Ngày giỗ bố, anh trai đòi bán hết nhà đất và chia tiền đều cho các em, mẹ tôi hỏi ngược một câu mà anh ấy hổ thẹn
Cả nhà tôi đều không ngờ đến trường hợp anh cả đòi bán nhà bán đất.
Anh trai đầu của tôi làm việc ở thành phố. Vợ chồng anh sống kín tiếng, lại ít về quê nên cả nhà cũng không biết họ làm nghề gì. Chỉ nghe anh bảo mình đầu tư làm ăn, phải có chí lớn thì mới làm giàu được. Có đợt, anh ấy về vay tiền của chị em tôi, vay luôn tiền hưu để dưỡng già của bố mẹ. Tổng hết cũng mấy trăm triệu nhưng đến tận bây giờ, anh cả chưa trả được đồng nào.
Năm ngoái, bố tôi qua đời vì bệnh nặng. Chị dâu có về chịu tang bố chồng nhưng chỉ ở một ngày thì lấy lý do công việc để về lại thành phố. Anh cả lo phúng viếng xong, bao nhiêu tiền còn thừa sau khi đã xây mộ, cúng kính,… anh ấy đều nhận hết. Chị em tôi tức lắm. Nhưng bố mới mất, chúng tôi không muốn làm to chuyện nên đành im lặng.
Từ lúc bố mất, mẹ sống một mình trong căn nhà rộng rãi. Căn nhà này cũng do chị em tôi góp tiền xây chứ anh cả không bỏ ra một đồng nào cả. Chị em tôi nghĩ đơn giản thôi. Chúng tôi đều là phận con gái, lấy chồng thì theo chồng. Xây nhà cũng là để bố mẹ có nơi ở đàng hoàng, cũng là nơi thờ cúng ông bà tổ tiên.
Bố qua đời rồi, chị em tôi thường xuyên về ăn cơm với mẹ, thăm nom, chăm sóc bà. Riêng anh cả thì lâu lâu mới gọi điện một lần.
Tuần trước là đám giỗ đầu của bố tôi. Anh cả về, lần này lại rất khác. Anh ấy lo liệu chu đáo chuyện giỗ chạp. Từ lời nói đến hành động đều thay đổi, có vẻ chững chạc hơn chứ không còn khoe khoang, tỏ vẻ ta đây như trước.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Cả nhà chỉ không ngờ, giỗ vừa xong, anh cả đã đòi mẹ bán nhà bán đất. Anh ấy nói mình đầu tư làm ăn, bị thua lỗ mấy tỷ đồng. Hiện giờ nhà cửa ở thành phố cũng bán hết rồi nhưng vẫn không đủ trả nợ. Cả nhà anh đang đi ở trọ, vợ anh bảo nếu anh không trả xong nợ thì sẽ ly hôn.
Cùng đường, anh mong mẹ có thể bán nhà bán đất để giúp anh xoay xở. Tiền bán nhà, mẹ cứ chia đều cho 3 người con. Rồi anh sẽ hỏi mượn tiền của chị em tôi sau.
Tôi nghe mà máu nóng dồn lên mặt, tức đến run tay. Anh cả đúng là lòng dạ thâm sâu mà. Cứ tưởng anh ấy đã thay đổi, chín chắn và biết suy nghĩ hơn. Không ngờ anh ấy lại định ép mẹ bán nhà để trả nợ.
Mẹ tôi bình thản hỏi lại một câu khiến anh ấy hổ then, cúi gằm mặt xuống nền nhà: “Bán nhà rồi thì mẹ ở đâu? Bàn thờ bố con sẽ đặt ở đâu?”.
Mẹ tôi bảo anh cả đã trưởng thành rồi, phải tự chịu trách nhiệm với việc làm của mình. Nhà này do chị em tôi chung tiền xây, không thể bán được. Sang năm, mẹ sẽ tiến hành chia tài sản theo di chúc mà ba mẹ đã lập trước lúc bố tôi mất. Mẹ tôi còn gằn giọng nói anh cả tuy là con trai nhưng không hiếu thảo, sống ích kỉ thì phần tài sản cũng không cao.
