy xa lạ quá. Giật mình nhìn lại, em đã ăn mặc khác hơn, gợi cảm hơn, trang điểm lộng lẫy hơn; không còn nét giản dị nữa.
Như một linh cảm của người đang yêu, chuyện gì đến cũng phải đến. Chúng tôi chia tay vào một ngày mưa. Em khóc rất nhiều, tôi đấm vỡ kính mà còn chẳng thấy đau.
&”Anh không cho em được thứ em muốn.” Cả đời tôi sẽ không quên được câu nói đó.
Thời gian trôi đi, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn hỏi thăm nhau. Em vẫn tâm sự những khó khan trong công việc. Tôi không có cách nào bước tiếp, nhưng em đã có người yêu mới mất rồi – cũng không phải ai xa lạ, chính là người đồng nghiệp nam ấy.
Hôm nay là ngày cưới của em, em mời tất cả bạn bè, nhưng tôi thì không. Ngày hôm nay, là ngày mà cả thanh xuân của tôi đi mất thật rồi.
Theo Thế Giới Trẻ
Nguy cơ phải sống một mình vì tôi đã đánh bạn gái của con
Con trách tôi ác, cháu dọn nhà ra riêng vì sợ một người như tôi. Con có dự định đi du học để được gần cô bé đó.
ảnh minh họa
Tôi đã về hưu, có 2 con, đủ nếp tẻ. Cháu gái đã lập gia đình và đang làm trưởng phòng cho một công ty, cháu trai 28 tuổi và đang làm giáo viên. Gia đình chúng tôi đã trải qua khá nhiều biến cố. Thời gian tôi vừa sinh cháu gái thì công việc kinh doanh của gia đình gặp trục trặc, cả nhà phải thường xuyên đổi chỗ ở để trốn nợ. 5 năm sau, công việc kinh doanh dần thành công hơn thì tôi sinh cháu trai. Thật không may, 2 năm sau khi cháu trai ra đời, chồng tôi bị tai nạn không qua khỏi trên đường đi công tác. Kể từ đó, một mình tôi phải gồng gánh tất cả công việc kinh doanh của gia đình, phụng dưỡng 2 bên nội ngoại và chăm lo cho hai con nhỏ. Đã có lúc tôi mệt mỏi và buồn chán đến nỗi chỉ muốn ôm hai con tự tử nhưng nhìn các con ngày càng trưởng thành, ngoan và giỏi, tôi tự nhủ mình phải cố gắng sống tiếp để cho con những gì tốt nhất.
6 năm trước, con trai vừa tốt nghiệp đại học đã ngay lập tức được một trường cấp 3 có tiếng giữ lại làm giáo viên. Điều này khiến tôi vô cùng tự hào về cháu. Cháu đi làm chưa được bao lâu thì tôi phát hiện cháu có người yêu. Người yêu cháu lại là một cô học trò mà cháu đang dạy. Tôi chỉ nhắc nhở con nên sớm chia tay trước khi mối quan hệ này bị lộ ra ngoài, nếu thế thì rất phiền phức vì cháu là giáo viên, còn cô bé kia chỉ là học sinh. Con trai tôi cũng có vẻ đồng ý, tôi yên tâm được phần nào. Một thời gian dài sau đó, một lần tôi vô tình đọc được tin nhắn của con thì biết cháu và cô bé kia vẫn âm thầm yêu nhau suốt gần 2 năm trời. Tôi hỏi con về cô bé kia, cháu có vẻ rất vui khi tôi nhắc tới cô bé đấy. Cháu kể cô bé đấy tên Thảo, học trò lớp chủ nhiệm của cháu, ngoan và hiền, học rất giỏi và luôn được giáo viên trong trường quý mến. Cháu còn kể thêm rằng có một số đồng nghiệp trong trường đã biết chuyện và luôn ủng hộ cháu với cô bé đó. Cháu cũng dự định khi nào Thảo lên đại học thì sẽ chính thức công khai mối quan hệ này vì cháu đã quá mệt mỏi khi phải giấu giếm.
Ngoài ra Thảo hát rất hay, ngoài việc học trên trường thì cô bé đã bắt đầu đi làm thêm bằng việc đi hát ở một quán cà phê. Con trai tôi hầu như tối nào cũng đưa đón và ngồi xem Thảo hát. Cháu còn ngỏ ý hôm nào muốn tôi và chị gái đi xem chung, cháu đinh ninh cả nhà sẽ thích cô bé này. Nhưng tôi thật sự không hề thích cô bé này, hay nói đúng hơn tôi rất ghét, sợ rằng đứa con trai tôi nuôi nấng bấy lâu nay sắp bị một đứa con nít cướp đi mất. Tôi cảm thấy Thảo còn nhỏ tuổi nhưng đã quá ghê gớm. Tôi luôn nghĩ rằng Thảo chỉ đang lợi dụng con trai tôi và không hề xứng đáng để được bước chân vào nhà tôi.