Anh tôi nghe xong thì ôm đầu, thở dài thườn thượt. Anh nói nếu cả nhà không giúp thì có lẽ, vợ chồng anh sẽ ly hôn. Anh ấy cầu xin chị em tôi giúp đỡ anh ấy vượt qua cơn khốn khó này. Nhưng số tiền anh mượn mấy năm trước còn chưa trả cho chúng tôi một đồng, giờ chúng tôi làm sao dám đưa thêm? Mà nhìn vợ chồng anh ly tan, chúng tôi cũng không đành lòng. Nên làm sao cho đúng bây giờ?
Thấy mẹ và anh trai bàn chuyện mua vàng làm của hồi môn cho tôi đi lấy chồng, chị dâu nổi cơn tam bành đòi bán nhà chia tài sản ngay lập tức
Tôi có lòng tự trọng của mình, vàng có thể không cần và chị dâu cũng chẳng cần luôn.
Tôi vốn là một đứa sống cực kỳ vô tư nên khi anh trai lấy vợ về nhà, tôi gần như chẳng bao giờ soi mói hay xét nét gì chị hết. Thế nhưng tôi cũng không cố làm thân với chị, vì nói thật là ngay từ đầu chị dâu đã làm ra nhiều hành động mà tôi nghĩ rằng rất khó để hòa hợp được với chị ấy.
Chị dâu là gái thành phố nhưng gia đình điều kiện cũng không được tốt cho lắm. Bố mẹ chị ấy được cấp cho 1 căn hộ tập thể nho nhỏ, đã xuống cấp rất nhiều nhưng không chuyển đi vì còn liên quan đến chuyện đền bù. Vả lại nhà chị gia đình cũng không dư dả để mua thêm căn mới. Cứ vậy dù nhà cửa ngày càng xuống cấp đến mức sinh hoạt khó khăn thì cả nhà chị vẫn bám trụ tại đấy.
Anh tôi và chị dâu quen nhau qua mạng, thời điểm đó anh tôi đang du học ở nước ngoài. Đến khi anh tôi về nước thì họ đã yêu nhau 4 năm, nhưng nếu nói đúng ra thì thời gian tìm hiểu làm gì có.
Anh tôi về nước được 6 tháng thì chị dâu dính bầu được hơn 4 tháng. Vì cái thai nên chị dâu nhất quyết đòi cưới, nhưng đến sát ngày cưới thì chị thản nhiên bảo rằng em bé trong bụng gặp vấn đề nên đã đình chỉ thai kỳ.
Toàn bộ quá trình mang thai và đình chỉ thai, gia đình tôi đều chỉ nghe qua lời chị dâu nói. Nhưng đến cuối cùng, gia đình tôi không truy cứu thêm về chuyện đứa bé vì đằng nào cũng đã mời cưới khắp nơi hết rồi.
Ngày cưới, mẹ tôi cẩn thận mua vàng để trao cho con dâu nhưng chị ấy từ chối. Chị không muốn nhận vàng mà thay vào đó muốn ông bà sang tên cho vợ chồng chị 1 trong 3 căn nhà của ông bà. Bố mẹ tôi ban đầu còn lưỡng lự nhưng về sau thì đồng ý. Suy cho cùng nhà cửa sớm muộn gì cũng sẽ cho con cái mà thôi.
Cưới về chị dâu nhất quyết không ở căn nhà bố mẹ tôi đã sang tên cho mà dọn về ở chung với ông bà. Lý do chị nói thẳng là vì kiểu gì mẹ cũng sẽ cho tôi 1 căn nhà, nên căn bố mẹ đang ở chị phải về "giữ" cho con cái chị.