Tối hôm đó, con trai tôi bận đi công việc nên không đến quán cà phê đấy xem Thảo hát. Tôi và con gái đến đó, vừa lúc khách về hết, Thảo chuẩn bị đi về thì tôi chạy tới và đánh cô bé tới tấp đến nỗi chảy máu khắp người tôi vẫn không ngừng tay, còn con gái tôi đứng quay phim. Tôi dùng những từ ngữ hết sức nặng nề để sỉ nhục, nguyền rủa và mạt sát Thảo, rằng Thảo chỉ là thứ rẻ tiền, không xứng đáng với con trai, không có tư cách đặt chân vào nhà tôi. Cô bé khóc và im lặng chịu trận, không hề phản kháng hay lên tiếng gì. Tôi chỉ ngưng khi chủ quán phát hiện và can ngăn. Trước khi ra về, tôi không quên hăm doạ nếu không chia tay con trai tôi thì tôi sẽ tung đoạn phim đó lên và sẽ nói với cả trường rằng Thảo quyến rũ thầy giáo đã có vợ.
Hôm sau, con tôi đi nhậu say đến gần sáng mới về đến nhà. Lúc về, cháu bỗng nhiên to tiếng với tôi rằng: "Mẹ muốn cái gì thì nói với con, tại sao lại đánh Thảo đến nỗi người ta phải nhập viện rồi còn quay phim"? Rồi cháu quyết định dọn ra ở riêng mặc cho tôi ngăn cản. Sau đó, đúng như tôi mong muốn, cháu và cô bé kia đã thật sự chia tay. Tôi luôn tin rằng mình đã làm đúng. Rồi sau này con trai tôi sẽ tìm được một người thật sự xứng đáng với cháu chứ không phải là con bé đó. Sau nhiều năm, tới bây giờ tôi vẫn chưa thấy con yêu thêm ai dù ở độ tuổi này người ta đã ổn định gia đình. Cháu luôn né tránh mỗi khi tôi đề cập đến chuyện tình cảm. Tôi từng ngỏ ý muốn mai mối cho con với người khác cũng bị cháu gạt ngang.
Hai tuần trước, tôi có qua nhà thăm con nhưng cháu đi vắng. Trong lúc đợi cháu về, tôi thấy laptop cháu để trên bàn đang mở nên tò mò xem. Tôi rất sốc và bất ngờ khi hình nền laptop của cháu chính là hình Thảo. Cháu cũng chưa thoát trang cá nhân nên tôi vào đọc được cả trang của cô bé. Cô bé tuy chưa ra trường nhưng đã được đi dạy ở một trung tâm Anh ngữ và vẫn đi hát mỗi tối. Cô bé có vẻ sống rất tốt và đã có người yêu mới. Xem trang cá nhân của cô bé tôi bỗng có cảm giác như Thảo không tồi tệ như tôi từng nghĩ. Thảo cũng khoe trên mạng vừa nhận được suất học bổng du học ở Đài Loan và sẽ đi ngay sau khi tốt nghiệp. Tôi rùng mình khi thấy trên bàn của con trai có đầy những hồ sơ thông tin du học Đài Loan. Tôi tự hỏi có khi nào con muốn đi du học để gặp cô bé đấy? Nhưng Thảo có người yêu mới rồi mà.
Tôi bỗng phát hiện ở trong ngăn kéo của con có những hộp quà, tôi mở từng hộp ra thì thấy ở trong đấy là những món quà lưu niệm có vẻ đã cũ. Tôi đoán là những món quà được cô bé kia tặng lúc còn yêu nhau. Ngoài ra còn một chiếc hộp chứa đầy những tấm ảnh con tôi và Thảo chụp chung. Con tôi về, tôi tra hỏi con có phải còn tình cảm với cô bé kia không. Ban đầu cháu không trả lời, sau khi bị tôi tra hỏi thì cháu thừa nhận là đúng. Cháu đã thử tìm hiểu nhiều người khác nhưng chưa ai hiểu cháu rõ như cô bé kia cả. Cháu cũng nói từ sau khi tôi đánh Thảo đến nhập viện, cô bé chịu không nổi và dứt khoát chia tay với tôi.
Con trách tôi ác, cháu bảo dọn nhà ra ở riêng vì sợ một người như tôi. Cháu trách tôi rằng tại sao đánh Thảo tới nỗi này, lúc đó Thảo mới cấp 3 mà mẹ cũng không để yên sao. Cháu cũng không giấu tôi ý định sẽ đi du học trong tương lai để được gần cô bé, giờ cháu đã xin được học bổng, bất chấp rằng cô bé đã có người yêu mới. Tôi khóc lóc van xin con ở lại nhưng cháu gạt phắt đi và không hề quan tâm. Tôi đã sai thật rồi phải không? Tôi phải làm gì để con ở bên cạnh mình? Con gái lớn còn gia đình phải chăm lo nên không thể lo cho tôi nhiều như trước, tôi chỉ còn mỗi đứa con trai để bầu bạn. Tôi rất mong nhận được lời khuyên của các bạn độc giả.
Theo VNE
Tôi đi du học nên đồng ý cho anh ở nhà cưới vợ hờ Tôi không thể sống thiếu anh được, còn tiếp tục thì thấy mối quan hệ này rất hỗn độn. ảnh minh họa Tôi và anh yêu nhau được 4 năm thì tôi phải ra nước ngoài du học. Chúng tôi yêu nhau tha thiết nhưng vì anh đã 38 tuổi nên gia đình buộc anh phải cưới vợ. Chúng tôi thỏa thuận, khi...