Mỗi tội chị dâu tính tới tính lui nhưng năm thứ 6 rồi vẫn chưa hề có tin vui nào cả. Anh trai tôi không tạo áp lực, mẹ tôi cũng không nhắc nhở gì nhưng dù sao thì trong lòng ai cũng cảm thấy không ổn chút nào. Dù chị cố tình không muốn có con hay không thể có con thì việc cần phải làm là ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn. Đằng này chị cứ lôi chuyện "cháu nội" ra để làm mồi nhử cả nhà.
Tôi biết chị dâu ghê gớm nên cũng chẳng muốn dây dưa nhiều, việc mình mình làm, chẳng có gì va chạm với nhau. Chị dâu vẫn vui vẻ với cuộc sống nhàn hạ của mình, từ ngày lấy anh tôi, chị ấy ở nhà luôn không đi làm nữa, miệng nói là toàn tâm toàn ý để làm nội trợ nhưng được đúng 2 tháng thì nhèo nhẹo đòi anh tôi bỏ tiền ra thuê người giúp việc.
Thôi thì đấy là chị dâu của mình, là vợ của anh mình nên tôi không ưa cũng chỉ để trong bụng chứ không thể hiện hay gây gổ gì. Thế nhưng, ở đời ấy mà, sự nuông chiều sẽ tạo ra những kẻ vô ơn!
Cuối năm nay tôi sẽ lấy chồng, tôi và người yêu dự định đám cưới từ bây giờ để có nhiều thời gian chuẩn bị hơn, không cập rập mà cũng là để cho cả 2 đứa một lần nữa tự xác nhận với bản thân liệu mình đã sẵn sàng tiến tới hôn nhân chưa.
Về chuyện của cải trong nhà nói thật tôi là con gái nên không muốn can thiệp. Đương nhiên ai mà chẳng muốn được bố mẹ chia cho chút vốn liếng, nhưng tôi quan điểm tiền bố mẹ dùng cả đời kiếm thì bố mẹ cho bao nhiêu biết từng ấy, kể cả không cho thì cũng không được phép có ý kiến gì hết.
Hôm đó, anh trai và mẹ tôi ngồi bàn chuyện mua vàng làm của hồi môn cho tôi. Khổ nỗi dạo này vàng cao quá, bất động sản cũng đang lên, nên thời điểm này mua gì thì sau này cũng sợ khó mà có lãi cao được. Chị dâu đi làm về nghe được chuyện mẹ và anh trai tính mua vàng cưới cho tôi, thế là chị nhảy đông đổng lên phản đối.
- Vàng đang cao như thế, mẹ mua vào để làm gì? Nó là con gái đi lấy chồng là hết, bố mẹ với anh cho vài triệu đến chục triệu là cùng. Sao phải phiền phức như thế?
Anh tôi nói em gái đi lấy chồng, cho nó ít vốn liếng là chuyện muôn đời nay vẫn vậy, sao lại nói là chuyện phiền phức được.
Chị dâu nhảy dựng lên đòi ly hôn, đòi chia tài sản vì "thấy được bản chất của chồng và nhà chồng". Cứ một mình chị ấy lải nhải chuyện này đến mức anh tôi cũng nản, kệ cho vợ muốn làm gì thì làm, đồng thời kí tên luôn vào cái tờ đơn ly hôn mà chị hầu như ngày nào cũng đem ra dọa.
Tôi nói thẳng luôn với mẹ và anh, vàng tôi có thể không cần nhưng tôi cũng không cần chị dâu giời ơi đất hỡi thế này.
Ngày chia tài sản, anh trai dẫn đứa bé lạ về đòi phần khiến cả nhà bật ngửa, câu nói của chị dâu càng làm mọi người bội phục Cả nhà tôi không ngờ, chị dâu lại là người bao dung, độ lượng đến thế. Anh trai tôi nổi tiếng là đào hoa từ trẻ. Anh ấy có ngoại hình ưa nhìn, khả năng ăn nói khéo léo lại ga lăng nên rất dễ lấy thiện cảm từ phái nữ. Từ hồi học cấp 3, anh ấy đã có nhiều mối tình...